Chương 4 - Trăng Máu

13.

Chúng tôi ăn uống no đủ xong rồi gia cố lại cửa chính và cửa sổ.

Chủ yếu là cửa chính.

Dẫu sao đám chú Hoàng cũng từng gõ cửa nhiều lần còn muốn phá cửa vào.

Tủ, bàn và mấy đồ đạc khác được chất đống ở cửa, như vậy dù cửa có bị phá thì qu*ái v*ật cũng không thể dễ dàng bò vào.

Về phần cửa sổ, chúng tôi không có cách nào gia cố thêm vả lại cũng tự thấy an toàn rồi.

Hơn nữa đây là tầng sáu, chúng tôi đã lắp lưới an toàn, muốn đưa một nắm tay ra ngoài cũng rất khó.

Thế nhưng, chúng tôi đã quá lạc quan.

Khi màn đêm buông xuống, một vòng "cúng trăng" mới bắt đầu, lũ qu*ái v*ật lần lượt t.é xuống rồi lại bò lên.

Chúng tuyệt nhiên t.é không ch*t, nhưng sẽ càng t.é càng n.át.

Ba người chúng tôi tr*ốn dưới gầm giường h.ãi h.ùng, ngóng chờ màn đêm mau trôi qua.

"Chị, không phải chị nói đám chú Hoàng sẽ phá cửa sao? Sao không có tiếng gì hết vậy?"

Tôi ngẩn ra, ừ nhỉ, sao không có tiếng gì hết?

Tối qua đám chú Hoàng tụ tập hết ở cửa nhà chúng tôi, nếu không vì trời sáng thì chúng cũng sẽ không rời đi.

Sao tối nay không đến gõ cửa nữa?

"Hay là đi nh.ảy l.ầu trước rồi?" Mẹ tôi đoán.

Vừa dứt lời thì nghe có tiếng rầm rầm phát ra từ lưới an toàn ở ban công, giống như bị thứ gì đó đ*ập vào.

Tôi r.un rẩy, cả người t.ê d.ại.

Em tôi suýt nữa đã h.ét lên, vội che miệng lại.

Mẹ tôi nắm chặt con d*ao, nhìn trừng trừng vào khe cửa phòng ngủ - chúng tôi thậm chí còn khóa cả cửa phòng ngủ.

Lắng nghe kỹ, lưới an toàn vẫn phát ra tiếng như bị thứ gì đó lôi kéo.

Ngay sau đó, tiếng rít của chú Hoàng truyền đến: "Hàng xóm... ra đây... ra đây ngắm trăng..."

Ba người chúng tôi h*oảng s.ợ nhìn nhau, đều biết chuyện gì đang xảy ra.

Chú Hoàng nh.ảy từ tầng bảy xuống rồi tr.eo người trên lưới an toàn ở ban công nhà chúng tôi!

Với bộ dạng hiện tại của nó s.ợ là giống xi măng sệt, nó hoàn toàn có thể tr.eo mình trên lưới rồi chui cả th.ân x*ác n.át v.ụn b.ầy nh.ầy vào trong!

Rầm!

Lại thêm một tiếng vang thật lớn, con qu*ái v*ật thứ hai cũng tr.eo ng.ười trên lưới an toàn!

“Lâm Hi, ra đây... anh yêu em..." Tiếng nói vừa khàn lại vừa trẻ, đúng là anh bạn Trương Việt của tôi!

Anh ta sống ở tầng ba, từng theo đ.uổi tôi, nhưng tôi cảm thấy không hợp nên chỉ coi anh ta là bạn.

“Là Trương Việt hả? Làm sao bây giờ?" Em tôi lại bắt đầu n*ôn khan, nó quá mức k*inh h*ãi.

Mẹ siết chặt con d*ao r.un r.un: "Đừng s.ợ... có lưới an toàn, chúng không vào được đâu..."

14.

Mẹ tôi đang l*ừa mình d*ối người.

Đúng là người thường không vào được, dù sao lưới an toàn kiên cố đến nỗi ngay cả nắm tay của con người cũng không thể lọt qua.

Nhưng đám chú Hoàng đã t.é không còn hình người, thậm chí có thể gọi là "chất lỏng".

Chất lỏng có thể chảy vào!.

“Phải đ*ánh rớt chúng! Dùng lửa... để con nghĩ xem, đ.ốt rèm cửa đi!" Đầu ó.c tôi rối bời nhưng vẫn nghĩ đến lửa.

Dù sao thím Chu chính là bị lửa th.iêu ch*t.

Chúng tôi phải thử lửa xem sao.

"Chúng ta có dầu phộng!" Em tôi nghĩ đến dầu.

"Không được, dầu phộng rất khó đốt, không có thời gian!" Tôi lắc đầu, dầu phộng cần phải nấu trong chảo đến nhiệt độ đủ cao mới đốt được, rõ ràng chúng tôi không có đủ điều kiện để làm.

"Để mẹ đi!" Mẹ tôi đi ra ngoài.

Tôi nào dám để bà đi?

Hiện tại chỉ có mình tôi có thể miễn cưỡng chịu được tác động thị giác của những con qu*ái v*ật đó, huống hồ ngoài cửa sổ còn có một vầng trăng đỏ.

Bất kể là mẹ hay em trai tôi, chỉ cần liếc nhìn một cái cũng không chịu nổi.

Không đợi họ nói gì thêm, tôi dùng một tay che mắt một tay chống đất bò ra ngoài.

“Chị, cẩn thận đó!”

“Bật lửa ở trên tủ giày!”

Giọng mẹ và em tôi r.un r.un đồng thanh nói.

Tôi ừm một tiếng, cố nén nỗi s.ợ mở cửa đi ra ngoài.

Tôi quá quen thuộc với ngôi nhà, dù không nhìn thấy đường cũng có thể mò đến tủ giày.

Rất nhanh, bật lửa đã ở trong tay.

Nhưng những âm thanh m*a qu.ái ở ban công càng lúc càng dày đặc.

Tiếng g.ào kh.óc, tiếng lúc nhúc, tiếng c.ào...

"Vào rồi... vào rồi... hàng xóm, tìm thấy con rồi..." Tiếng của chú Hoàng lại vang lên, nó vào rồi!

Cái gọi là vào rồi chắc là c.ơ th.ể đã chen vào được!

Tôi hoàn toàn không dám nhìn, tay mò mẫm về phía trước, bước nhanh tới ban công.

Cuối cùng, tôi chạm được tới tấm rèm.

Rèm cửa sổ đang lay động như bị gió thổi.

Có lẽ trên ban công có rất nhiều bàn tay đang chạm vào tấm rèm.

Ban công nhà chúng tôi cũng không lớn, mà rèm cửa sổ thực chất là rèm phòng khách cách lưới an toàn hơn một mét.

Khoảng cách hơn một mét mà vẫn có qu*ái v*ật chạm tới được, có thể thấy c.ơ th.ể của mấy con qu*ái v*ật đó kéo dài được đến cỡ nào.

"Hàng xóm... k.éo chú... đ.ầu của chú..." Tiếng của chú Hoàng gần trong gang tấc khiến tôi s.ởn g.ai ốc.

Nếu tôi lấy tay ra để nhìn, chắc chắn có thể nhìn thấy nó đang tr.eo mình trước mặt tôi, ngay sau tấm rèm.

Đầu nó bị k.ẹt nhưng thân lại chen vào được!

"Lâm Hi, anh yêu em... k.éo anh..." Giọng của Trương Việt cũng rất gần, có lẽ nửa người nó cũng đã chen vào được.

Ngửi thấy mùi t.anh h.ôi, nghe tiếng h.ét chói tai, tôi vội đưa bật lửa về phía rèm cửa.

Ngọn lửa nhảy nhót, chỉ trong nháy mắt đã đ.ốt ch.áy rèm cửa.

Mu bàn tay tôi bị lửa làm b*ỏng.

Nhưng nó không quan trọng.

Tôi đ.ốt một chỗ rồi lại dịch sang chỗ khác đ.ốt tiếp!

May mà tôi rất quen thuộc với ngôi nhà của nhà mình, ngay cả khi không nhìn thấy cũng mò được thứ cần tìm.

Sau khi đ.ốt năm sáu chỗ, tôi nghe thấy tiếng kêu từ phía sau: "Chị, mau quay lại, lửa sắp cháy đến chỗ chị rồi!"

Tôi vội lùi về sau, đồng thời mở mắt ra nhìn.

Đúng như tôi đoán, ánh lửa đã che khuất ánh sáng của trăng đỏ, chúng tôi không còn nhìn thấy ánh sáng đỏ nữa mà chỉ nhìn thấy một biển lửa và đủ loại hình người v.ặn v.ẹo đang k.êu g.ào th.ảm thiết bên trong.

Bất luận là chú Hoàng hay Trương Việt đều bị ngọn lửa bủa vây!

"Bé Hi, mau ném quần áo ra đó đi!" Mẹ tôi ôm một đống quần áo bảo tôi ném hết ra ban công.

Tôi và em trai tay năm tay mười lần lượt ném quần áo ra ngoài để tránh cho lửa bị tắt.

15.

Lửa cháy lớn gần một tiếng, ban công, trần nhà, lưới an toàn, tất cả đều bị cháy đen, may mà xi măng cốt thép khó cháy, bằng không nhà chúng tôi đã xảy ra h.ỏa h*oạn rồi.

Toàn bộ những con qu*ái v*ật đó đều bị ch.áy r.ụi, ch*t không còn m.anh gi.áp.

Chúng tôi không rảnh nhìn thêm bởi vì ánh sáng đỏ lại mạnh hơn ngay cả ánh lửa cũng không chặn được.

“Quay về phòng ngủ!" Chúng tôi bò về phòng ngủ, hoàn toàn không dám nhìn ánh sáng đỏ.

Bên ngoài yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ là vẫn có người đang nh.ảy l.ầu.

Em tôi thấp giọng hỏi: "Đám chú Hoàng, Trương Việt ch*t hết rồi, chắc mấy người khác sẽ không tìm chúng ta đâu nhỉ?"

Chuyện này khó mà nói chắc, có gần năm mươi người sống trong tòa nhà này, vừa rồi chỉ có năm sáu người bị th.iêu ch*t, nếu lỡ mấy người khác nhắm tới chúng tôi thì chúng tôi vẫn gặp ng.uy h*iểm.

Trong sự yên tĩnh lặng lẽ, chúng tôi vừa hồi hộp vừa b.ất a.n chờ đợi.

Trong lúc đó quả nhiên có qu*ái v*ật trèo lên lưới an toàn, nhưng cũng không chen vào, cũng không gọi chúng ta ra ngoài.

Đến hơn nửa đêm, có tiếng h.ét th.ảm thiết từ đâu vọng đến.

Mẹ tôi giật mình: "Hình như là tiếng của dì Trần, dì ấy ở tầng hai..."

Dì Trần!

Tôi biết dì Trần, nhà dì ấy có sáu người, ba mẹ con cái đều ở chung với nhau.

Lúc này dì Trần h.ét th.ảm đoán chừng đã bị phát hiện rồi.

Nói cách khác, cả nhà dì Trần cũng lẩn tr*ốn như chúng tôi.

"Thì ra qu*ái v*ật đã đi tìm dì Trần!" Em tôi ư.u s.ầu, không biết nên cảm thấy may mắn hay cảm thông.

Tiếng h.ét trong nhà dì Trần càng lúc càng nhiều, hiển nhiên cả sáu người đều rơi vào tình thế không lối th*oát.

Không lâu sau, trong hành lang vang lên tiếng kéo lê, qu*ái v*ật đang mê hoặc: "Đến đây đến đây đi... nhìn lên ngắm trăng..."

“Đừng mà! C*ứu với c*ứu với!”

Tiếng kêu c*ứu trong trẻo non nớt truyền khắp hành lang, là đứa con gái nhỏ của dì Trần!

Chúng tôi nhìn nhau, vừa k.inh h*ãi vừa đáng th.ương.

Cả nhà dì Trần đang bị qu*ái v*ật kéo lên sân thượng ngắm trăng!

Chúng tôi bất lực không giúp được, ngay cả nhúc nhích cũng không dám.

Khi trời sáng lên một chút, gia đình dì Trần không còn động tĩnh gì nữa, đám qu*ái v*ật nhao nhao quay về nhà.

Toàn thân chúng tôi đổ mồ hôi lạnh, thay phiên nhau nghỉ ngơi một lúc.

Đến trưa, em trai đ.ánh thức tôi.

"Chị, khắp nơi đều yên tĩnh rồi, chúng ta có cần nhân lúc ban ngày tăng cường phòng thủ thêm chút không?"

Chuyện tối qua khiến lòng em tôi vẫn còn s.ợ, cửa sổ chống tr*ộm cũng không an toàn.

Tôi cũng nghĩ vậy và đã có kế hoạch.

“Tháo dỡ hết giường và tủ quần áo trong nhà, dùng ván gỗ chặn cửa sổ.”

Như vậy chẳng những có thể ngăn qu*ái v*ật mà còn chặn được ánh trăng.

Nhà chúng tôi bốn phòng đều có giường, tủ quần áo cũng có ba cái, mà ban công cũng không lớn lắm, tấm ván hẳn là có thể bịt kín được ban công.

Nghĩ là làm, một nhà ba người nhanh chóng tháo dỡ ván gỗ ra.

Trong nhà còn có tua vít, dây thép và mấy thứ khác, tất cả đều dùng tới.

Em tôi phát huy tác dụng cực lớn, bình thường nó thích làm nghề mộc nên dùng ván gỗ đóng cửa sổ dễ như trở bàn tay.

Đến chạng vạng tối, về cơ bản chúng tôi đã chặn xong cửa sổ.

Đương nhiên, cũng không thể bịt kín hết khe hở, để tiết kiệm ván gỗ, chúng tôi đã để lại rất nhiều khe hở, chủ yếu là vài cm.

Việc tiết kiệm ván gỗ là để chặn được nhiều cửa sổ hơn, dù sao có hai phòng cửa sổ nhìn ra ngoài, cửa sổ nhà bếp và nhà vệ sinh cũng phải chặn, tôi s.ợ kính không ngăn được.

Tôi nhìn sơ qua một chút, ban công là nơi ng.uy h*iểm nhất đã được bịt kín, từng tấm ván gỗ nằm ngang, ngay cả một con mèo cũng rất khó chui vào.

Các cửa sổ còn lại đều được đóng tương đối đơn giản, có khe hở khá lớn.

Em tôi chợt nảy ra ý tưởng, đi lấy dầu phộng tới.

“Nếu mình hắt dầu phộng lên lưới an toàn thì không biết qu*ái v*ật có bị tr.ượt chân không?”

Đề nghị này rất hay, đáng để thử một lần.

Nhà tôi có hai thùng dầu phộng, bôi hết lên lưới an toàn để nó trơn không bám vào được.

Làm xong hết mọi thứ thì sắc trời đã tối hẳn.

Chúng tôi nhanh chóng tr*ốn về phòng ngủ, đắp chăn kín người.

Trăng đỏ nhô lên, tiếng ca ngợi của lũ qu*ái v*ật liên tục không ngừng, từng con qu*ái *vật lại đi lên lầu, sau đó nh.ảy xuống.

Đêm nay vẫn không có qu*ái v*ật gõ cửa, có điều lưới an toàn phía nhà bếp rung chuyển không ngừng, có vài con qu*ái v*ật cố chui vào.

Dầu phộng đúng là có hiệu quả kỳ diệu, tôi nghe thấy có qu*ái v*ật chen chúc rơi xuống.

Mấy tấm ván cũng chặn c.ơ th.ể của chúng khiến chúng không thể vào được.

16.

Lại vượt qua một đêm, vẫn còn năm ngày nữa mới đủ bảy ngày.

Chúng tôi đi kiểm tra nhà bếp, phát hiện rất nhiều tấm ván đã bị ăn mòn, thủng lỗ chỗ rất lớn.

Chuyện này khiến chúng tôi k.inh h*ồn b.ạt v.ía, m*áu của mấy con qu*ái v*ật đó sẽ ăn mòn tấm ván!.

Vậy xem ra, đóng cửa sổ bằng tấm ván cũng không phải cách tốt nhất.

“Chị, em nhớ tầng năm có bình chữa cháy thì phải? Để em đi lấy." Em tôi lại nghĩ ra một cách khác.

Bình chữa cháy có thể dùng để t.ự v.ệ.

Tôi quyết định thật nhanh, tự mình đi lấy.

Do đã có kinh nghiệm nên lần này tôi không hề n*ôn, hơn nữa cũng không làm kinh động bất cứ ai.

Bình chữa cháy ở tầng năm được tạm bổ sung cách đây không lâu, tổng cộng có bốn bình, được ủy ban khu phố đặt ở đây để phòng hờ khi bị kiểm tra.

Tôi đem lên hết.

Em tôi đã thử thì thấy có thể dùng được!

Cũng không biết có thể đối phó với qu*ái v*ật hay không.

Rất nhanh, trời lại tối.

Chúng tôi vẫn tr*ốn trong chăn, mong đừng có qu*ái v*ật nào tới.

Đáng tiếc không như mong muốn, nửa đêm, tôi nghe thấy giọng của dì Trần.

“A Y... ngắm trăng... " Dì Trần đang tr.eo mình bên ngoài cửa sổ phòng ngủ chính, cách chúng tôi không quá vài mét!

Mẹ tôi tái mặt: "Bà ấy cũng biến thành qu*ái v*ật rồi..."

Chúng tôi nhìn ra cửa sổ, những tấm ván và rèm đã che ánh sáng đỏ, nhưng dì Trần đang tr.eo mình bên ngoài c.ào móng tay vào cửa kính.

"Chị, em phát hiện ra một quy luật, khi có một con qu*ái v*ật tới chắc chắn sẽ thu hút thêm nhiều qu*ái v*ật khác, chúng ta phải làm cho dì Trần rơi xuống!"

Em tôi bò dậy, sau khi đã thích nghi với bầu không khí kh*ủng b*ố mấy ngay nay, rốt cuộc nó đã can đảm hơn.

Tôi vội ném miếng vải đen đã chuẩn bị sẵn cho nó: "Bịt mắt lại trước, nghe chị chỉ dẫn!"

Em tôi tuyệt đối không được nhìn thấy trăng đỏ.

Nó gật đầu, bịt mắt lại, xách bình chữa cháy lên.

Mẹ tôi dặn đi dặn lại phải cẩn thận, tôi thì chỉ dẫn nó: "Đi về bên phải... đúng rồi, tốt, tới gần rèm cửa rồi..."

Tôi nói xong che kín mắt: "Kéo rèm ra, phun thẳng, đừng có do dự!"

Giữa các tấm ván có khe hở, bình chữa cháy có thể phun ra ngoài!

Chỉ nghe em tôi đáp một tiếng được, sau đó liền bắt đầu phun!

Bình chữa cháy phát ra tiếng xì xì, ngay sau đó dì Trần h.ét lên một tiếng đầy qu*ái d.ị rồi rơi xuống.

Em tôi kéo rèm lại, cầm bình chữa cháy mò mẫm quay về.

Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tôi vui mừng quá đỗi, bình chữa cháy thật sự có tác dụng!

Tuy không thể th.iêu ch*t qu.ái v.ật như mặt trời nhưng nó có thể x.ua đ*uổi qu*ái v*ật!