Chương 12 - Trộm Trứng

12
Khi ta tỉnh lại thì đã là ba ngày sau, ta thực sự có quyền nghi ngờ sư tôn mua phải rượu giả. Ta sớm nói với sư tôn là đừng có ham vài đồng bạc lẻ mà mua rượu giảm giá rồi mà.
Ta thấy chính sư tôn mới là người cản trở ta luyện công mới phải.
Còn chưa kịp ra khỏi phòng tới sân luyện tập thì đại sư tỷ đã đích thân đem một cái hộp gỗ tới đưa cho ta.
Mắt đại sư tỷ đỏ bừng, tay sư tỷ run run vén lọn tóc rơi của ta vén ra sau tai.
“Trọng Linh, sư tôn hóa hư vô rồi.” Sao có thể thế được? Không phải ba ngày trước người còn ở cùng ta uống rượu dởm sao.
Hộp gỗ trên tay ta rơi xuống đất, là Thiên Nhãn!
“Ông ấy, ông ấy đi lấy Thiên Nhãn?” Ta như bị búa đánh mạnh vào đầu, nghẹn ngào không nói nên lời.
“Ta, hóa ra sư tôn cố tình khiến ta ngủ mê man ba ngày. Tu vi của sư tôn kém như vậy, sao có thể…… Sư tỷ, thật xin lỗi, thật xin lỗi. Ngay từ đầu ta đã không nên tới Hành Dương tông.”
Sư tỷ đỡ ta đứng thẳng, nước mắt lăn dài trên má. Đột nhiên, sư tỷ phun ra một ngụm máu tươi.
Thật lâu sau, sư tỷ đỏ bừng mắt kiên định nhìn ta, nói: “Sư muội, ngươi nhất định phải nắm chặt cơ hội dùng Thiên Nhãn để nâng cao tu vi, chỉ có như thế mới có thể bảo vệ Hành Dương tông. Còn có thể…… đoạt lại thi thể của sư tôn.”
Toàn bộ Hành Dương tông thậm chí không kịp bi thương, ngay cả đệ tử ngoại môn cũng gấp rút lên núi tu luyện.
Sư tôn vì đoạt lại Thiên Nhãn cho ta mà tự lấy thân mình dẫn lôi khiến cho Đằng Xà bị thương. Đại sư tỷ vì có thể mang Thiên Nhãn về cho ta mà tu vi cũng bị tiêu tán.
Đại sư tỷ kể cho ta, trước khi rời đi sư tôn vẫn không quên chửi một trận: “Mấy người lúc nào cũng chê cười Hành Dương tông của ta, lần này ta sẽ cho bọn họ nhìn xem ai mới là thiên hạ đệ nhất tông.”
Thiên Nhãn trên tay đem lại cho ta cảm giác vô cùng quen thuộc, như thứ mất đi đã lâu cuối cùng cũng quay trở về.
Nó khe khẽ run lên như một con thú nhỏ bị dọa cho sợ hãi.
Ta còn chưa kịp dung Thiên Nhãn để sửa chữa linh căn thì ngọn nũi đã rung chuyển.
Có người đột nhập!
Ngọc Dao đứng nơi cửa sơn môn, Đằng Xà yên tĩnh đứng bên cạnh, phía sau chỉ có một hai đệ tử của Lạc Thân Sơn.
Ta rút kiếm đi ra ngoài.
Tất cả đệ tử của Hành Dương tông đều lăm lăm cây kiếm chuẩn bị sẵn tinh thần đánh người, Ngọc Dao thấy ta xuất hiện lập tức bật cười.
“Con chó mà Lạc Thần Sơn đuổi đi lại được Hành Dương tông thu nạp, không những thế lại còn biết cầm kiếm cơ đấy. Hành Dương Tông đúng là linh khí dư thừa. Đằng Xà, ta nghĩ nơi này rất thích hợp để cho đệ tử ngoại môn của Lạc Thần Sơn tu luyện đấy!”
Đại sư tỷ ra hiệu cho ta quay lại, ta hướng về phía nàng gật gật đầu, ám chỉ sư tỷ cứ yên tâm.
“Ngọc Dao, người mang thai như ngươi sao miệng lại thối thế? Ngươi chưa từng nghe nói phúc đức tại mẫu hay sao, không sợ làm tổn hại tới phúc đức của con ngươi hay sao.”
Đằng Xà nhíu chặt lông mày chăm chú nhìn ta như có chuyện muốn nói.
“Sư tỷ, ngươi cho rằng Hành Dương tông có thể bảo vệ được ngươi hay sao? Lão già kia đã chết rồi. Mà ta, ta là thần nữ của Lạc Thần Sơn, Hành Dương tông ăn trộm thánh vật, thật đáng chết! Nhất định phải bị trừng phạt! Ngươi ngoan ngoãn mau đem Thiên Nhãn trả lại cho ta, nếu không ta sẽ cho Hành Dương tông chôn cùng ngươi!”
Ta nghiêm nghị trả lời: “Ngọc Dao, ngươi vẫn còn mặt mũi mà nhắc tới sư tôn của ta! Không muốn làm thần nữ tái thế nữa hay sao? Trước đây là ngươi ăn trộm bảo vật của Hành Dương tông! Thiên Nhãn là bảo vật do ta tự mình giành lấy, dù ta ném cho chó gặm cũng không muốn bố thí cho ngươi!”
Ngọc Dao trừng trừng mắt tức giận đăm đăm nhìn ta.
Ta không hề sợ hãi tiếp tục nói: “Lại nói, còn một thứ nữa cũng thuộc về ta.”
Ta chỉ thẳng vào Đằng Xà: “Thứ này đối với ta chẳng bằng rác rưởi, vậy mà ngươi lại coi như bảo bối dùng lâu như vậy, có thuận tay hay không?”
Đôi mắt nâu sẫm của Đằng Xà tối sầm lại, vậy mà hắn cũng không tức giận, chỉ tiếp tục nhìn ta.
Hắn tiến lên một bước muốn nói chuyện, ngay khi chuẩn bị lên tiếng lại bị Ngọc Dao cản lại.
Ngọc Dao hừ lạnh một tiếng, mạnh tay tát thẳng vào mặt ta: “Trọng Linh, ngươi dám làm nhục bản thần nữ?
“Hừ Có thể ở Hành Dương tông ta học được ít công phu, nhưng miệng lưỡi ta sắc bén hơn không ít đâu.”
Đệ tử của Hành Dương tông không nhịn được muốn tiến lên, ta đưa mắt ra hiệu cho bọn họ bình tĩnh, bọn họ lại lui trở về.
Ta đây là cố ý nhận cái tát này của cô ta, kỹ năng của cô ta dường như không hề mạnh như người trong thiên hạ đồn đại/
Theo lý thuyết chỉ cần mang thai đứa con của thần vương, lại có thêm thần lực phù trợ, lực đạo của cô ta không thể nào tầm thường như vậy được.
Có vẻ như một cú tát này khiến cho Ngọc Dao vô cùng sảng khoái, nghịch ngợm thì thầm bên tai ta: “Sư tỷ, ta biết mà. Ngươi muốn lợi dụng Thiên Nhãn để có được dung nhan xinh đẹp như ta đúng không? Cả cái Lạc Thần sơn này có ai không biết ngươi từ ban đầu đã mơ ước Đằng Xà thần quân, ngươi hệt như một người đàn bà xấu xí ngày ngày ghen ghét người khác. Từ khi còn nhỏ ngươi đã ghen tị với ta, ngày nào cũng ở trước mặt sư tôn tranh giành sủng ái. Nhưng mà sư tỷ à, ngươi tranh không được, không bao giờ tranh được.”
Đại sư tỷ kéo ta đứng sau lưng nàng: “Đồ nữ nhân độc ác như ngươi sao có thể so sánh với sư muội của ta, sư muội nhà ta đẹp hơn ngươi gấp vạn lần.”