Chương 2 - Trăng Máu
05.
Chú Hoàng đang theo dõi chúng tôi!.
Ông ta, hay đúng hơn là nó, đã tận mắt thấy chúng tôi tr*ốn về nhà!.
Chúng tôi là những người không muốn đi theo trăng đỏ!.
"Mau ra đây ngắm trăng...đẹp quá...đẹp quá..." Giọng của chú Hoàng khàn khàn lại cao vút, hệt như một cô gái bị r*ách miệng đang đ*iên d*ại há to cái miệng qu*ỷ qu*ái ra cười.
Răng tôi va vào nhau lập cập, nghe thấy tiếng chú Hoàng đẩy tay nắm cửa.
Rõ ràng nó muốn mở cửa!.
Có điều toàn thân nó bị t*é gi*ập n*át nên không mở cửa được ngay.
"Bé Hi, con tr*ốn ở đây đừng cử động, mẹ đi kiểm tra cửa!." Mẹ đưa điện thoại cho tôi, vừa h.oảng s.ợ vừa kiên quyết bò ra ngoài.
Tôi thấy mẹ biến m.ất ở cửa phòng ngủ, đồng thời cũng nghe thấy tiếng tay nắm cửa xoay, chú Hoàng đang ra sức vặn tay nắm cửa!.
Ngay sau đó, hình như tay nắm cửa đã bị vặn mở, mẹ tôi h.ét lên một tiếng.
T*im tôi r.un lên dữ dội, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, cứ như vậy x.ông ra ngoài!.
Vừa ra ngoài xem xét thì tôi nhìn thấy mẹ đang co qu.ắp ở trước cửa, còn cửa thì bị đẩy ra một nửa, một cơ th.ể vặn vẹo không hoàn chỉnh bị k.ẹt ở mép cửa, đang ngẩng đầu cười: "Hàng xóm...Ngắm trăng...Ra đây..."
Ọ.e!.
Tôi n*ôn m*ửa dữ dội, dù chỉ liếc mắt một cái cũng đã cảm thấy m*ạng sống trôi qua nhanh chóng.
Thứ gì thế này!.
"Bé Hi, chạy đi..." Mẹ tôi vốn đã s.ợ đến t.ê l.iệt, nhưng khi thấy tôi đi ra lại có can đảm bò tới k.éo tôi.
Mà chú Hoàng còn đang ở cửa mời: "Hàng xóm, sao vậy? Ngắm trăng, đẹp lắm.”
Tôi liên tục n*ôn m*ửa, lỗ chân lông toàn thân đều đang toát mồ hôi, hoàn toàn không dám nhìn chú Hoàng, tôi đành phải liên tục lui về phía sau, lắp bắp trả lời chú Hoàng: "Đi liền...Đi liền..."
“Được, được." Chú Hoàng lại quay đầu bò đi, giống như một bãi m*áu lợn th*ối chảy về phía sân thượng.
Tôi không ngờ nó cứ như vậy rời đi, trong sự k.inh h.oảng, tôi nhanh chóng bước tới khóa cửa sắt lại rồi k.éo mẹ tôi trở lại gầm giường.
Mẹ tôi đã ng*ất đi vì s.ợ, cả người bà lạnh ngắt.
Tôi ôm chặt mẹ rồi kề sát vào em trai, nhắm chặt hai mắt, bên tai tràn ngập những tiếng ca ngợi và tiếng nh*ảy l.ầu ở khắp nơi.
Không chỉ có người trong tòa nhà này của chúng tôi nh*ảy l.ầu, mà từ gần đến xa đều có người lao về phía mặt trăng, ánh sáng đỏ ngoài cửa sổ như một bồn m*áu vẩy khắp địa cầu!.
Cập nhật ngày 22 tháng 9.
06.
Nghe tiếng nh*ảy l.ầu ở khắp nơi, nỗi k.inh h.ãi của tôi càng tăng lên vô hạn, hiện tại mẹ và em đều h*ôn m.ê, một mình tôi thật sự khó mà chịu nổi bầu không khí m*a qu.ái đ*áng s.ợ này.
"Ba, c*ứu chúng con, mau c*ứu chúng con!." Tôi c.ắn răng, tay r.un r.un gửi tin nhắn cho ba, bây giờ tôi chỉ có thể xin giúp đỡ từ ba tôi.
Ánh sáng nhạt trên màn hình điện thoại chiếu vào mặt tôi, tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn, c.ầu kh.ấn ba mau trả lời.
Cuối cùng, lúc tôi nghe thấy tiếng gõ cửa của chú Hoàng lần nữa thì ba tôi nhắn: Nhất định phải chịu đ.ựng đến khi trời sáng, phải cố ch.ống ch.ọi qua bảy ngày!.
Trời sáng? Bảy ngày?.
Chẳng lẽ trăng đỏ sẽ kéo dài bảy ngày sao?.
Đ.ầu ó.c tôi c*ăng th*ẳng, tôi ôm lấy một tia hy vọng giữa cơn h*oảng l*oạn tột độ.
Ý của ba là chờ ban ngày thì sẽ không còn nhìn thấy trăng đỏ, mà bảy ngày sau, có lẽ trăng đỏ sẽ biến mất.
"Hàng xóm...sao các người không ngắm trăng...ra đây, mau ra đây!."
Tiếng gõ cửa của chú Hoàng truyền đến c.ắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi không ngừng buồn n*ôn vì đã tưởng tượng ra bộ dạng hiện tại của chú Hoàng.
Ông ta đã bò lên lần thứ hai, sau hai lần t*é, có lẽ toàn thân ông ta còn đ*áng s.ợ hơn cả m*áu lợn th*ối.
Tôi cố c*ắn đầu l*ưỡi, đ*au đ*ớn khiến tôi giữ được tỉnh táo.
Bây giờ cửa chắc chắn đã khóa, mà đám chú Hoàng đã t*é thành đống bùn bầy nhầy, bọn chúng không thể nào mở được cửa nhà tôi.
Đúng như dự đoán, lần này chú Hoàng cũng không có cách nào chạm vào tay nắm cửa, nó với không tới!.
Có điều âm thanh bò lổm ngổm trong hành lang lại dữ dội hơn, đồng thời rất nhiều người đều đang l.a h.ét gõ cửa.
“Hi Hi...là thím, thím Chu...mau ra đây ngắm trăng...”
Trần Hi, mẹ con đâu...Gọi bà ấy ra đây.”
“…”
Rất nhiều tiếng nói trong số này mơ hồ không rõ, tôi đoán c.ổ bọn họ đã bị g*ãy, c.ổ h.ọng bị n*ứt nên hoàn toàn không thể nói được câu hoàn chỉnh.
Đây cũng là điều k*inh h*ãi nhất, vì sao t.é thành đống bùn mà vẫn sống được? Còn bò được nữa?.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với mặt trăng!.
07.
Trong tiếng gõ cửa của hàng xóm, tôi c*ăng th*ẳng từng giây từng phút, may mắn duy nhất chính là cửa vẫn không bị mở.
Cuối cùng, bầu trời cũng sáng lên một chút.
Tôi nhìn đồng hồ, 6 giờ 8 phút sáng.
Bên ngoài rèm cửa, ánh sáng đỏ rõ ràng đã yếu đi rất nhiều, nhìn lên tôi cũng không còn đến mức buồn n*ôn nữa.
Loại ánh sáng khiến con người kh*ó ch*ịu về mặt thể chất đang bị ánh mặt trời áp đảo.
Ngoài cửa, tiếng nói của đám người chú Hoàng cũng yếu đi.
Thím Chu đang th.an v.ãn: "Về nhà đi...Về nhà đi, không nhìn thấy trăng nữa..."
Chúng lại nhao nhao bò về nhà.
Tôi chỉ cảm thấy s.ởn t.óc g.áy, chúng không ch*t sao? Thế thì cả tòa nhà đều là nơi sinh sống của loại qu*ái v*ật này rồi.
Một khi trời tối, trăng đỏ xuất hiện, chúng chắc chắn sẽ bò ra ngoài lần nữa!.
Tôi b.ất a.n suy nghĩ, đợi đến bảy giờ.
Ánh nắng đã chiếu lên cửa sổ, mọi dấu vết của ánh sáng đỏ đều biến mất.
Mẹ và em tôi còn đang m.ê m.an, thỉnh thoảng c.o gi.ật và n*ôn m*ửa trong á.c mộng.
Tôi cẩn thận bò ra ngoài, đi tới cửa nhìn ra ngoài qua mắt mèo.
Trên mắt mèo có vết m*áu, nhưng cũng không hoàn toàn cản trở tầm nhìn của tôi, tôi có thể nhìn thấy hành lang vắng vẻ.
Lũ qu*ái v*ật quả nhiên đã về nhà.
Chỉ là, chúng để lại rất nhiều bộ phận c.ơ th*ể như ng.ón t*ay, l.ỗ t*ai, nh*ãn c*ầu và những vũng m*áu đen lớn.
Tôi lại n*ôn tiếp, hành lang bây giờ quả thực là đ*ịa ng*ục cơ th*ể người!.
Tôi trở về phòng ngủ, lại nhìn chằm chằm vào điện thoại và gửi tin nhắn: "Ba, trời sáng rồi, con nên làm gì bây giờ?."
Thật ra tôi đã gửi rất nhiều tin nhắn cho ba nhưng ông vẫn không trả lời.
Tôi mơ hồ có cảm giác tình hình của ông cũng không mấy khả quan.
Hoặc có lẽ toàn bộ nhân viên của dự án đưa người lên mặt trăng đều không khả quan.
Lúc này tôi nghĩ tới việc xem thời sự, nhưng phát hiện tín hiệu đã mất, ngay cả 4G cũng v.ô d*ụng.
Vậy thì có thể ba tôi đã trả lời tôi nhưng không gửi được tin nhắn.
08.
Tôi bình tĩnh lại, đọc lại tất cả tin nhắn của ba vài lần rồi sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Đây là thói quen của tôi, ba đã hướng dẫn tôi như vậy từ khi tôi còn nhỏ và để tôi tự suy nghĩ.
Nửa giờ sau, tôi lên kế hoạch.
Cốt lõi của kế hoạch chính là s.ống s.ót qua bảy ngày!.
Dựa vào thông tin của ba, tôi suy ra hai điểm mấu chốt.
Thứ nhất, ban ngày không có trăng đỏ, người s.ống sẽ không bị ảnh hưởng.
Thứ hai, sau bảy ngày, trăng đỏ sẽ biến mất, thế giới sẽ trở lại bình thường.
Nói cách khác, tôi phải chuẩn bị sẵn sàng vào ban ngày, đợi đến đêm ẩn mình thật kỹ, cứ ch.ống ch.ọi như vậy qua bảy ngày sau là có thể s.ống s.ót!.
Lúc này em tôi r.un lên dữ dội, bỗng nhiên ngồi bật dậy, đầu đ*ụng vào ván giường, đ*au đến mức kêu lên.
Tôi vội bịt miệng nó lại: "Đừng lên tiếng!.”
Em tôi chưa hoàn h*ồn, hơn nữa vẫn muốn n*ôn.
Phải một lúc lâu nó mới phản ứng lại, khẽ gọi: “Chị…”
“Đừng s.ợ, bây giờ là ban ngày, không có trăng." Tôi chỉ chỉ ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ sáng ngời, rèm cửa cũng không che được ánh nắng tươi sáng.
Tâm trạng của em tôi ổn định rất nhiều, lại l.o l.ắng nhìn mẹ tôi.
"Em ở nhà trông chừng mẹ, nhớ kỹ đừng gây ra tiếng động, đừng kéo rèm cửa sổ ra, tầng trên tầng dưới chúng ta đều có qu*ái v*ật..." Tôi kể lại tình hình của đám chú Hoàng cho em tôi nghe.
Nó s.ợ không thôi, nói sao lại như vậy?.
Tôi lắc đầu, bảo nó nghe lời tôi là được.
Nó gật đầu lia lịa, hỏi tôi muốn đi đâu.
Kỳ thật tôi không dám đi đâu hết, nhưng tôi phải đi.
Vì nhà chúng tôi gần như không có bất kỳ nguyên liệu nấu ăn nào, mẹ tôi là một người theo lối sống khỏe, ngay cả cơm cách đêm cũng không ăn chứ đừng nói đến việc tích trữ nguyên liệu dư thừa, ngày nào bà cũng đi m.ua đồ ăn sớm.
Thế nên, nhà tôi không có đồ ăn, tôi phải đi kiếm chút đồ ăn, bằng không sẽ không trụ được qua bảy ngày.
Nghĩ vậy, tôi vào bếp vặn vòi nước, hy vọng còn có nước.
Kết quả không có nước, trong bếp chỉ còn lại chút gạo, chưa tới một ký rưỡi.
Tôi lại bật đèn lên, phát hiện điện cũng cúp.
Quả thực là đường cùng.
“Chị, chị muốn đi tìm đồ ăn hả?.” Em tôi rón rén đi tới.
Tôi gật đầu, nói nhà chúng ta ngay cả nước khoáng cũng không có, sao chịu đựng nổi?.
Em tôi suy nghĩ một lúc, chỉ chỉ trên sân thượng: "Bánh trung thu và hoa quả của chúng ta vẫn còn trên sân thượng, rất nhiều hàng xóm cũng dọn bàn c.úng Thái Âm.”
Mắt tôi sáng lên, đúng rồi!.
Thành thật mà nói, ở tình huống hiện tại tôi thực sự không dám xuống lầu đi siêu thị, những bộ phận c.ơ th*ể người ở hành lang cũng đủ khiến tôi s.ợ rồi.
“Đồ c.úng” Thái Âm ở trên sân thượng quả thực là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Bánh trung thu có thể no bụng, hoa quả có thể giải khát, thừa sức chống chọi được bảy ngày!.
“Em này, chị đi ra ngoài, em trông chừng mẹ!." Tôi đưa ra quyết định.
Em trai kéo tôi lại: "Chị, em đi.”
Nó lo cho tôi.
Tôi lắc đầu, sức chịu đựng của tôi rõ ràng cao hơn em tôi, ngay cả chú Hoàng nó cũng chưa từng nhìn thấy, nếu thật sự gặp chuyện, nó chắc chắn sẽ n*ôn m*ửa rồi ng*ất đi.
Nó đi ra ngoài làm sao tôi yên tâm được?.
“Em ở lại, chị đi!.”
Cập nhật ngày 23 tháng 9.
Chú Hoàng đang theo dõi chúng tôi!.
Ông ta, hay đúng hơn là nó, đã tận mắt thấy chúng tôi tr*ốn về nhà!.
Chúng tôi là những người không muốn đi theo trăng đỏ!.
"Mau ra đây ngắm trăng...đẹp quá...đẹp quá..." Giọng của chú Hoàng khàn khàn lại cao vút, hệt như một cô gái bị r*ách miệng đang đ*iên d*ại há to cái miệng qu*ỷ qu*ái ra cười.
Răng tôi va vào nhau lập cập, nghe thấy tiếng chú Hoàng đẩy tay nắm cửa.
Rõ ràng nó muốn mở cửa!.
Có điều toàn thân nó bị t*é gi*ập n*át nên không mở cửa được ngay.
"Bé Hi, con tr*ốn ở đây đừng cử động, mẹ đi kiểm tra cửa!." Mẹ đưa điện thoại cho tôi, vừa h.oảng s.ợ vừa kiên quyết bò ra ngoài.
Tôi thấy mẹ biến m.ất ở cửa phòng ngủ, đồng thời cũng nghe thấy tiếng tay nắm cửa xoay, chú Hoàng đang ra sức vặn tay nắm cửa!.
Ngay sau đó, hình như tay nắm cửa đã bị vặn mở, mẹ tôi h.ét lên một tiếng.
T*im tôi r.un lên dữ dội, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, cứ như vậy x.ông ra ngoài!.
Vừa ra ngoài xem xét thì tôi nhìn thấy mẹ đang co qu.ắp ở trước cửa, còn cửa thì bị đẩy ra một nửa, một cơ th.ể vặn vẹo không hoàn chỉnh bị k.ẹt ở mép cửa, đang ngẩng đầu cười: "Hàng xóm...Ngắm trăng...Ra đây..."
Ọ.e!.
Tôi n*ôn m*ửa dữ dội, dù chỉ liếc mắt một cái cũng đã cảm thấy m*ạng sống trôi qua nhanh chóng.
Thứ gì thế này!.
"Bé Hi, chạy đi..." Mẹ tôi vốn đã s.ợ đến t.ê l.iệt, nhưng khi thấy tôi đi ra lại có can đảm bò tới k.éo tôi.
Mà chú Hoàng còn đang ở cửa mời: "Hàng xóm, sao vậy? Ngắm trăng, đẹp lắm.”
Tôi liên tục n*ôn m*ửa, lỗ chân lông toàn thân đều đang toát mồ hôi, hoàn toàn không dám nhìn chú Hoàng, tôi đành phải liên tục lui về phía sau, lắp bắp trả lời chú Hoàng: "Đi liền...Đi liền..."
“Được, được." Chú Hoàng lại quay đầu bò đi, giống như một bãi m*áu lợn th*ối chảy về phía sân thượng.
Tôi không ngờ nó cứ như vậy rời đi, trong sự k.inh h.oảng, tôi nhanh chóng bước tới khóa cửa sắt lại rồi k.éo mẹ tôi trở lại gầm giường.
Mẹ tôi đã ng*ất đi vì s.ợ, cả người bà lạnh ngắt.
Tôi ôm chặt mẹ rồi kề sát vào em trai, nhắm chặt hai mắt, bên tai tràn ngập những tiếng ca ngợi và tiếng nh*ảy l.ầu ở khắp nơi.
Không chỉ có người trong tòa nhà này của chúng tôi nh*ảy l.ầu, mà từ gần đến xa đều có người lao về phía mặt trăng, ánh sáng đỏ ngoài cửa sổ như một bồn m*áu vẩy khắp địa cầu!.
Cập nhật ngày 22 tháng 9.
06.
Nghe tiếng nh*ảy l.ầu ở khắp nơi, nỗi k.inh h.ãi của tôi càng tăng lên vô hạn, hiện tại mẹ và em đều h*ôn m.ê, một mình tôi thật sự khó mà chịu nổi bầu không khí m*a qu.ái đ*áng s.ợ này.
"Ba, c*ứu chúng con, mau c*ứu chúng con!." Tôi c.ắn răng, tay r.un r.un gửi tin nhắn cho ba, bây giờ tôi chỉ có thể xin giúp đỡ từ ba tôi.
Ánh sáng nhạt trên màn hình điện thoại chiếu vào mặt tôi, tôi nhìn chằm chằm vào tin nhắn, c.ầu kh.ấn ba mau trả lời.
Cuối cùng, lúc tôi nghe thấy tiếng gõ cửa của chú Hoàng lần nữa thì ba tôi nhắn: Nhất định phải chịu đ.ựng đến khi trời sáng, phải cố ch.ống ch.ọi qua bảy ngày!.
Trời sáng? Bảy ngày?.
Chẳng lẽ trăng đỏ sẽ kéo dài bảy ngày sao?.
Đ.ầu ó.c tôi c*ăng th*ẳng, tôi ôm lấy một tia hy vọng giữa cơn h*oảng l*oạn tột độ.
Ý của ba là chờ ban ngày thì sẽ không còn nhìn thấy trăng đỏ, mà bảy ngày sau, có lẽ trăng đỏ sẽ biến mất.
"Hàng xóm...sao các người không ngắm trăng...ra đây, mau ra đây!."
Tiếng gõ cửa của chú Hoàng truyền đến c.ắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi không ngừng buồn n*ôn vì đã tưởng tượng ra bộ dạng hiện tại của chú Hoàng.
Ông ta đã bò lên lần thứ hai, sau hai lần t*é, có lẽ toàn thân ông ta còn đ*áng s.ợ hơn cả m*áu lợn th*ối.
Tôi cố c*ắn đầu l*ưỡi, đ*au đ*ớn khiến tôi giữ được tỉnh táo.
Bây giờ cửa chắc chắn đã khóa, mà đám chú Hoàng đã t*é thành đống bùn bầy nhầy, bọn chúng không thể nào mở được cửa nhà tôi.
Đúng như dự đoán, lần này chú Hoàng cũng không có cách nào chạm vào tay nắm cửa, nó với không tới!.
Có điều âm thanh bò lổm ngổm trong hành lang lại dữ dội hơn, đồng thời rất nhiều người đều đang l.a h.ét gõ cửa.
“Hi Hi...là thím, thím Chu...mau ra đây ngắm trăng...”
Trần Hi, mẹ con đâu...Gọi bà ấy ra đây.”
“…”
Rất nhiều tiếng nói trong số này mơ hồ không rõ, tôi đoán c.ổ bọn họ đã bị g*ãy, c.ổ h.ọng bị n*ứt nên hoàn toàn không thể nói được câu hoàn chỉnh.
Đây cũng là điều k*inh h*ãi nhất, vì sao t.é thành đống bùn mà vẫn sống được? Còn bò được nữa?.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với mặt trăng!.
07.
Trong tiếng gõ cửa của hàng xóm, tôi c*ăng th*ẳng từng giây từng phút, may mắn duy nhất chính là cửa vẫn không bị mở.
Cuối cùng, bầu trời cũng sáng lên một chút.
Tôi nhìn đồng hồ, 6 giờ 8 phút sáng.
Bên ngoài rèm cửa, ánh sáng đỏ rõ ràng đã yếu đi rất nhiều, nhìn lên tôi cũng không còn đến mức buồn n*ôn nữa.
Loại ánh sáng khiến con người kh*ó ch*ịu về mặt thể chất đang bị ánh mặt trời áp đảo.
Ngoài cửa, tiếng nói của đám người chú Hoàng cũng yếu đi.
Thím Chu đang th.an v.ãn: "Về nhà đi...Về nhà đi, không nhìn thấy trăng nữa..."
Chúng lại nhao nhao bò về nhà.
Tôi chỉ cảm thấy s.ởn t.óc g.áy, chúng không ch*t sao? Thế thì cả tòa nhà đều là nơi sinh sống của loại qu*ái v*ật này rồi.
Một khi trời tối, trăng đỏ xuất hiện, chúng chắc chắn sẽ bò ra ngoài lần nữa!.
Tôi b.ất a.n suy nghĩ, đợi đến bảy giờ.
Ánh nắng đã chiếu lên cửa sổ, mọi dấu vết của ánh sáng đỏ đều biến mất.
Mẹ và em tôi còn đang m.ê m.an, thỉnh thoảng c.o gi.ật và n*ôn m*ửa trong á.c mộng.
Tôi cẩn thận bò ra ngoài, đi tới cửa nhìn ra ngoài qua mắt mèo.
Trên mắt mèo có vết m*áu, nhưng cũng không hoàn toàn cản trở tầm nhìn của tôi, tôi có thể nhìn thấy hành lang vắng vẻ.
Lũ qu*ái v*ật quả nhiên đã về nhà.
Chỉ là, chúng để lại rất nhiều bộ phận c.ơ th*ể như ng.ón t*ay, l.ỗ t*ai, nh*ãn c*ầu và những vũng m*áu đen lớn.
Tôi lại n*ôn tiếp, hành lang bây giờ quả thực là đ*ịa ng*ục cơ th*ể người!.
Tôi trở về phòng ngủ, lại nhìn chằm chằm vào điện thoại và gửi tin nhắn: "Ba, trời sáng rồi, con nên làm gì bây giờ?."
Thật ra tôi đã gửi rất nhiều tin nhắn cho ba nhưng ông vẫn không trả lời.
Tôi mơ hồ có cảm giác tình hình của ông cũng không mấy khả quan.
Hoặc có lẽ toàn bộ nhân viên của dự án đưa người lên mặt trăng đều không khả quan.
Lúc này tôi nghĩ tới việc xem thời sự, nhưng phát hiện tín hiệu đã mất, ngay cả 4G cũng v.ô d*ụng.
Vậy thì có thể ba tôi đã trả lời tôi nhưng không gửi được tin nhắn.
08.
Tôi bình tĩnh lại, đọc lại tất cả tin nhắn của ba vài lần rồi sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Đây là thói quen của tôi, ba đã hướng dẫn tôi như vậy từ khi tôi còn nhỏ và để tôi tự suy nghĩ.
Nửa giờ sau, tôi lên kế hoạch.
Cốt lõi của kế hoạch chính là s.ống s.ót qua bảy ngày!.
Dựa vào thông tin của ba, tôi suy ra hai điểm mấu chốt.
Thứ nhất, ban ngày không có trăng đỏ, người s.ống sẽ không bị ảnh hưởng.
Thứ hai, sau bảy ngày, trăng đỏ sẽ biến mất, thế giới sẽ trở lại bình thường.
Nói cách khác, tôi phải chuẩn bị sẵn sàng vào ban ngày, đợi đến đêm ẩn mình thật kỹ, cứ ch.ống ch.ọi như vậy qua bảy ngày sau là có thể s.ống s.ót!.
Lúc này em tôi r.un lên dữ dội, bỗng nhiên ngồi bật dậy, đầu đ*ụng vào ván giường, đ*au đến mức kêu lên.
Tôi vội bịt miệng nó lại: "Đừng lên tiếng!.”
Em tôi chưa hoàn h*ồn, hơn nữa vẫn muốn n*ôn.
Phải một lúc lâu nó mới phản ứng lại, khẽ gọi: “Chị…”
“Đừng s.ợ, bây giờ là ban ngày, không có trăng." Tôi chỉ chỉ ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ sáng ngời, rèm cửa cũng không che được ánh nắng tươi sáng.
Tâm trạng của em tôi ổn định rất nhiều, lại l.o l.ắng nhìn mẹ tôi.
"Em ở nhà trông chừng mẹ, nhớ kỹ đừng gây ra tiếng động, đừng kéo rèm cửa sổ ra, tầng trên tầng dưới chúng ta đều có qu*ái v*ật..." Tôi kể lại tình hình của đám chú Hoàng cho em tôi nghe.
Nó s.ợ không thôi, nói sao lại như vậy?.
Tôi lắc đầu, bảo nó nghe lời tôi là được.
Nó gật đầu lia lịa, hỏi tôi muốn đi đâu.
Kỳ thật tôi không dám đi đâu hết, nhưng tôi phải đi.
Vì nhà chúng tôi gần như không có bất kỳ nguyên liệu nấu ăn nào, mẹ tôi là một người theo lối sống khỏe, ngay cả cơm cách đêm cũng không ăn chứ đừng nói đến việc tích trữ nguyên liệu dư thừa, ngày nào bà cũng đi m.ua đồ ăn sớm.
Thế nên, nhà tôi không có đồ ăn, tôi phải đi kiếm chút đồ ăn, bằng không sẽ không trụ được qua bảy ngày.
Nghĩ vậy, tôi vào bếp vặn vòi nước, hy vọng còn có nước.
Kết quả không có nước, trong bếp chỉ còn lại chút gạo, chưa tới một ký rưỡi.
Tôi lại bật đèn lên, phát hiện điện cũng cúp.
Quả thực là đường cùng.
“Chị, chị muốn đi tìm đồ ăn hả?.” Em tôi rón rén đi tới.
Tôi gật đầu, nói nhà chúng ta ngay cả nước khoáng cũng không có, sao chịu đựng nổi?.
Em tôi suy nghĩ một lúc, chỉ chỉ trên sân thượng: "Bánh trung thu và hoa quả của chúng ta vẫn còn trên sân thượng, rất nhiều hàng xóm cũng dọn bàn c.úng Thái Âm.”
Mắt tôi sáng lên, đúng rồi!.
Thành thật mà nói, ở tình huống hiện tại tôi thực sự không dám xuống lầu đi siêu thị, những bộ phận c.ơ th*ể người ở hành lang cũng đủ khiến tôi s.ợ rồi.
“Đồ c.úng” Thái Âm ở trên sân thượng quả thực là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Bánh trung thu có thể no bụng, hoa quả có thể giải khát, thừa sức chống chọi được bảy ngày!.
“Em này, chị đi ra ngoài, em trông chừng mẹ!." Tôi đưa ra quyết định.
Em trai kéo tôi lại: "Chị, em đi.”
Nó lo cho tôi.
Tôi lắc đầu, sức chịu đựng của tôi rõ ràng cao hơn em tôi, ngay cả chú Hoàng nó cũng chưa từng nhìn thấy, nếu thật sự gặp chuyện, nó chắc chắn sẽ n*ôn m*ửa rồi ng*ất đi.
Nó đi ra ngoài làm sao tôi yên tâm được?.
“Em ở lại, chị đi!.”
Cập nhật ngày 23 tháng 9.