Chương 11 - Trộm Trứng

11.

Tất cả đồ đệ của Hành Dương tông đều gọi ta là “tiểu sư muội”.

Ta học theo bọn họ gọi ông lão râu vừa trắng vừa dài là “Sư tôn”.

Ngày bái sư, sư tôn bực tức lườm ta một cái sắc lẹm, nói gì mà 5 năm trước đích thân người mời ta tới đây vậy mà hiện tại mới đến.

Ta vội vàng dập đầu bái sư, trực tiếp ngắt lời: “Sư tôn, xin người đừng nói nữa.”

Bôi tiên dược lên người để chữa lành vết thương cho ta cũng vô ích bởi ta không hấp thụ được.

Những chiêu thức cơ bản mà đại sư tỷ dạy ta ta cũng học không nổi, chứ đừng nói tới là có thể đánh lại. Cũng không phải là do sư tỷ ra tay mạnh bạo mà là chiêu thức của ta không có linh lực, chẳng khác nào phàm nhân nghịch kiếm, sao có thể đáp trả cho được.

Sư tôn mỗi lần xem ta học kiếm đều phải thở dài: “Minh châu phủ bụi trần, minh châu phủ bụi trần.”

Lần nào ta luyện kiếm cũng ôm theo quả trứng phượng hoàng, sư tôn cứ nhìn thấy là sẽ chỉ thẳng mũi ta mà mắng té tát: “Ngươi vẫn còn luyến tiếc gì cái Lạc Thần Sơn kia? Ta có để cho ngươi thiếu ăn hay thiếu mặc không?”

Thật ra không phải ta luyến tiếc gì, thời điểm ta suýt mất mạng ở ao lạnh, chính quả trứng phượng hoàng này truyền linh lực ít ỏi của nó để cứu mạng ta.

Có thể thấy được, nó chưa chết.

Chỉ là trải qua khoảng thời gian khổ cực này, không biết khi nào mới có thể thức tỉnh.

Trứng phượng hoàng sợ lạnh, mà Hành Dương tông tọa lạc ở đỉnh Tiên Sơn, đêm nào nó cũng lạnh tới run lẩy bẩy chui vào trong chăn của ta.

Ta thường xuyên lén lút đem hết tiên dược đại sư tỷ mang tới cho ta để tắm cho quả trứng phượng này, sư tôn lần nào biết cũng mắng ta.

Ta nhìn sư tôn già rồi mà còn tràn đầy sinh lực cứ nhìn thấy ta là mắng, chỉ cảm thấy buồn cười. Mà ta lúc nào cũng phải tỏ ra đứng đắn, đạo mạo kiếm cớ:

“Không phải, nó đang nhắc nhở con báo thù.”

Sư tôn nhất thời ủ rũ buồn bã, xuống núi mua rượu.

Ta biết sư tôn xem rất nhiều bí thư, y thư, nhưng vẫn không tìm ra được biện pháp.

Cũng không biết Đằng Xà dạo gần đây trúng gió hay bị bệnh gì, mấy ngày nay ngày nào cũng tới đây một hai đòi gặp ta.

Đều bị sư tôn tức giận đuổi về.

Nói nếu muốn gặp ta thì mang theo Thiên Nhãn tới đây bày tỏ thành ý, Đằng Xà nghe thấy hậm hực bỏ đi.

Sư tôn đối xử với ta vô cùng tốt, ta thường xuyên phải an ủi người: “Báo thù là chuyện của riêng mình ta, ta không muốn liên lụy đến Hành Dương tông.”

Sư tôn nghe được mấy lời này mắng càng hăng hơn nữa.

Mắng từ Quân Khải – sư tôn của Lạc Thần Sơn là đồ gian xảo quỷ quyệt, nếu không phải có Thần Võ thì hắn không khác gì một con chim bình thường.

Mắng Ngọc Dao là đồ yêu nữ, thượng bất chính hạ tắc loạn, đồ hoa sen bẩn thỉu không làm gì nên hồn.

Mắng Đằng Xà là đồ sói mắt trắng, đến chủ nhân là ai cũng không nhận ra.

Ta ở Hành Dương tông đến tháng thứ ba, nghe nói có tin mừng từ ngoài truyền tới.

Ngọc Dao mang thai con của Đằng Xà, lại có Thiên Nhãn bổ trợ, tu vi tăng lên rất nhiều. Đằng Xà thần quân cùng Ngọc Dao thần nữ kết hợp, Lạc Thần sơn bởi vậy nghiễm nhiên trở thành tông môn số một trong thiên hạ.

Tin này đối với ta chẳng phải tin tốt gì cho kham, ta biết rằng ta càng ngày càng thua xa bọn họ. Vài ngày sau, sư tôn gọi ta đến có chuyện.

Sư tôn vừa uống rượu vừa mắng: “Mấy ngày nay ngươi không chịu ăn uống đàng hoàng, có phải ngươi muốn mang cái cằm nhọn của mình đâm chết người ở Lạc Thần sơn không?”

Ta nhặt một hạt đậu phộng ném vào miệng nhai “rôm rốp”.

Đang định nhặt thêm một hạt nữa thì sư tôn hất mạnh tay ra ra, nhét vào tay ta một chiếc đùi gà nướng: “Ngươi ăn cái này, đậu phộng là của ta.”

Ta một tay cầm đùi gà gặm, một tay nâng chén rượu uống cùng sư tôn.

Sư tôn chăm chú nhìn ta thật lâu, ta tưởng người say rượu rồi nên cần mẫn gặm đùi gà trên tay. Sư tôn đột nhiên nói: “Trọng Linh, ngươi nói ngươi là cỏ?

Là loại cỏ nào?”

“Rơm rạ.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ——”

Sư tôn cười rất lâu, cười đến mức trào nước mắt.

“Khó trách ngươi gầy như vậy.” Sư tôn giống như còn muốn cười nữa, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, “ợ” một tiếng.

Sau đó lôi kéo tay ta tỉ tê: “Ta ở trần thế chỉ là một ông già ngày ngày bán ngũ cốc, tình cờ được tham gia vào Hành Dương tông. Ta bán ngũ cốc mà ngươi lại là rơm rạ, chúng ta đúng là thật có duyên, ngươi đừng trách sư phụ ngày nào cũng mắng ngươi có được không?”

Hốc mắt sư tôn càng ngày càng hồng.

“Sư tôn nói vớ vẩn gì vậy? Người bảo vệ ta, thương ta, xót ta, ta vốn chỉ là một mảnh cỏ mà thôi……..”

Sư tôn cắt ngang lời nói của ta, nước mắt vẫn còn đọng lại nơi đầu mắt, cười lớn: “Đứa nhỏ ngốc, dù cho ngươi có là cỏ dại đi chăng nữa thì cũng là cọng cỏ độc nhất vô nhị trên đời này. Bất cứ ai muốn bắt nạt ngươi, tiểu lão đầu ta đây nhất định đánh chết bọn họ!”