Chương 3 - Trăng Máu
09.
Chỉ có thể là tôi lên sân thượng tìm đồ ăn thì ít nhất tôi sẽ không bị chú Hoàng d*ọa ng*ất.
Em tôi cũng không gi.à m.ồm nhiều, nó cầm con d*ao làm bếp lên đưa cho tôi, chính nó cũng cầm một con.
Tôi nhìn chằm chằm vào con d*ao một lúc, t*im đ*ập thình thịch, k.inh h*oảng và c.ăng th*ẳng không ngừng tr*a t*ấn tôi.
Chợt c.ắn răng một cái, xuất phát!.
Tôi bước về phía cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo lần nữa để chắc chắn không có bất kỳ con qu*ái v*ật nào.
Em tôi cũng nhìn sơ qua, đúng như dự đoán nó bắt đầu n*ôn m.ửa, ngay cả a.x.it d.ạ d*ày cũng n*ôn sạch.
Nó không dám nhìn, lui về phía sau vài bước.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng mở khóa cửa.
Trong hành lang yên tĩnh đến k.ỳ d.ị này, tiếng mở cửa tuy rằng rất nhỏ, nhưng đối với tôi mà nói thì đúng là s.ấm s.ét giữa trời quang.
Tay tôi r.un khẽ phát ra tiếng, dũng khí gần như bị h.ù chạy mất.
Nhưng cuối cùng vẫn ổn định.
Tôi từ từ đẩy cửa ra, một tay cầm d*ao, tay kia nắm tay nắm cửa, sẵn sàng đóng cửa lại bất cứ lúc nào.
Giữ nguyên tư thế này, tôi đợi chừng ba phút.
Em tôi h.ồi h.ộp cầm d*ao đứng sau lưng tôi, đ.ề ph.òng bất trắc.
Tuy nhiên, không có gì xảy ra.
Có lẽ đám chú Hoàng đã về ngủ rồi chăng?.
Tôi quay đầu ra hiệu cho em trai, sau đó rón rén đi ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài, đế giày dính toàn là m*áu ứ, thậm chí tôi còn giẫm phải một bộ phận c.ơ th*ể ng.ư.ời, là m.ũi thì phải?.
Cảm giác b.uồn n*ôn dữ dội suýt chút nữa khiến tôi c.o qu.ắp, tôi ngẩng đầu, đ*ánh ch*t cũng không dám nhìn dưới chân.
Lấy hết can đảm lần nữa, tôi bước lên bậc thang - chúng tôi đang ở tầng sáu mà cả tòa nhà chỉ có bảy tầng, quãng đường của tôi cũng không còn xa nữa.
Các bậc thang dường như được phủ một lớp xi-rô, xi-rô màu đỏ sẫm.
Đó là m*áu của đám qu*ái v*ật vẫn chưa đông lại hoàn toàn.
Tôi phải cẩn thận gấp đôi để không bị t.é.
Em tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại, đó là việc tôi muốn nó làm, tôi s.ợ nó không thể đối mặt với tình huống bất ngờ nên khóa cửa lại là an toàn nhất.
Có lẽ tâm lý bắt đầu t.ê d.ại nên tốc độ của tôi tăng nhanh hơn.
Lần lượt bước lên từng bậc thang, chẳng mấy chốc đã lên đến tầng bảy.
Nhà 701 lại mở cửa!.
Tôi lấy làm k.inh h*ãi, tay cầm d*ao không khỏi siết chặt hơn.
Nhà 701 chính là thím Chu, trước đó bà ta cũng ở ngoài cửa gọi tôi.
Tôi toát mồ hôi, tiếp tục bước tới.
Tôi tận lực lách qua cửa nhà 701, cố gắng đi sát mép.
Mắt thấy sắp đi qua 701 rồi, trong nhà chợt vang lên tiếng khen ngợi: "Đẹp quá... trời tối nhanh lên...đẹp quá..."
Thím Chu!.
Bà ta sống một mình, không biết bây giờ đã biến thành cái dạng gì rồi vậy mà vẫn đang đang ca ngợi mặt trăng.
Tôi nhìn đường đi, lại nhìn lên lầu, sau đó đi lên lầu càng cẩn thận hơn.
10.
Cuối cùng cũng lên đến sân thượng.
Th.ảm tr*ạng ở đây còn đ*áng s.ợ hơn ngoài hành lang, m*áu tụ thành sông, khắp nơi đều là ch.ân t.ay c*ụt của con người, có thể tưởng tượng, rất nhiều người hàng xóm sau khi bò lên đã v.ứt b*ỏ t.ứ ch*i vướng víu rồi tiếp tục nh*ảy xuống!.
Ng.ực tôi phập phồng, hoàn toàn không có cách gì ngăn mình n*ôn m.ửa.
Cũng may không còn gì để n*ôn nữa, cộng thêm ánh nắng trên sân thượng rất mạnh khiến tôi dễ chịu hơn một chút.
Ban ngày thì an toàn!
Tôi bước nhanh về phía cái bàn của nhà tôi.
Cái bàn đã bị lật đổ, bánh trung thu, bưởi, táo, rượu và mấy thứ khác đều dính một lớp m*áu đen.
Táo thì tôi không lấy được, nhưng bánh trung thu, bưởi, rượu đều được đóng gói cẩn thận, tôi vội nhặt lên cho vào túi.
Cũng chỉ trong chốc lát như vậy, tôi gần như muốn ng*ất đi vì mùi m*áu quá k.inh t*ởm, hơn nữa hai mắt không thể tránh khỏi việc nhìn thấy những bộ phận c.ơ th*ể ng.ư.ời đó.
Đ*ịa ng*ục T.u L.a không gì hơn thế này!.
Với lại tôi còn thấy được th*ảm tr.ạng dưới lầu, cả cư xá đâu đâu cũng đều là m*áu và m.ảnh v.ụn c.ơ th*ể ng.ư.ời, nhưng không hề có lấy một bộ th*i th*ể!.
Không có ai t.é ch*t, chúng đều biến thành qu*ái v*ật quay về nhà của mình rồi!.
Tôi cố nén kh.ó ch.ịu di chuyển sang bên phải, chỗ đó cũng có "đồ cúng".
Tôi phải nhặt thêm vài quả bưởi, nếu không sẽ không trụ nổi qua bảy ngày.
Hơn nửa ngày sau, tôi nhặt được ba quả bưởi, cũng nhặt được ba hộp bánh trung thu, có thể ngừng được rồi, lấy thêm nữa tôi cũng cầm không hết.
Tôi cầm theo mấy thứ này xoay người muốn trở về, lúc này mới nhận ra đã không còn nắng.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, những đám mây lớn đang từ từ kéo đến trên bầu trời.
Mây che khuất mặt trời, phủ bóng tối xuống chỗ chúng tôi.
Tôi cũng không nghĩ nhiều, bước nhanh về phía cầu thang.
Ngay sau đó tôi h.ét lên k.inh h*ãi, toàn bộ bưởi và bánh trung thu vương vãi dưới đất, t*im như ngừng đ*ập!.
Bởi vì ở đầu cầu thang có một bóng người màu đỏ đang nằm sấp!.
Toàn thân bà ta dính đầy m*áu đông, đ.ầu n*ứt t*oét ó.c tràn cả ra ngoài, t.ứ ch*i bị g*ãy không đứng lên được, gò má t.é gi*ập dồn thành một cục, m.ũi và m.ắt gần như kéo về một chỗ...
Tôi liên tục lùi về sau, bà ta lại chậm rãi bò lên trên, c.ổ h*ọng l.õm vào trong phát ra tiếng cười h.ưng ph.ấn: "Hi Hi...ngắm trăng thôi..trăng lên chưa?."
Thím Chu!.
Chính là bà ta, tuy bà ta đã không còn hình người nhưng tôi rất quen thuộc với bà ta.
Tôi c.ả k.inh vừa n*ôn vừa lui về sau, nhưng thím Chu lại bò càng nhanh hơn, t.ứ ch*i của bà ta rõ ràng đã bị g*ãy nhưng lại bò hệt như một con nhện.
"Trời tối rồi, trăng lên rồi..." Thím Chu rất nhanh đã bò lên, bà ta ló đầu nhìn lên trời.
Tôi đã lui tới mép sân thượng, không thể lui được nữa.
Thím Chu nhìn trời rồi lại nhìn tôi, tiếp tục bò về phía tôi: "Hi Hi...trăng rất đẹp...nhất định phải ngắm nó..."
"Được..." Tôi s.ợ đến rơi n.ước m.ắt, chỉ có thể nghĩ đến mẹ và em trai để cổ vũ bản thân.
Tôi phải quay về!.
Bằng không bọn họ chắc chắn sẽ ch*t!.
11.
Thấy thím Chu bò càng lúc càng gần, tôi nhìn về phía đầu cầu thang.
Tuy thím Chu bò không chậm, nhưng chắc chắn không nhanh bằng tôi, chẳng qua là tôi quá s.ợ nên quên mất mình có thể chạy.
Nếu tôi lao về phía đầu cầu thang thì có lẽ sẽ th*oát được thím Chu.
Nghĩ vậy, tôi siết chặt tay nhìn bánh trung thu và bưởi.
Vậy thì tôi sẽ vọt tới nhặt thức ăn rồi lại lao xuống tầng sáu, với tốc độ của thím Chu sẽ không thể đ*uổi kịp được tôi.
Cứ làm vậy đi!.
Tôi c.ắn răng một cái, l.iều ch*t đ*ánh c.ư.ợc một lần!.
Thế nhưng, ngay khi tôi vừa cất bước thì thím Chu lại h.ét lên b.ổ nh.ào về trước khoảng năm sáu mét, lập tức qu*ật tôi t.é xuống đất.
Tôi c.ả k.inh đ.ầu ó.c trống rỗng, cái ó.t đ*ập mạnh xuống đất, suýt nữa đã ng*ất x*ỉu.
Đây là qu*ái v*ật gì thế này!.
"Hi Hi...con thật kỳ lạ...vì sao con không giống chúng ta...con kh.ông th.ích mặt trăng phải không?." Thím Chu đ.è tôi xuống đất, c.on m.ắt bị l.õm nhìn tôi chòng học.
Tôi đâu còn trả lời được gì nữa.
Tôi hoàn toàn k.inh h*ãi.
"Con nhất định phải ngắm trăng...đợi ở đây...ngắm trăng..." Thím Chu cũng không c*ông k*ích tôi nữa, bà ta chỉ không cho tôi .bỏ ch.ạy.
Tôi phải ngắm trăng!.
Trong đầu tôi t.óe l.ửa, sao tôi có thể ngắm trăng được?.
Ngắm xong sẽ biến thành qu*ái v*ật như thím Chu!.
Tôi đ.ẩy mạnh vào đầu bà ta, c.ổ bà ta răng rắc một tiếng cuối cùng g.ãy xuống – hoặc giả đã g.ãy từ lâu, chỉ là còn dính lại chút ít không gãy hẳn mà thôi.
Tôi nhân cơ hội lăn qua một bên, hất thím Chu ra.
Sau khi c.ổ bị g.ãy, đ.ầu bà ta lủng lẳng, không thể cố định tầm mắt vào tôi nữa.
Bà ta cứ xoay tròn tại chỗ t.ứ ch*i bò loạn xạ như con cua: "Hi Hi...ngắm trăng..."
Tôi vùng dậy b.ỏ ch.ạy, chộp nhanh mấy cái túi đựng bánh trung thu và bưởi, cuống cuồng chạy trối ch*t về phía đầu cầu thang.
Kết quả kình phong từ phía sau ập đến, thím Chu lại đ*ánh tôi t.é xuống!.
Đ.ầu bà ta ngửa ra sau lưng nhưng t.ứ ch*i lại chộp lấy tôi hệt như con bạch tuộc.
“Bắt được con rồi...Hi Hi...ngắm trăng...”
Bà ta đ.è chặt tôi, chật vật giơ một tay lên chỉ trời: "Trăng...Trăng ơi..."
Giây tiếp theo, ánh nắng chiếu xuống, vạn vật sáng sủa!.
Thím Chu g.ào th.ét dữ dội, toàn thân v.ặn v.ẹo l.ăn l.ộn, miệng h.ét lên á á á.
Tôi hơi ch.oáng v.áng, tập trung nhìn kỹ lại thì thấy toàn thân bà ta bốc lên một làn khí đỏ, tiếp đó bà ta bị mặt trời th*iêu đ.ốt hóa thành một người lửa!.
Tôi chưa tỉnh h*ồn nhưng biết mình đã th.oát được một kiếp.
Thím Chu rõ là bị t.é rớt n*ão rồi, mây che khuất mặt trời mà bà ta tưởng đâu là trời tối và trăng sắp lên.
Kết quả mây vừa bay đi thì mặt trời đã th*iêu ch*t bà ta!.
Mặt trời là vị cứu tinh!.
Tôi nhìn thoáng qua mặt trời chói chang, vội xách đồ lao xuống lầu.
Về nhà!.
Cập nhật ngày 2 tháng 10.
12.
Lao xuống tầng sáu, tôi gõ cửa.
Cùng với tiếng mở cửa của đứa em, tôi cũng nghe thấy tiếng bò lổm ngổm phát ra từ hành lang.
Rất rõ ràng, tiếng động của tôi trên sân thượng đã thu hút sự chú ý của không ít qu*ái v*ật.
May mà tôi về kịp lúc, em trai vẫn luôn chờ tôi.
Cửa mở rồi đóng lại, tôi ngồi phịch trong phòng khách, bánh trung thu và hoa quả vương vãi đầy đất.
Em tôi mừng rỡ: "Chị, thành công rồi!.”
“Khóa kỹ cửa... kiểm tra thêm vài lần." Tôi thở hồng hộc, cũng không dám lơi lỏng.
Em tôi kiểm tra khóa cửa, còn kéo hết tủ, bàn chặn ở cửa.
Lúc này tôi mới yên tâm thở phào một hơi.
Tiếng bò trong hành lang bắt đầu yếu đi, hiển nhiên đám qu*ái v*ật đã quay về, dù sao đây cũng là lúc mặt trời chói chang nhất .
Tôi cũng hiểu ra một chuyện, thì ra qu*ái v*ật s.ợ mặt trời, chúng giống hệt m*a c.à r*ồng.
Lúc này em tôi đã mở một cái bánh trung thu ra ăn, còn kêu tôi ăn cùng.
Tôi vừa đói vừa khát, cũng mặc kệ vết m*áu trên bao bì, tôi gặm một quả táo, ăn một cái bánh trung thu nhân hạt sen thì cơn đói khát mới giảm bớt một chút.
Sau đó tôi nhanh chóng đi thăm mẹ.
Lông mi của bà khẽ run, rõ là sắp tỉnh lại rồi.
“Mẹ!." Tôi vui mừng gọi bà, bà mở mắt ra.
Em tôi đã mang thức ăn vào, bảo mẹ tôi cũng ăn đi.
Mẹ tôi lần lựa hồi lâu mới ăn, tôi kể cho bà biết tình tình và kế hoạch trước mắt.
"Vậy thì đơn giản rồi, chúng ta tr*ốn ở nhà bảy ngày là được, dù sao cũng có đồ ăn, không sợ." Em tôi ra vẻ thoải mái nhưng thật ra nó rất s.ợ.
Mẹ tôi trầm ngâm suy nghĩ, hỏi phía ba tôi có tin tức gì không.
Tôi lắc đầu, hiện tại ngay cả đường truyền liên lạc cũng bị cắt thì còn biết lấy đâu ra tin tức?.
"Chúng ta cứ làm theo kế hoạch của bé Hi, tr*ốn bảy ngày, bất kể là ngày hay đêm cũng không được ra ngoài." Tay mẹ ôm lấy từng đứa chúng tôi, thân thể khẽ r.un, vẫn còn rất s.ợ.
Chỉ có thể là tôi lên sân thượng tìm đồ ăn thì ít nhất tôi sẽ không bị chú Hoàng d*ọa ng*ất.
Em tôi cũng không gi.à m.ồm nhiều, nó cầm con d*ao làm bếp lên đưa cho tôi, chính nó cũng cầm một con.
Tôi nhìn chằm chằm vào con d*ao một lúc, t*im đ*ập thình thịch, k.inh h*oảng và c.ăng th*ẳng không ngừng tr*a t*ấn tôi.
Chợt c.ắn răng một cái, xuất phát!.
Tôi bước về phía cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo lần nữa để chắc chắn không có bất kỳ con qu*ái v*ật nào.
Em tôi cũng nhìn sơ qua, đúng như dự đoán nó bắt đầu n*ôn m.ửa, ngay cả a.x.it d.ạ d*ày cũng n*ôn sạch.
Nó không dám nhìn, lui về phía sau vài bước.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng mở khóa cửa.
Trong hành lang yên tĩnh đến k.ỳ d.ị này, tiếng mở cửa tuy rằng rất nhỏ, nhưng đối với tôi mà nói thì đúng là s.ấm s.ét giữa trời quang.
Tay tôi r.un khẽ phát ra tiếng, dũng khí gần như bị h.ù chạy mất.
Nhưng cuối cùng vẫn ổn định.
Tôi từ từ đẩy cửa ra, một tay cầm d*ao, tay kia nắm tay nắm cửa, sẵn sàng đóng cửa lại bất cứ lúc nào.
Giữ nguyên tư thế này, tôi đợi chừng ba phút.
Em tôi h.ồi h.ộp cầm d*ao đứng sau lưng tôi, đ.ề ph.òng bất trắc.
Tuy nhiên, không có gì xảy ra.
Có lẽ đám chú Hoàng đã về ngủ rồi chăng?.
Tôi quay đầu ra hiệu cho em trai, sau đó rón rén đi ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài, đế giày dính toàn là m*áu ứ, thậm chí tôi còn giẫm phải một bộ phận c.ơ th*ể ng.ư.ời, là m.ũi thì phải?.
Cảm giác b.uồn n*ôn dữ dội suýt chút nữa khiến tôi c.o qu.ắp, tôi ngẩng đầu, đ*ánh ch*t cũng không dám nhìn dưới chân.
Lấy hết can đảm lần nữa, tôi bước lên bậc thang - chúng tôi đang ở tầng sáu mà cả tòa nhà chỉ có bảy tầng, quãng đường của tôi cũng không còn xa nữa.
Các bậc thang dường như được phủ một lớp xi-rô, xi-rô màu đỏ sẫm.
Đó là m*áu của đám qu*ái v*ật vẫn chưa đông lại hoàn toàn.
Tôi phải cẩn thận gấp đôi để không bị t.é.
Em tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại, đó là việc tôi muốn nó làm, tôi s.ợ nó không thể đối mặt với tình huống bất ngờ nên khóa cửa lại là an toàn nhất.
Có lẽ tâm lý bắt đầu t.ê d.ại nên tốc độ của tôi tăng nhanh hơn.
Lần lượt bước lên từng bậc thang, chẳng mấy chốc đã lên đến tầng bảy.
Nhà 701 lại mở cửa!.
Tôi lấy làm k.inh h*ãi, tay cầm d*ao không khỏi siết chặt hơn.
Nhà 701 chính là thím Chu, trước đó bà ta cũng ở ngoài cửa gọi tôi.
Tôi toát mồ hôi, tiếp tục bước tới.
Tôi tận lực lách qua cửa nhà 701, cố gắng đi sát mép.
Mắt thấy sắp đi qua 701 rồi, trong nhà chợt vang lên tiếng khen ngợi: "Đẹp quá... trời tối nhanh lên...đẹp quá..."
Thím Chu!.
Bà ta sống một mình, không biết bây giờ đã biến thành cái dạng gì rồi vậy mà vẫn đang đang ca ngợi mặt trăng.
Tôi nhìn đường đi, lại nhìn lên lầu, sau đó đi lên lầu càng cẩn thận hơn.
10.
Cuối cùng cũng lên đến sân thượng.
Th.ảm tr*ạng ở đây còn đ*áng s.ợ hơn ngoài hành lang, m*áu tụ thành sông, khắp nơi đều là ch.ân t.ay c*ụt của con người, có thể tưởng tượng, rất nhiều người hàng xóm sau khi bò lên đã v.ứt b*ỏ t.ứ ch*i vướng víu rồi tiếp tục nh*ảy xuống!.
Ng.ực tôi phập phồng, hoàn toàn không có cách gì ngăn mình n*ôn m.ửa.
Cũng may không còn gì để n*ôn nữa, cộng thêm ánh nắng trên sân thượng rất mạnh khiến tôi dễ chịu hơn một chút.
Ban ngày thì an toàn!
Tôi bước nhanh về phía cái bàn của nhà tôi.
Cái bàn đã bị lật đổ, bánh trung thu, bưởi, táo, rượu và mấy thứ khác đều dính một lớp m*áu đen.
Táo thì tôi không lấy được, nhưng bánh trung thu, bưởi, rượu đều được đóng gói cẩn thận, tôi vội nhặt lên cho vào túi.
Cũng chỉ trong chốc lát như vậy, tôi gần như muốn ng*ất đi vì mùi m*áu quá k.inh t*ởm, hơn nữa hai mắt không thể tránh khỏi việc nhìn thấy những bộ phận c.ơ th*ể ng.ư.ời đó.
Đ*ịa ng*ục T.u L.a không gì hơn thế này!.
Với lại tôi còn thấy được th*ảm tr.ạng dưới lầu, cả cư xá đâu đâu cũng đều là m*áu và m.ảnh v.ụn c.ơ th*ể ng.ư.ời, nhưng không hề có lấy một bộ th*i th*ể!.
Không có ai t.é ch*t, chúng đều biến thành qu*ái v*ật quay về nhà của mình rồi!.
Tôi cố nén kh.ó ch.ịu di chuyển sang bên phải, chỗ đó cũng có "đồ cúng".
Tôi phải nhặt thêm vài quả bưởi, nếu không sẽ không trụ nổi qua bảy ngày.
Hơn nửa ngày sau, tôi nhặt được ba quả bưởi, cũng nhặt được ba hộp bánh trung thu, có thể ngừng được rồi, lấy thêm nữa tôi cũng cầm không hết.
Tôi cầm theo mấy thứ này xoay người muốn trở về, lúc này mới nhận ra đã không còn nắng.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, những đám mây lớn đang từ từ kéo đến trên bầu trời.
Mây che khuất mặt trời, phủ bóng tối xuống chỗ chúng tôi.
Tôi cũng không nghĩ nhiều, bước nhanh về phía cầu thang.
Ngay sau đó tôi h.ét lên k.inh h*ãi, toàn bộ bưởi và bánh trung thu vương vãi dưới đất, t*im như ngừng đ*ập!.
Bởi vì ở đầu cầu thang có một bóng người màu đỏ đang nằm sấp!.
Toàn thân bà ta dính đầy m*áu đông, đ.ầu n*ứt t*oét ó.c tràn cả ra ngoài, t.ứ ch*i bị g*ãy không đứng lên được, gò má t.é gi*ập dồn thành một cục, m.ũi và m.ắt gần như kéo về một chỗ...
Tôi liên tục lùi về sau, bà ta lại chậm rãi bò lên trên, c.ổ h*ọng l.õm vào trong phát ra tiếng cười h.ưng ph.ấn: "Hi Hi...ngắm trăng thôi..trăng lên chưa?."
Thím Chu!.
Chính là bà ta, tuy bà ta đã không còn hình người nhưng tôi rất quen thuộc với bà ta.
Tôi c.ả k.inh vừa n*ôn vừa lui về sau, nhưng thím Chu lại bò càng nhanh hơn, t.ứ ch*i của bà ta rõ ràng đã bị g*ãy nhưng lại bò hệt như một con nhện.
"Trời tối rồi, trăng lên rồi..." Thím Chu rất nhanh đã bò lên, bà ta ló đầu nhìn lên trời.
Tôi đã lui tới mép sân thượng, không thể lui được nữa.
Thím Chu nhìn trời rồi lại nhìn tôi, tiếp tục bò về phía tôi: "Hi Hi...trăng rất đẹp...nhất định phải ngắm nó..."
"Được..." Tôi s.ợ đến rơi n.ước m.ắt, chỉ có thể nghĩ đến mẹ và em trai để cổ vũ bản thân.
Tôi phải quay về!.
Bằng không bọn họ chắc chắn sẽ ch*t!.
11.
Thấy thím Chu bò càng lúc càng gần, tôi nhìn về phía đầu cầu thang.
Tuy thím Chu bò không chậm, nhưng chắc chắn không nhanh bằng tôi, chẳng qua là tôi quá s.ợ nên quên mất mình có thể chạy.
Nếu tôi lao về phía đầu cầu thang thì có lẽ sẽ th*oát được thím Chu.
Nghĩ vậy, tôi siết chặt tay nhìn bánh trung thu và bưởi.
Vậy thì tôi sẽ vọt tới nhặt thức ăn rồi lại lao xuống tầng sáu, với tốc độ của thím Chu sẽ không thể đ*uổi kịp được tôi.
Cứ làm vậy đi!.
Tôi c.ắn răng một cái, l.iều ch*t đ*ánh c.ư.ợc một lần!.
Thế nhưng, ngay khi tôi vừa cất bước thì thím Chu lại h.ét lên b.ổ nh.ào về trước khoảng năm sáu mét, lập tức qu*ật tôi t.é xuống đất.
Tôi c.ả k.inh đ.ầu ó.c trống rỗng, cái ó.t đ*ập mạnh xuống đất, suýt nữa đã ng*ất x*ỉu.
Đây là qu*ái v*ật gì thế này!.
"Hi Hi...con thật kỳ lạ...vì sao con không giống chúng ta...con kh.ông th.ích mặt trăng phải không?." Thím Chu đ.è tôi xuống đất, c.on m.ắt bị l.õm nhìn tôi chòng học.
Tôi đâu còn trả lời được gì nữa.
Tôi hoàn toàn k.inh h*ãi.
"Con nhất định phải ngắm trăng...đợi ở đây...ngắm trăng..." Thím Chu cũng không c*ông k*ích tôi nữa, bà ta chỉ không cho tôi .bỏ ch.ạy.
Tôi phải ngắm trăng!.
Trong đầu tôi t.óe l.ửa, sao tôi có thể ngắm trăng được?.
Ngắm xong sẽ biến thành qu*ái v*ật như thím Chu!.
Tôi đ.ẩy mạnh vào đầu bà ta, c.ổ bà ta răng rắc một tiếng cuối cùng g.ãy xuống – hoặc giả đã g.ãy từ lâu, chỉ là còn dính lại chút ít không gãy hẳn mà thôi.
Tôi nhân cơ hội lăn qua một bên, hất thím Chu ra.
Sau khi c.ổ bị g.ãy, đ.ầu bà ta lủng lẳng, không thể cố định tầm mắt vào tôi nữa.
Bà ta cứ xoay tròn tại chỗ t.ứ ch*i bò loạn xạ như con cua: "Hi Hi...ngắm trăng..."
Tôi vùng dậy b.ỏ ch.ạy, chộp nhanh mấy cái túi đựng bánh trung thu và bưởi, cuống cuồng chạy trối ch*t về phía đầu cầu thang.
Kết quả kình phong từ phía sau ập đến, thím Chu lại đ*ánh tôi t.é xuống!.
Đ.ầu bà ta ngửa ra sau lưng nhưng t.ứ ch*i lại chộp lấy tôi hệt như con bạch tuộc.
“Bắt được con rồi...Hi Hi...ngắm trăng...”
Bà ta đ.è chặt tôi, chật vật giơ một tay lên chỉ trời: "Trăng...Trăng ơi..."
Giây tiếp theo, ánh nắng chiếu xuống, vạn vật sáng sủa!.
Thím Chu g.ào th.ét dữ dội, toàn thân v.ặn v.ẹo l.ăn l.ộn, miệng h.ét lên á á á.
Tôi hơi ch.oáng v.áng, tập trung nhìn kỹ lại thì thấy toàn thân bà ta bốc lên một làn khí đỏ, tiếp đó bà ta bị mặt trời th*iêu đ.ốt hóa thành một người lửa!.
Tôi chưa tỉnh h*ồn nhưng biết mình đã th.oát được một kiếp.
Thím Chu rõ là bị t.é rớt n*ão rồi, mây che khuất mặt trời mà bà ta tưởng đâu là trời tối và trăng sắp lên.
Kết quả mây vừa bay đi thì mặt trời đã th*iêu ch*t bà ta!.
Mặt trời là vị cứu tinh!.
Tôi nhìn thoáng qua mặt trời chói chang, vội xách đồ lao xuống lầu.
Về nhà!.
Cập nhật ngày 2 tháng 10.
12.
Lao xuống tầng sáu, tôi gõ cửa.
Cùng với tiếng mở cửa của đứa em, tôi cũng nghe thấy tiếng bò lổm ngổm phát ra từ hành lang.
Rất rõ ràng, tiếng động của tôi trên sân thượng đã thu hút sự chú ý của không ít qu*ái v*ật.
May mà tôi về kịp lúc, em trai vẫn luôn chờ tôi.
Cửa mở rồi đóng lại, tôi ngồi phịch trong phòng khách, bánh trung thu và hoa quả vương vãi đầy đất.
Em tôi mừng rỡ: "Chị, thành công rồi!.”
“Khóa kỹ cửa... kiểm tra thêm vài lần." Tôi thở hồng hộc, cũng không dám lơi lỏng.
Em tôi kiểm tra khóa cửa, còn kéo hết tủ, bàn chặn ở cửa.
Lúc này tôi mới yên tâm thở phào một hơi.
Tiếng bò trong hành lang bắt đầu yếu đi, hiển nhiên đám qu*ái v*ật đã quay về, dù sao đây cũng là lúc mặt trời chói chang nhất .
Tôi cũng hiểu ra một chuyện, thì ra qu*ái v*ật s.ợ mặt trời, chúng giống hệt m*a c.à r*ồng.
Lúc này em tôi đã mở một cái bánh trung thu ra ăn, còn kêu tôi ăn cùng.
Tôi vừa đói vừa khát, cũng mặc kệ vết m*áu trên bao bì, tôi gặm một quả táo, ăn một cái bánh trung thu nhân hạt sen thì cơn đói khát mới giảm bớt một chút.
Sau đó tôi nhanh chóng đi thăm mẹ.
Lông mi của bà khẽ run, rõ là sắp tỉnh lại rồi.
“Mẹ!." Tôi vui mừng gọi bà, bà mở mắt ra.
Em tôi đã mang thức ăn vào, bảo mẹ tôi cũng ăn đi.
Mẹ tôi lần lựa hồi lâu mới ăn, tôi kể cho bà biết tình tình và kế hoạch trước mắt.
"Vậy thì đơn giản rồi, chúng ta tr*ốn ở nhà bảy ngày là được, dù sao cũng có đồ ăn, không sợ." Em tôi ra vẻ thoải mái nhưng thật ra nó rất s.ợ.
Mẹ tôi trầm ngâm suy nghĩ, hỏi phía ba tôi có tin tức gì không.
Tôi lắc đầu, hiện tại ngay cả đường truyền liên lạc cũng bị cắt thì còn biết lấy đâu ra tin tức?.
"Chúng ta cứ làm theo kế hoạch của bé Hi, tr*ốn bảy ngày, bất kể là ngày hay đêm cũng không được ra ngoài." Tay mẹ ôm lấy từng đứa chúng tôi, thân thể khẽ r.un, vẫn còn rất s.ợ.