Chương 13 - Trộm Trứng

13
Ngọc Dao ngước đôi mắt ngân hạnh, cô ta vừa mới vung tay lên, đại sư tỷ bắn ra mấy chục mét, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngọc Dao cười nói: “Ta còn tưởng tu vi của ngươi thế nào, hóa ra cũng yếu đuối giống hệt như lão sư phụ kia của ngươi.”
Đệ tử Hành Dương tông đồng loạt rút kiếm ra.
Đằng Xà giống như được gỡ bỏ cấm chế, bước lên một bước lên tiếng: “Xin lỗi, là Cổ Nguyệt Tiên, hắn nói với ta rằng người…..”
Ngọc Dao quát lớn: “ Im lặng.”
Ánh mắt Đằng Xà nhìn ta sâu thăm thẳm, tràn ngập cảm xúc không thể diễn tả được bằng lời. Giống hệt như một con chó con bị chủ bỏ rơi không nơi nương tựa, nhìn ta đầy bất lực.
Ta tức giận nhìn chằm chằm bọn họ, ta muốn xem xem rốt cuộc bọn họ muốn diễn xiếc như thế nào.
Ngọc Dao tiếp tục nói: “Hôm nay người không nghe lời, ta mới nói một câu, vậy mà thần quân dám nói một câu rưỡi. Đừng tưởng ta không biết trước đây ngươi từng tới Hành Dương tông, trở về ta sẽ tính sổ với ngươi sau..”
Câu này của Ngọc Dao đã giải thích tất cả thắc mắc của ta trước nay, ta cứ tự hỏi vì sao trông Đằng Xà giống như bị hạ cấm chế, hóa ra ngày ấy mười hai vị trưởng lão hợp lực kết linh khế giữa Đằng Xà và Ngọc Dao.
Nghĩa là, Ngọc Dao là chủ nhân của Đằng Xà, cô ta muốn hắn làm gì, hắn nhất định phải làm điều đó.
Nếu như dám cãi nửa lời, cho dù Đằng Xà là thần quân thì thần hồn cũng tiêu diệt.
Có Đằng Xà ở đây thì dù cho chỉ có vài đệ tử Lạc Thần Sơn đi theo cũng có thể so với thiên quân vạn mã.
Ta thấy tình hình không ổn vội lui về phía sau ba bước, trong lòng niệm: “Kết giới, khởi!”
Trước nay kết giới do ta thiết lập đều rất tốt, không những thế ta còn phù chú thêm vào lại càng thêm vững chắc. Chỉ không biết là có chịu được một đòn tràn đầy linh lực của Đằng Xà hay không mà thôi.
Ngọc Dao nghiêng người ra lệnh: “Đằng Xà thần quân, lên đi, lấy Thiên Nhãn về đây cho ta.”
Đằng Xà đi tới trước mặt ta, chúng ta cách nhau một kết giới, ta nghe thấy hắn gằn từng chữ một: “Ngươi có thể đem Thiên Nhãn cho ta được không?”
Ta: “Nằm mơ.”
Hắn nhíu chặt long mày, sắc mặt hết trắng lại xám. Đôi mắt hằn tia máu, tay nắm chặt lại.
Hắn dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất nài xin ta: “Ta, ta sẽ thương tổn ngươi. Ngươi đưa Thiên Nhãn cho ta đi, ta cầu xin ngươi.”
Hắn đang làm gì vậy?
“Ta không cho thì sao? Lần này Đằng Xà thần quân muốn giết chết ta hay sao?”
“Đằng Xà! Ta không có kiên nhẫn đâu!” Ngọc Dao hét lên.
“Cút!” Đằng Xà quát thẳng vào mặt Ngọc Dao, mắt đỏ bừng, sắc mặt dữ tợn, dứt lời lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Ngọc Dao kinh ngạc không thốt nên lời, mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Ngay sau đó Đằng Xà quỳ rạp xuống trước mặt Ngọc Dao: “Thực xin lỗi, chủ nhân. Thực xin lỗi, Đằng Xà sai rồi.”
Đệ tử Hành Dương tông đều khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi thần quân thượng cổ Đằng Xà lại có thể quỳ xuống nhận sai với một con người.
Vậy mà đệ tử Lạc Thần Sơn không hề tỏ ra kinh ngạc, ngược lại bộ dáng còn trông như thể đang xem trò vui.
Ngọc Dao chậm rãi mỉm cười đắc ý: “Đi đi, làm những việc khiến chủ nhân vui vẻ đi.”
Đằng Xà nổi giận gầm lên một tiếng, nháy mắt biến thành một con rắn đen khổng lồ bay quanh xung quanh Hành Dương tông.
Gió mây nổi lên, sấm chớp cuồn cuộn kéo đến, tất thảy chim thú đều trốn hết.
“Đệ tử Hành Tông lập đội hình!”
Ta đứng trong kết giới, chống lại Đằng Xà bằng tất cả sức lực của mình.
Đôi mắt đen thẫm của con rắn trào ra nước mắt, nhưng sức lực không hề suy giảm. Chỉ với một đòn, kết giới của ta đã bị phá vỡ.
Kết giới của ta chỉ chịu được một đòn, hiển nhiên đòn tiếp theo này ta phải tự mình nhận lấy.
Nó bay lượn trên bầu trời, gầm lên, trông vô cùng lo lắng, nhất định không chịu tấn công.
Trời mưa ngày càng to, ngày càng nặng hạt, Ngọc Dao đứng dưới sốt ruột giục giã: “ Đằng Xà!”
Con rắn lớn hét lên một tiếng, dùng toàn bộ sức lực lao thẳng về phía ta.
Ta đứng ở trung tâm trận địa, quyết tâm lấy thân mình ra cản lại luồng linh lực của Đằng Xà, mắt ta nhòe đi vì nước mưa.
Nếu ông trời muốn ta chết thì ta chết, ta chỉ cảm thấy không cam long, ta hận! Ta hận vì Hành Dương Tông rõ ràng làm gì sai nhưng lại phải nhận kết cục này chỉ vì bảo vệ ta! Ta hận vì không thể báo thù cho sư tôn! Ta hận!
Trong giây lát, không trung kim quang lập loè.
Một trận tiếng chim hót vang lên, giống như ẩn chứa sự tức giận vô hạn, lại giống như một tia chớp rạch ngang trời hướng thẳng về phía Đằng Xà.
Hắn dùng cánh chim rộng lớn của mình bảo vệ Hành Dương tông, bảo vệ chúng ta.
Là Phượng Hoàng!
Mưa gió càng lúc càng lớn, mắt thường chỉ có thể thấy kim quang và sương mù ẩn hiện.
Phượng Hoàng chiếm thế thượng phong, nhìn Đằng Xà như không muốn tham chiến, giống như phó mặc số phận chịu từng đòn từng đòn của Phượng Hoàng.
Đánh nhau vài hiệp, Đằng Xà luôn ở thế hạ phong.
Cuối cùng hai thần thú hóa lại hình người, Phượng Hoàng bóp chặt cổ Đằng Xà, tức giận mắng: “Ngươi dám động tới nàng?”
Đằng xà ngã sõng xoài trên mặt đất, eo và chân đều bị Phượng Hoàng đánh gãy.