Chương 5 - Trăng Máu Hoàn - Trăng Máu
17.
Những ngày sau đó, chúng tôi dựa vào mấy tấm ván gỗ và bình chữa cháy quả thật trụ được hết đêm này sang đêm khác.
Đến tối ngày thứ sáu, mẹ nắm lấy tay chúng tôi động viên: "Cố thêm một đêm nữa! Đêm cuối rồi!”
Tôi và em trai gật đầu thật mạnh.
Có lẽ vì là đêm cuối nên đám qu*ái v*ật cực kỳ c*uồng b*ạo.
Ngoài cửa, ngoài ban công, ngoài cửa sổ đều có qu*ái v*ật t*ập k*ích.
“Hàng xóm... ngắm trăng, cũng chỉ còn mình các người chưa ngắm trăng thôi...”
“Mau ra đây, mau ra đây…”
Khi nghe những âm thanh kh;ủng kh;iếp này chúng tôi thực sự h;oảng l;oạn, bởi vì trước đây chúng tôi chưa từng đối mặt với á;p l;ực lớn đến thế.
“Đều tới cả rồi sao? Chúng đ;iên rồi." Em tôi cầm bình chữa cháy r;un rẩy, nó không dám cử động.
Tôi cảm thấy t;uyệt v;ọng, loại cảm giác k;inh h;ãi bốn bề thọ địch này quá trí m;ạng.
Bọn qu;ái v;ật chắc chắn sẽ xông vào!
Chúng tôi vội bàn đối sách, nhưng khi đang bàn bạc thì bên ngoài bỗng yên tĩnh.
Dù là hành lang, ban công, hay ngoài cửa sổ phòng ngủ cũng đều trở nên yên tĩnh.
Lũ qu;ái v;ật không lên tiếng nữa.
Chúng tôi nhìn nhau, nỗi s;ợ trong lòng càng tăng thêm.
Có chuyện gì vậy?
Đang lúc ngạc nhiên khó hiểu thì có tiếng gõ cửa, một giọng nói khàn khàn m;ệt mỏi vang lên: "A Y, mở cửa.”
Đ;ồng tử mẹ tôi mở to, gần như bật dậy ngay lập tức: "Ba nó!”
Tôi không thể tin được, giọng nói đó...là ba tôi!
“Ba!” Em tôi cầm bình chữa cháy chạy ra ngoài.
Tôi và mẹ cũng không khá hơn bao nhiêu, vội vàng chạy ra, nhưng khi vừa tới trước cửa, mẹ tôi đột nhiên la lên: "Chờ chút, đừng mở cửa!"
Bàn tay đang vặn cửa của em tôi bỗng dừng lại, nó bối rối quay đầu lại nhìn.
Mẹ tôi vừa rơi nước mắt vừa lắc đầu: "Không bình thường...không đúng...”
Trong lòng tôi lộp bộp, đúng vậy, có gì đó không đúng lắm.
Người cha m;ất t;ích mười năm đột nhiên trở về và tất cả qu;ái v;ật bỗng im bặt.
Bây giờ lại là ban đêm, ba tôi làm cách nào để tránh được ánh trăng?
Hoặc giả ông cũng đã nhìn mặt trăng từ lâu rồi!
“A Y, các người mở cửa ra, anh về rồi đây." Ba tôi vẫn gõ cửa.
Em tôi lui về sau vài bước, mồ hôi chảy ròng ròng sau gáy.
Mẹ tôi lau nước mắt, giọng r;un r;un chất vấn: "A Lãng, sao anh lại trở về?”
“Anh về để bảo các người ngắm trăng." Ba nói một câu gây s;ốc, giọng nói cũng cực kỳ trầm thấp.
Tất cả chúng tôi đều sửng sốt nhìn nhau, tưởng đâu mình nghe lầm.
“Ba, ý ba là gì? Không phải nói không được ngắm trăng sao?" Giọng em tôi n;ức n;ở, nỗi s;ợ mấy ngày liền đã khiến phòng tuyến tâm lý của nó không trụ nổi nữa.
“Phải ngắm trăng! Nhiệm vụ của chúng ta đã th;ất b;ại... Muốn sống tiếp thì phải th;ần ph;ục cổ thần..." Giọng của ba càng lúc càng khàn.
"Nhiệm vụ gì?" Tôi khó khăn hỏi.
"Dự án đưa người lên mặt trăng trên thực tế là để ngăn chặn cổ thần thức tỉnh, nhưng đã th;ất b;ại... Chúng ta không có cách nào h;ủy d;iệt được mặt trăng, chỉ có thể cùng tồn tại."
Giọng ba đầy đ;au b;uồn.
Tôi lại chất vấn: "Cổ thần nào?”
“Mặt trăng chính là cổ thần, một con m.ắt đã ngủ say hàng trăm triệu năm, hiện tại nó đã mở mắt.
Con m.ắt?
Mặt trăng là con m.ắt? Con mắt chính là cổ thần?
Đây là sinh vật gì!
"A Lãng, không phải trụ qua bảy ngày là được rồi sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?" Mẹ tôi vẫn chú ý vào bảy ngày.
"Đúng vậy, ngày mai cổ thần lại ngủ say, nhưng nó vẫn sẽ tỉnh lại, không ai biết khi nào thì nó tỉnh lại."
“Chúng ta phải trở thành t;ín đ;ồ của nó, nghe anh, ra đây ngắm trăng đi, chỉ cần trở thành t;ín đ;ồ thì không cần sợ gì nữa.”
Ba tôi tiếp tục gõ cửa, ông tận tình khuyên nhủ.
"Nhìn lên mặt trăng sẽ hóa đ;iên!" Em tôi phản bác.
"Có ba ở đây sẽ không đâu, ba từng là người ở gần mặt trăng nhất, ba ở trạm không gian nhìn chằm chằm vào nó, ba là t;ín đ;ồ trung thành nhất của nó, ba sẽ che chở cho mọi người."
Ba tôi khẽ cười, trong ông có một cảm giác vinh dự qu;ái l;ạ, như thể được mặt trăng công nhận là điều đáng tự hào.
Tôi và mẹ nhìn nhau, s;ợ h;ãi không thôi.
Em tôi siết chặt con d;ao, lắc đầu với chúng tôi.
Nó cũng không tin ba tôi.
Dường như ba tôi cũng hóa đ;iên rồi.
Trong bảy ngày qua, ông đã trải qua những gì?
“Ba, ba chờ một chút, tụi con sẽ đi ra." Tôi trả lời ba, trấn an ông.
“Ừ, ba chờ các con." Ba dịu dàng đáp lại.
Tôi chạy đi lấy bình chữa cháy, đồng thời ra hiệu cho mẹ và em cũng hành động.
Hai người bọn họ đều tự cầm lấy một bình chữa cháy, chúng tôi tựa lưng vào nhau lui vào trong phòng ngủ.
Phòng ngủ là nơi an toàn nhất, chúng tôi đã treo chăn lên cửa sổ để chặn ánh sáng đỏ, đồng thời còn tháo dỡ ghế bịt kín cửa sổ.
Trước đó tôi cũng đã quyết định, nếu ngôi nhà bị đ;ột ph;á thì phòng ngủ chính là căn cứ địa cuối cùng của chúng tôi, chúng tôi sẽ t;ử th;ủ ở đây.
“Ra chưa? Nhanh lên." Ba tôi giục, trong giọng của ông có chút sốt r;uột.
18.
Ba tôi lại giục, giọng điệu của ông rõ ràng không còn ôn hòa nữa.
Mẹ tôi rơi nước mắt lã chã, bà biết ba tôi đã thật sự hóa đ;iên rồi.
"Sắp rồi, ba chờ thêm chút nữa nha!" Tôi đáp lại, thực tế đã khóa kín cửa.
“Được." Ba tiếp tục chờ.
Nhưng rất nhanh, ông càng nôn nóng hơn: "Sao còn chưa ra? Mau ra đây ngắm trăng!”
"Ra ngay đây!" Em tôi hét lên.
Lần này ba không chịu đợi nữa, ông ra sức gõ cửa: "Ra đây, mau ra đây, nhất định phải tin ba!"
“A Lãng, tụi em bất cẩn khóa cửa rồi, thật sự không mở ra được, anh chờ chút đi." Mẹ tôi khóc nói.
Ba im lặng một lát, tiếp tục gõ cửa, chính xác mà nói là đ;ập cửa: "Mở cửa ra cho tôi, ra ngoài cho tôi!"
Giọng của ông như r;ống lên, kinh động qu;ái v;ật khắp tòa nhà.
Tiếng gọi phủ phục không dứt bên tai.
"Ra đây... ngắm trăng..."
"Hàng xóm, mau ra đây."
"Chúng ta tới rồi, cùng ngắm trăng đi."
Lũ qu;ái v;ật cử động rồi!
Tôi cảm thấy là ba tôi r;a l;ệnh.
Chỉ trong chốc lát, cánh cửa sắt lớn bị đ;âm rầm rầm, nhưng nó quá chắc chắn, qu;ái v;ật rất khó đ;âm thủng.
Ban công, nhà bếp, nhà vệ sinh đâu đâu cũng có tiếng động, từng con qu;ái v;ật đang phá cửa sổ!.
"Tại sao không tin tôi...tại sao không tin tôi!." Ba tôi g;ầm lên khiến lũ qu;ái v;ật ph;ẫn n;ộ.
Chúng o;án gi;ận chúng tôi không chịu ngắm trăng.
Két!
Tôi nghe thấy tiếng tấm ván ở ban công bị ph;á, quá nhiều qu;ái v;ật t;ấn c;ông, tấm ván hoàn toàn không chịu nổi.
Lưới an toàn cũng không trụ được.
Tiếng kính vỡ cũng vang lên, kính cửa sổ bị đ;ập vỡ thành từng mảnh!
Ba người chúng tôi mồ hôi đầm đìa, cầm bình chữa cháy nhắm ngay cửa phòng ngủ.
"Phải cầm cự thêm ba tiếng nữa thì trời sẽ sáng!"
“Em dùng bình chữa cháy trước, dùng hết thì đến mẹ, cuối cùng là con!”
Chúng tôi chỉ còn lại ba bình chữa cháy, phải phân chia hợp lý.
"Chị, quần áo chăn mền đều ở đây, nếu không được thì chúng ta đ;ốt l;ửa đi!" Em tôi c;ắn răng quyết tâm.
Vào bước đường cùng, nó chẳng màng s;ợ h;ãi.
Đ;ốt l;ửa trong phòng ngủ tuyệt không phải là hành động khôn ngoan vì rất có thể sẽ gây ra h;ỏa h;oạn cho toàn bộ căn nhà, dù sao thì đây cũng không phải ban công.
Nhưng thật sự đến mức đó thì đ;ốt l;ửa cũng phải làm!
"Tôi tới rồi... hàng xóm... ngắm trăng thôi..." Tiếng bò vang lên trong phòng khách, đã có qu;ái v;ật bò vào rồi.
Nó nhắm chính xác vào chỗ chúng tôi và bò thẳng đến phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ là cửa gỗ nhưng cũng rất dày nặng, một con qu;ái v;ật thì không thể phá được.
Quả nhiên, con qu;ái v;ật này đ;âm vào rất nhiều lần, cửa phòng ngủ vẫn không nhúc nhích.
Nhưng dần dần, ngày càng có nhiều qu;ái vật t;iến vào.
Cả phòng khách đều là âm thanh khiến da đầu người ta t;ê d;ại.
Cửa phòng ngủ cũng bị đ;âm r;ung chuyển dữ dội.
Em tôi đứng ở phía trước nhất nhìn chằm chặp vào cửa phòng ngủ.
Oành!
Cửa phòng ngủ nứt ra, một bàn tay đầy m;áu gi;ập n;át vươn vào: "Hắc hắc... Ngắm trăng...”
Xì!
Em tôi phun ngay vào lỗ hổng.
"Khí" của bình chữa cháy bốc lên lao thẳng về phía qu;ái v;ật trong phòng khách.
Từng con qu;ái v;ật hét lên bị é;p cho lùi lại!
Em tôi r;un lẩy bẩy nhưng vẫn ngừng phun.
Đợi đến khi qu;ái v;ật bò tới nữa, nó lại sử dụng bình chữa cháy tiếp!
Sau bảy lượt như vậy, bình chữa cháy của nó đã tới đáy.
Mặt mày mẹ tôi t;ái mét tiến lên, em tôi thì ôm quần áo chăn mền sẵn sàng đ;ốt bất cứ lúc nào - quần áo chăn mền phải cách xa bình chữa cháy, bằng không để bị dính khí thì sẽ không cháy được.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chờ bình chữa cháy của mẹ tôi dùng hết, tôi tiến lên!
Lúc này tôi nghe thấy tiếng của ba.
“Bé Hi, sao con không tin ba? Ba sẽ không h;ại con đâu.”
Ông vẫn đang đứng ngoài cửa, trong khi phòng khách đã tràn ngập qu;ái v;ật.
"Ba, tụi con đang chuẩn bị đi ra thì bị đám qu;ái v;ật này chặn lại, ba c;ứu với!"
Ba phát ra tiếng g;ầm kỳ lạ, đám qu;ái v;ật thế nhưng lui vào trong góc, không t;ấn c;ông phòng ngủ nữa.
19.
Tôi mừng quá đỗi, tranh thủ thời gian thở dốc.
Ba lại giục: "Mau ra đây! Mau ra đây!”
“Ra liền!" Em tôi la lên, cầm bật lửa nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị ph;á.
Mẹ tôi lại bắt đầu kh;óc, bà rất khó chấp nhận chuyện ba tôi đã hóa đ;iên.
Chúng tôi cứ kéo dài như vậy hơn mười phút, ba tôi chợt nổi gi;ận: "Sao còn chưa ra!”
Cùng với tiếng g;ầm th;ét của ông, đám qu;ái v;ật c;uồng b;ạo vọt tới.
Tôi vội dùng bình chữa cháy đ;uổi chúng đi hết lần này đến lần khác.
Nhưng chẳng mấy chốc bình chữa cháy đã cạn.
Lúc này cách trời sáng còn đúng một tiếng!
“Chị, tránh ra, em đ;ốt l;ửa đây!" Em tôi xông lên đ;ốt quần áo ném ra ngoài qua lỗ hổng!
Lũ qu;ái v;ật l;a h;ét lùi lại, nhưng ngay lập tức lại nhào tới.
Tôi thậm chí còn nhìn thấy một con qu;ái v;ật l;ao thẳng vào ngọn l;ửa và dập lửa bằng m;áu của nó.
“M;ẹ k;iếp!" Em tôi m;ắng ch;ửi, đ;ốt thêm quần áo ném ra ngoài.
Kết quả cửa cũng bị ch;áy.
Ngọn lửa bùng lên.
Chúng tôi liên tục lùi về sau, biết đã rơi vào đường cùng.
Đáng s;ợ hơn chính là, cửa sổ cũng n;ổ tung, từng con qu;ái v;ật chui vào từ cửa sổ!.
Tôi đ;ốt quần áo đi đ;uổi qu;ái v;ật ở cửa sổ, em tôi thì ch;iến đ;ấu với qu;ái v;ật ở phòng khách.
Ch;áy ở hai đầu là cực kỳ ng;uy h;iểm vì khói dày đặc không tan hết được.
Cả phòng ngủ đều là khói, chúng tôi bị s;ặc đến chảy nước mắt ròng ròng, đồng thời còn có cảm giác ch;óng m;ặt.
T;iêu rồi!
Trong vòng vài phút nữa, tất cả chúng tôi sẽ bị ng;ạt th;ở mà ch*t.
“A Lãng, em ra ngoài, em ra ngoài!" Mẹ tôi nằm rạp dưới đất hét lên, vừa đột ngột lại kiên quyết.
“A Y, em ra đây, ngắm trăng..." Ba tôi cười, sau đó g;ầm lên một tiếng.
Đám qu;ái v;ật lại thối lui, mấy con ở cửa sổ cũng trượt xuống.
Tôi nhân cơ hội ghé vào bên cửa sổ hít thở không khí bên ngoài, em tôi cũng lao tới hít lấy hít để.
Cửa sổ đã được mở ra hết, bên ngoài có gió lớn.
Gió tràn vào, khói trong phòng tan đi.
Chúng tôi đã th;oát ch*t trong gang tấc!
“Bé Hi, bé Ninh, nhớ giữ an toàn." Mẹ nằm dưới đất bò từng chút một ra ngoài.
Cửa phòng ngủ vẫn đang b;ốc ch;áy, nhưng bà không quan tâm vẫn m;ạo h;iểm bò ra ngoài bất chấp lửa ch;áy.
“Mẹ!" Tôi chạy tới kéo bà nhưng bà lắc đầu:"Quay lại trông chừng em đi!”
Tôi ch*t lặng tại chỗ, nước mắt chảy dài.
“A Y, mau ra đây..." Ba tôi vẫn đang gọi.
Em tôi t;ức gi;ận không thôi, muốn xông ra ngoài với mẹ tôi.
Tôi ôm lấy nó, kh;óc thút thít nói: "Đừng cử động...Đừng cử động...”
Mẹ tôi biến mất trong m;áu và những bộ phận c;ơ th;ể ng;ười, trong bóng tối tôi không nhìn thấy bà nữa.
Tôi chỉ nghe thấy rất nhiều qu;ái v;ật l;iếm láp cạnh bà, đồng thời bảo bà đi ngắm trăng.
Kẽo kẹt, cửa chính bị vặn mở.
Mẹ tôi mở cửa.
"A Lãng, em tới đây..." Mẹ tôi bò ra ngoài.
"Ngắm trăng... tới đây, ngắm trăng..." Giọng ba đầy dịu dàng.
Tôi cố nhìn ra ngoài nhưng chỉ thấy được một bóng đen cao lớn.
Ba đang đứng trong hành lang chờ mẹ tôi.
Họ đã gặp lại nhau.
Sau đó tiếng bước chân vang lên, ba kéo mẹ từng bước đi lên sân thượng.
Tôi và em trai đ;au đ;ớn khôn nguôi nhưng chỉ có thể rúc trong phòng ngủ rơi nước mắt.
Từng con qu;ái v;ật rời đi, chúng cùng nhau lên sân thượng.
Ba tôi có lẽ là th;ủ l;ĩnh của qu;ái v;ật.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng đỏ đã không còn quá mạnh, nhưng tôi vừa lơ là quá mức.
Lúc này bất giác cảm thấy đầu sắp n;ổ tung tại chỗ, hơn nữa không ngừng n;ôn m;ửa.
Tôi vội che mắt em trai, không thể để nó nhìn thấy.
Xung quanh bắt đầu yên tĩnh, tiếng bò của lũ qu;ái v;ật cũng thưa dần.
Nhưng tôi chắc chắn cả sân thượng đều là qu;ái v;ật.
Có lẽ chúng đang phủ phục dưới đất và qu;ỳ l;ạy mặt trăng.
Mặt trăng là một con m.ắt, con m.ắt chính là cổ thần.
Tôi tính thời gian, mong cho trời mau sáng.
Trong lúc tiếng r;ơi l;ầu liên tục vang lên, phía chân trời hiện lên chút ánh sáng.
Trời sáng rồi!
20.
Trời sáng rồi!
Cuối cùng cũng sáng rồi!
Ngày thứ bảy đã qua!
Tôi và em trai ôm nhau kh;óc, nỗi đ;au thương lại ùa về.
Mẹ chắc chắn đã nh;ảy l;ầu rồi!
Chúng tôi đợi đến khi trời sáng rõ, lập tức lao lên sân thượng.
Trên sân thượng không có qu;ái v;ật, chỉ có m;áu và bộ phận c;ơ th;ể ng;ười.
Chúng tôi nhìn xuống dưới lầu, trên mặt đất chất đầy x;ác ch*t!
Kh;iếm khuyết, th;ối rữa gi;ập n;át, v;ặn v;ẹo đ;ứt g;ãy...
Lũ qu;ái v;ật, tất cả đều đã ch*t!
Tôi và em trai không thể chịu nổi cảnh tượng này, qu;ỳ dưới đất n;ôn ra cả m;ật.
Em tôi thậm chí còn ng;ất đi.
Tôi cố nén đ;au b;uồn và gh;ê t;ởm kéo nó về nhà, sau đó tôi chạy xuống lầu tìm ba mẹ.
Ở trong núi th;ây biển m;áu, tôi vừa n;ôn vừa tìm, cuối cùng cũng tìm được mẹ tôi.
Bà đã t;é ch*t mà bên cạnh cũng không còn bóng dáng của ba nữa.
“Mẹ ơi!" Tôi cực kỳ b;i th;ương kh;óc đến mức khàn cả giọng.
Không biết qua bao lâu, người sống lục tục xuất hiện.
Cả cộng đồng chỉ còn lại mười mấy người sống, nếu không phải tôi ra ngoài kh;óc lóc thì có lẽ bọn họ vẫn sẽ tiếp tục tr;ốn.
T;ận th.ế kh;ủng kh;iếp tr;a t;ấn tất cả mọi người.
Hai ngày sau, một đ;ội qu;ân đến, tôi và em trai được đưa đến một nơi tr;ú ẩ;n ở thành phố bên cạnh.
Ở đây có hơn một ngàn người s;ống s;ót, ai nấy đều đang r;un cầm cập.
Cả người tôi ch*t lặng, ngồi yên không nói một lời, cho đến khi một người phụ nữ mặc đồng phục tìm thấy tôi.
Cô ấy nói cô ấy là đồng nghiệp của ba tôi.
Trong lòng tôi k.ích đ.ộng, òa lên kh;óc.
Người phụ nữ nói với tôi rất nhiều chuyện, bao gồm cả mặt trăng cổ thần.
"Hàng tỷ năm trước, trên Trái Đất đã tồn tại cổ thần, chúng là sinh vật không thể diễn tả được, không ai biết chúng đã xuất hiện như thế nào."
"Sự đại t;uyệt ch;ủng của các sinh vật trên Trái Đất có liên quan đến chúng, trong đó điển hình nhất là sự t;uyệt ch;ủng của loài khủng long chính là do con m.ắt gây ra."
"Con m.ắt là một cặp cổ thần, trong đó một con đã rơi xuống Trái Đất, h;ủy d;iệt khủng long, một con khác ngủ say trên không trung, hóa thành mặt trăng."
Những gì người phụ nữ nói thật quá s;ốc, nhưng tôi không thể không tin.
"Ba con đâu?" Môi tôi r;un r;un không ngừng.
"Anh ấy là người phụ trách nghiên cứu cổ thần, anh ấy từng tiếp xúc gần với mặt trăng, hiện tại anh ấy đã m;ất t;ích, dựa theo ghi chép của anh ấy, các cô có thể phân tích ra, anh ấy đã đi tìm một con m.ắt khác."
Người phụ nữ trả lời.
"Có phải ông ấy đ;iên rồi không?" Tôi hỏi lại.
"Có lẽ vậy, anh ấy luôn nói, cổ thần đang nhìn chằm chằm vào anh ấy, anh ấy là t;ín đ;ồ do cổ thần lựa chọn, anh ấy nhất định phải đ;iên."
Người phụ nữ nhìn tôi: "Nếu anh ấy không đ;iên thì cổ thần sẽ không chọn anh ấy, anh ấy sẽ không cách nào tìm được con m.ắt khác."
“Chỉ có tìm được con m.ắt khác rồi ph;á h;ủy nó thì mặt trăng mới vĩnh viễn ngủ say.”
Đó là câu nói sau cùng mà người phụ nữ nói với tôi, nói xong cô ấy rời đi.
Tôi ngơ ra kh;óc, nghĩ thầm thì ra ba tôi không có đ;iên.
Nhưng ông nhất định phải đ;iên, ông là một "gi;án đ;iệp", ông muốn để cổ thần nhìn thấy ông đ;iên.
Thật n.ực c.ười.
Thật đáng b;uồn.
Ba tháng sau, thế giới dần trở lại bình thường, nhưng ở đâu cũng thưa thớt người ở.
Chúng tôi tập trung sống ở một thành phố, cũng biết rằng trên thế giới có không quá trăm triệu người.
Quá nhiều người ch*t!
Đây là đại t;uyệt ch;ủng của cổ thần đối với sinh vật, giống như đối với khủng long.
Từng người chúng tôi đều bắt đầu s;ợ mặt trăng, mỗi đêm, tất cả mọi người đều tr;ốn đi ngủ sớm, cũng không dám nhìn lên mặt trăng nữa.
Nhưng tôi thì khác, mỗi đêm tôi đều ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn mặt trăng không chớp mắt.
Đó chính là cổ thần đáng h;ận.
Chỉ là, sao nó lại đẹp đến thế?
Thật đẹp quá.
-Hết-
Những ngày sau đó, chúng tôi dựa vào mấy tấm ván gỗ và bình chữa cháy quả thật trụ được hết đêm này sang đêm khác.
Đến tối ngày thứ sáu, mẹ nắm lấy tay chúng tôi động viên: "Cố thêm một đêm nữa! Đêm cuối rồi!”
Tôi và em trai gật đầu thật mạnh.
Có lẽ vì là đêm cuối nên đám qu*ái v*ật cực kỳ c*uồng b*ạo.
Ngoài cửa, ngoài ban công, ngoài cửa sổ đều có qu*ái v*ật t*ập k*ích.
“Hàng xóm... ngắm trăng, cũng chỉ còn mình các người chưa ngắm trăng thôi...”
“Mau ra đây, mau ra đây…”
Khi nghe những âm thanh kh;ủng kh;iếp này chúng tôi thực sự h;oảng l;oạn, bởi vì trước đây chúng tôi chưa từng đối mặt với á;p l;ực lớn đến thế.
“Đều tới cả rồi sao? Chúng đ;iên rồi." Em tôi cầm bình chữa cháy r;un rẩy, nó không dám cử động.
Tôi cảm thấy t;uyệt v;ọng, loại cảm giác k;inh h;ãi bốn bề thọ địch này quá trí m;ạng.
Bọn qu;ái v;ật chắc chắn sẽ xông vào!
Chúng tôi vội bàn đối sách, nhưng khi đang bàn bạc thì bên ngoài bỗng yên tĩnh.
Dù là hành lang, ban công, hay ngoài cửa sổ phòng ngủ cũng đều trở nên yên tĩnh.
Lũ qu;ái v;ật không lên tiếng nữa.
Chúng tôi nhìn nhau, nỗi s;ợ trong lòng càng tăng thêm.
Có chuyện gì vậy?
Đang lúc ngạc nhiên khó hiểu thì có tiếng gõ cửa, một giọng nói khàn khàn m;ệt mỏi vang lên: "A Y, mở cửa.”
Đ;ồng tử mẹ tôi mở to, gần như bật dậy ngay lập tức: "Ba nó!”
Tôi không thể tin được, giọng nói đó...là ba tôi!
“Ba!” Em tôi cầm bình chữa cháy chạy ra ngoài.
Tôi và mẹ cũng không khá hơn bao nhiêu, vội vàng chạy ra, nhưng khi vừa tới trước cửa, mẹ tôi đột nhiên la lên: "Chờ chút, đừng mở cửa!"
Bàn tay đang vặn cửa của em tôi bỗng dừng lại, nó bối rối quay đầu lại nhìn.
Mẹ tôi vừa rơi nước mắt vừa lắc đầu: "Không bình thường...không đúng...”
Trong lòng tôi lộp bộp, đúng vậy, có gì đó không đúng lắm.
Người cha m;ất t;ích mười năm đột nhiên trở về và tất cả qu;ái v;ật bỗng im bặt.
Bây giờ lại là ban đêm, ba tôi làm cách nào để tránh được ánh trăng?
Hoặc giả ông cũng đã nhìn mặt trăng từ lâu rồi!
“A Y, các người mở cửa ra, anh về rồi đây." Ba tôi vẫn gõ cửa.
Em tôi lui về sau vài bước, mồ hôi chảy ròng ròng sau gáy.
Mẹ tôi lau nước mắt, giọng r;un r;un chất vấn: "A Lãng, sao anh lại trở về?”
“Anh về để bảo các người ngắm trăng." Ba nói một câu gây s;ốc, giọng nói cũng cực kỳ trầm thấp.
Tất cả chúng tôi đều sửng sốt nhìn nhau, tưởng đâu mình nghe lầm.
“Ba, ý ba là gì? Không phải nói không được ngắm trăng sao?" Giọng em tôi n;ức n;ở, nỗi s;ợ mấy ngày liền đã khiến phòng tuyến tâm lý của nó không trụ nổi nữa.
“Phải ngắm trăng! Nhiệm vụ của chúng ta đã th;ất b;ại... Muốn sống tiếp thì phải th;ần ph;ục cổ thần..." Giọng của ba càng lúc càng khàn.
"Nhiệm vụ gì?" Tôi khó khăn hỏi.
"Dự án đưa người lên mặt trăng trên thực tế là để ngăn chặn cổ thần thức tỉnh, nhưng đã th;ất b;ại... Chúng ta không có cách nào h;ủy d;iệt được mặt trăng, chỉ có thể cùng tồn tại."
Giọng ba đầy đ;au b;uồn.
Tôi lại chất vấn: "Cổ thần nào?”
“Mặt trăng chính là cổ thần, một con m.ắt đã ngủ say hàng trăm triệu năm, hiện tại nó đã mở mắt.
Con m.ắt?
Mặt trăng là con m.ắt? Con mắt chính là cổ thần?
Đây là sinh vật gì!
"A Lãng, không phải trụ qua bảy ngày là được rồi sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?" Mẹ tôi vẫn chú ý vào bảy ngày.
"Đúng vậy, ngày mai cổ thần lại ngủ say, nhưng nó vẫn sẽ tỉnh lại, không ai biết khi nào thì nó tỉnh lại."
“Chúng ta phải trở thành t;ín đ;ồ của nó, nghe anh, ra đây ngắm trăng đi, chỉ cần trở thành t;ín đ;ồ thì không cần sợ gì nữa.”
Ba tôi tiếp tục gõ cửa, ông tận tình khuyên nhủ.
"Nhìn lên mặt trăng sẽ hóa đ;iên!" Em tôi phản bác.
"Có ba ở đây sẽ không đâu, ba từng là người ở gần mặt trăng nhất, ba ở trạm không gian nhìn chằm chằm vào nó, ba là t;ín đ;ồ trung thành nhất của nó, ba sẽ che chở cho mọi người."
Ba tôi khẽ cười, trong ông có một cảm giác vinh dự qu;ái l;ạ, như thể được mặt trăng công nhận là điều đáng tự hào.
Tôi và mẹ nhìn nhau, s;ợ h;ãi không thôi.
Em tôi siết chặt con d;ao, lắc đầu với chúng tôi.
Nó cũng không tin ba tôi.
Dường như ba tôi cũng hóa đ;iên rồi.
Trong bảy ngày qua, ông đã trải qua những gì?
“Ba, ba chờ một chút, tụi con sẽ đi ra." Tôi trả lời ba, trấn an ông.
“Ừ, ba chờ các con." Ba dịu dàng đáp lại.
Tôi chạy đi lấy bình chữa cháy, đồng thời ra hiệu cho mẹ và em cũng hành động.
Hai người bọn họ đều tự cầm lấy một bình chữa cháy, chúng tôi tựa lưng vào nhau lui vào trong phòng ngủ.
Phòng ngủ là nơi an toàn nhất, chúng tôi đã treo chăn lên cửa sổ để chặn ánh sáng đỏ, đồng thời còn tháo dỡ ghế bịt kín cửa sổ.
Trước đó tôi cũng đã quyết định, nếu ngôi nhà bị đ;ột ph;á thì phòng ngủ chính là căn cứ địa cuối cùng của chúng tôi, chúng tôi sẽ t;ử th;ủ ở đây.
“Ra chưa? Nhanh lên." Ba tôi giục, trong giọng của ông có chút sốt r;uột.
18.
Ba tôi lại giục, giọng điệu của ông rõ ràng không còn ôn hòa nữa.
Mẹ tôi rơi nước mắt lã chã, bà biết ba tôi đã thật sự hóa đ;iên rồi.
"Sắp rồi, ba chờ thêm chút nữa nha!" Tôi đáp lại, thực tế đã khóa kín cửa.
“Được." Ba tiếp tục chờ.
Nhưng rất nhanh, ông càng nôn nóng hơn: "Sao còn chưa ra? Mau ra đây ngắm trăng!”
"Ra ngay đây!" Em tôi hét lên.
Lần này ba không chịu đợi nữa, ông ra sức gõ cửa: "Ra đây, mau ra đây, nhất định phải tin ba!"
“A Lãng, tụi em bất cẩn khóa cửa rồi, thật sự không mở ra được, anh chờ chút đi." Mẹ tôi khóc nói.
Ba im lặng một lát, tiếp tục gõ cửa, chính xác mà nói là đ;ập cửa: "Mở cửa ra cho tôi, ra ngoài cho tôi!"
Giọng của ông như r;ống lên, kinh động qu;ái v;ật khắp tòa nhà.
Tiếng gọi phủ phục không dứt bên tai.
"Ra đây... ngắm trăng..."
"Hàng xóm, mau ra đây."
"Chúng ta tới rồi, cùng ngắm trăng đi."
Lũ qu;ái v;ật cử động rồi!
Tôi cảm thấy là ba tôi r;a l;ệnh.
Chỉ trong chốc lát, cánh cửa sắt lớn bị đ;âm rầm rầm, nhưng nó quá chắc chắn, qu;ái v;ật rất khó đ;âm thủng.
Ban công, nhà bếp, nhà vệ sinh đâu đâu cũng có tiếng động, từng con qu;ái v;ật đang phá cửa sổ!.
"Tại sao không tin tôi...tại sao không tin tôi!." Ba tôi g;ầm lên khiến lũ qu;ái v;ật ph;ẫn n;ộ.
Chúng o;án gi;ận chúng tôi không chịu ngắm trăng.
Két!
Tôi nghe thấy tiếng tấm ván ở ban công bị ph;á, quá nhiều qu;ái v;ật t;ấn c;ông, tấm ván hoàn toàn không chịu nổi.
Lưới an toàn cũng không trụ được.
Tiếng kính vỡ cũng vang lên, kính cửa sổ bị đ;ập vỡ thành từng mảnh!
Ba người chúng tôi mồ hôi đầm đìa, cầm bình chữa cháy nhắm ngay cửa phòng ngủ.
"Phải cầm cự thêm ba tiếng nữa thì trời sẽ sáng!"
“Em dùng bình chữa cháy trước, dùng hết thì đến mẹ, cuối cùng là con!”
Chúng tôi chỉ còn lại ba bình chữa cháy, phải phân chia hợp lý.
"Chị, quần áo chăn mền đều ở đây, nếu không được thì chúng ta đ;ốt l;ửa đi!" Em tôi c;ắn răng quyết tâm.
Vào bước đường cùng, nó chẳng màng s;ợ h;ãi.
Đ;ốt l;ửa trong phòng ngủ tuyệt không phải là hành động khôn ngoan vì rất có thể sẽ gây ra h;ỏa h;oạn cho toàn bộ căn nhà, dù sao thì đây cũng không phải ban công.
Nhưng thật sự đến mức đó thì đ;ốt l;ửa cũng phải làm!
"Tôi tới rồi... hàng xóm... ngắm trăng thôi..." Tiếng bò vang lên trong phòng khách, đã có qu;ái v;ật bò vào rồi.
Nó nhắm chính xác vào chỗ chúng tôi và bò thẳng đến phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ là cửa gỗ nhưng cũng rất dày nặng, một con qu;ái v;ật thì không thể phá được.
Quả nhiên, con qu;ái v;ật này đ;âm vào rất nhiều lần, cửa phòng ngủ vẫn không nhúc nhích.
Nhưng dần dần, ngày càng có nhiều qu;ái vật t;iến vào.
Cả phòng khách đều là âm thanh khiến da đầu người ta t;ê d;ại.
Cửa phòng ngủ cũng bị đ;âm r;ung chuyển dữ dội.
Em tôi đứng ở phía trước nhất nhìn chằm chặp vào cửa phòng ngủ.
Oành!
Cửa phòng ngủ nứt ra, một bàn tay đầy m;áu gi;ập n;át vươn vào: "Hắc hắc... Ngắm trăng...”
Xì!
Em tôi phun ngay vào lỗ hổng.
"Khí" của bình chữa cháy bốc lên lao thẳng về phía qu;ái v;ật trong phòng khách.
Từng con qu;ái v;ật hét lên bị é;p cho lùi lại!
Em tôi r;un lẩy bẩy nhưng vẫn ngừng phun.
Đợi đến khi qu;ái v;ật bò tới nữa, nó lại sử dụng bình chữa cháy tiếp!
Sau bảy lượt như vậy, bình chữa cháy của nó đã tới đáy.
Mặt mày mẹ tôi t;ái mét tiến lên, em tôi thì ôm quần áo chăn mền sẵn sàng đ;ốt bất cứ lúc nào - quần áo chăn mền phải cách xa bình chữa cháy, bằng không để bị dính khí thì sẽ không cháy được.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chờ bình chữa cháy của mẹ tôi dùng hết, tôi tiến lên!
Lúc này tôi nghe thấy tiếng của ba.
“Bé Hi, sao con không tin ba? Ba sẽ không h;ại con đâu.”
Ông vẫn đang đứng ngoài cửa, trong khi phòng khách đã tràn ngập qu;ái v;ật.
"Ba, tụi con đang chuẩn bị đi ra thì bị đám qu;ái v;ật này chặn lại, ba c;ứu với!"
Ba phát ra tiếng g;ầm kỳ lạ, đám qu;ái v;ật thế nhưng lui vào trong góc, không t;ấn c;ông phòng ngủ nữa.
19.
Tôi mừng quá đỗi, tranh thủ thời gian thở dốc.
Ba lại giục: "Mau ra đây! Mau ra đây!”
“Ra liền!" Em tôi la lên, cầm bật lửa nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị ph;á.
Mẹ tôi lại bắt đầu kh;óc, bà rất khó chấp nhận chuyện ba tôi đã hóa đ;iên.
Chúng tôi cứ kéo dài như vậy hơn mười phút, ba tôi chợt nổi gi;ận: "Sao còn chưa ra!”
Cùng với tiếng g;ầm th;ét của ông, đám qu;ái v;ật c;uồng b;ạo vọt tới.
Tôi vội dùng bình chữa cháy đ;uổi chúng đi hết lần này đến lần khác.
Nhưng chẳng mấy chốc bình chữa cháy đã cạn.
Lúc này cách trời sáng còn đúng một tiếng!
“Chị, tránh ra, em đ;ốt l;ửa đây!" Em tôi xông lên đ;ốt quần áo ném ra ngoài qua lỗ hổng!
Lũ qu;ái v;ật l;a h;ét lùi lại, nhưng ngay lập tức lại nhào tới.
Tôi thậm chí còn nhìn thấy một con qu;ái v;ật l;ao thẳng vào ngọn l;ửa và dập lửa bằng m;áu của nó.
“M;ẹ k;iếp!" Em tôi m;ắng ch;ửi, đ;ốt thêm quần áo ném ra ngoài.
Kết quả cửa cũng bị ch;áy.
Ngọn lửa bùng lên.
Chúng tôi liên tục lùi về sau, biết đã rơi vào đường cùng.
Đáng s;ợ hơn chính là, cửa sổ cũng n;ổ tung, từng con qu;ái v;ật chui vào từ cửa sổ!.
Tôi đ;ốt quần áo đi đ;uổi qu;ái v;ật ở cửa sổ, em tôi thì ch;iến đ;ấu với qu;ái v;ật ở phòng khách.
Ch;áy ở hai đầu là cực kỳ ng;uy h;iểm vì khói dày đặc không tan hết được.
Cả phòng ngủ đều là khói, chúng tôi bị s;ặc đến chảy nước mắt ròng ròng, đồng thời còn có cảm giác ch;óng m;ặt.
T;iêu rồi!
Trong vòng vài phút nữa, tất cả chúng tôi sẽ bị ng;ạt th;ở mà ch*t.
“A Lãng, em ra ngoài, em ra ngoài!" Mẹ tôi nằm rạp dưới đất hét lên, vừa đột ngột lại kiên quyết.
“A Y, em ra đây, ngắm trăng..." Ba tôi cười, sau đó g;ầm lên một tiếng.
Đám qu;ái v;ật lại thối lui, mấy con ở cửa sổ cũng trượt xuống.
Tôi nhân cơ hội ghé vào bên cửa sổ hít thở không khí bên ngoài, em tôi cũng lao tới hít lấy hít để.
Cửa sổ đã được mở ra hết, bên ngoài có gió lớn.
Gió tràn vào, khói trong phòng tan đi.
Chúng tôi đã th;oát ch*t trong gang tấc!
“Bé Hi, bé Ninh, nhớ giữ an toàn." Mẹ nằm dưới đất bò từng chút một ra ngoài.
Cửa phòng ngủ vẫn đang b;ốc ch;áy, nhưng bà không quan tâm vẫn m;ạo h;iểm bò ra ngoài bất chấp lửa ch;áy.
“Mẹ!" Tôi chạy tới kéo bà nhưng bà lắc đầu:"Quay lại trông chừng em đi!”
Tôi ch*t lặng tại chỗ, nước mắt chảy dài.
“A Y, mau ra đây..." Ba tôi vẫn đang gọi.
Em tôi t;ức gi;ận không thôi, muốn xông ra ngoài với mẹ tôi.
Tôi ôm lấy nó, kh;óc thút thít nói: "Đừng cử động...Đừng cử động...”
Mẹ tôi biến mất trong m;áu và những bộ phận c;ơ th;ể ng;ười, trong bóng tối tôi không nhìn thấy bà nữa.
Tôi chỉ nghe thấy rất nhiều qu;ái v;ật l;iếm láp cạnh bà, đồng thời bảo bà đi ngắm trăng.
Kẽo kẹt, cửa chính bị vặn mở.
Mẹ tôi mở cửa.
"A Lãng, em tới đây..." Mẹ tôi bò ra ngoài.
"Ngắm trăng... tới đây, ngắm trăng..." Giọng ba đầy dịu dàng.
Tôi cố nhìn ra ngoài nhưng chỉ thấy được một bóng đen cao lớn.
Ba đang đứng trong hành lang chờ mẹ tôi.
Họ đã gặp lại nhau.
Sau đó tiếng bước chân vang lên, ba kéo mẹ từng bước đi lên sân thượng.
Tôi và em trai đ;au đ;ớn khôn nguôi nhưng chỉ có thể rúc trong phòng ngủ rơi nước mắt.
Từng con qu;ái v;ật rời đi, chúng cùng nhau lên sân thượng.
Ba tôi có lẽ là th;ủ l;ĩnh của qu;ái v;ật.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng đỏ đã không còn quá mạnh, nhưng tôi vừa lơ là quá mức.
Lúc này bất giác cảm thấy đầu sắp n;ổ tung tại chỗ, hơn nữa không ngừng n;ôn m;ửa.
Tôi vội che mắt em trai, không thể để nó nhìn thấy.
Xung quanh bắt đầu yên tĩnh, tiếng bò của lũ qu;ái v;ật cũng thưa dần.
Nhưng tôi chắc chắn cả sân thượng đều là qu;ái v;ật.
Có lẽ chúng đang phủ phục dưới đất và qu;ỳ l;ạy mặt trăng.
Mặt trăng là một con m.ắt, con m.ắt chính là cổ thần.
Tôi tính thời gian, mong cho trời mau sáng.
Trong lúc tiếng r;ơi l;ầu liên tục vang lên, phía chân trời hiện lên chút ánh sáng.
Trời sáng rồi!
20.
Trời sáng rồi!
Cuối cùng cũng sáng rồi!
Ngày thứ bảy đã qua!
Tôi và em trai ôm nhau kh;óc, nỗi đ;au thương lại ùa về.
Mẹ chắc chắn đã nh;ảy l;ầu rồi!
Chúng tôi đợi đến khi trời sáng rõ, lập tức lao lên sân thượng.
Trên sân thượng không có qu;ái v;ật, chỉ có m;áu và bộ phận c;ơ th;ể ng;ười.
Chúng tôi nhìn xuống dưới lầu, trên mặt đất chất đầy x;ác ch*t!
Kh;iếm khuyết, th;ối rữa gi;ập n;át, v;ặn v;ẹo đ;ứt g;ãy...
Lũ qu;ái v;ật, tất cả đều đã ch*t!
Tôi và em trai không thể chịu nổi cảnh tượng này, qu;ỳ dưới đất n;ôn ra cả m;ật.
Em tôi thậm chí còn ng;ất đi.
Tôi cố nén đ;au b;uồn và gh;ê t;ởm kéo nó về nhà, sau đó tôi chạy xuống lầu tìm ba mẹ.
Ở trong núi th;ây biển m;áu, tôi vừa n;ôn vừa tìm, cuối cùng cũng tìm được mẹ tôi.
Bà đã t;é ch*t mà bên cạnh cũng không còn bóng dáng của ba nữa.
“Mẹ ơi!" Tôi cực kỳ b;i th;ương kh;óc đến mức khàn cả giọng.
Không biết qua bao lâu, người sống lục tục xuất hiện.
Cả cộng đồng chỉ còn lại mười mấy người sống, nếu không phải tôi ra ngoài kh;óc lóc thì có lẽ bọn họ vẫn sẽ tiếp tục tr;ốn.
T;ận th.ế kh;ủng kh;iếp tr;a t;ấn tất cả mọi người.
Hai ngày sau, một đ;ội qu;ân đến, tôi và em trai được đưa đến một nơi tr;ú ẩ;n ở thành phố bên cạnh.
Ở đây có hơn một ngàn người s;ống s;ót, ai nấy đều đang r;un cầm cập.
Cả người tôi ch*t lặng, ngồi yên không nói một lời, cho đến khi một người phụ nữ mặc đồng phục tìm thấy tôi.
Cô ấy nói cô ấy là đồng nghiệp của ba tôi.
Trong lòng tôi k.ích đ.ộng, òa lên kh;óc.
Người phụ nữ nói với tôi rất nhiều chuyện, bao gồm cả mặt trăng cổ thần.
"Hàng tỷ năm trước, trên Trái Đất đã tồn tại cổ thần, chúng là sinh vật không thể diễn tả được, không ai biết chúng đã xuất hiện như thế nào."
"Sự đại t;uyệt ch;ủng của các sinh vật trên Trái Đất có liên quan đến chúng, trong đó điển hình nhất là sự t;uyệt ch;ủng của loài khủng long chính là do con m.ắt gây ra."
"Con m.ắt là một cặp cổ thần, trong đó một con đã rơi xuống Trái Đất, h;ủy d;iệt khủng long, một con khác ngủ say trên không trung, hóa thành mặt trăng."
Những gì người phụ nữ nói thật quá s;ốc, nhưng tôi không thể không tin.
"Ba con đâu?" Môi tôi r;un r;un không ngừng.
"Anh ấy là người phụ trách nghiên cứu cổ thần, anh ấy từng tiếp xúc gần với mặt trăng, hiện tại anh ấy đã m;ất t;ích, dựa theo ghi chép của anh ấy, các cô có thể phân tích ra, anh ấy đã đi tìm một con m.ắt khác."
Người phụ nữ trả lời.
"Có phải ông ấy đ;iên rồi không?" Tôi hỏi lại.
"Có lẽ vậy, anh ấy luôn nói, cổ thần đang nhìn chằm chằm vào anh ấy, anh ấy là t;ín đ;ồ do cổ thần lựa chọn, anh ấy nhất định phải đ;iên."
Người phụ nữ nhìn tôi: "Nếu anh ấy không đ;iên thì cổ thần sẽ không chọn anh ấy, anh ấy sẽ không cách nào tìm được con m.ắt khác."
“Chỉ có tìm được con m.ắt khác rồi ph;á h;ủy nó thì mặt trăng mới vĩnh viễn ngủ say.”
Đó là câu nói sau cùng mà người phụ nữ nói với tôi, nói xong cô ấy rời đi.
Tôi ngơ ra kh;óc, nghĩ thầm thì ra ba tôi không có đ;iên.
Nhưng ông nhất định phải đ;iên, ông là một "gi;án đ;iệp", ông muốn để cổ thần nhìn thấy ông đ;iên.
Thật n.ực c.ười.
Thật đáng b;uồn.
Ba tháng sau, thế giới dần trở lại bình thường, nhưng ở đâu cũng thưa thớt người ở.
Chúng tôi tập trung sống ở một thành phố, cũng biết rằng trên thế giới có không quá trăm triệu người.
Quá nhiều người ch*t!
Đây là đại t;uyệt ch;ủng của cổ thần đối với sinh vật, giống như đối với khủng long.
Từng người chúng tôi đều bắt đầu s;ợ mặt trăng, mỗi đêm, tất cả mọi người đều tr;ốn đi ngủ sớm, cũng không dám nhìn lên mặt trăng nữa.
Nhưng tôi thì khác, mỗi đêm tôi đều ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn mặt trăng không chớp mắt.
Đó chính là cổ thần đáng h;ận.
Chỉ là, sao nó lại đẹp đến thế?
Thật đẹp quá.
-Hết-