Chương 4 - - Kết Hôn Vội Vàng và Âm Mưu Của Nghiêm Phan - Tôi Là Thần Côn Ở Thời Cổ Đại - Tôi là thần côn ở cổ đại
11.
Sau khi dùng trà, tôi trở về phòng.
Vừa bước vào sân, tôi thấy một bóng trắng lướt qua bức tường trong sân.
“Két——”
Trong căn phòng tôi thường ngồi thiền, cửa sổ không gió tự mở.
Cơn gió nhè nhẹ thổi qua, ngọn lửa bên trong chiếc đèn treo ngoài sân nhấp nháy hai lần rồi tắt.
Bóng tối đổ ập bất chợt, khu vườn trở nên tối tăm kinh khủng, chỉ còn lưu lại vài vệt sáng trong trên bầu trời.
Cây cối, hoa lá, nhà cửa, đình lầu trên mặt đất trông giống như những con quái vật giương nanh múa vuốt trong bóng đêm.
“Tiểu…tiểu Phật…Phật cô nương, nô tỳ … nô tỳ … sợ.”
Nha hoàn phía sau tôi đang run rẩy.
Tôi liếc nhìn cô ấy, hai tay vân vê chuỗi hạt bồ đề, đi thẳng ra giữa sân.
“Rầmm …!”
Cửa phòng ngủ phát ra tiếng động cực lớn.
Một người (hoặc có thể là một con ma) mặc vải lanh trắng, tóc dài che mặt, nhảy ra từ trong phòng và lao về phía tôi. Trong vô thức, tôi phải dùng sức … chuỗi tràng hạt đã bị đứt, tôi kẹp ba hạt bồ đề giữa các ngón tay và giơ tay lên lần nữa.
“Ah——”
“Ah!”
Hai tiếng “ah” vang lên cùng một lúc.
Âm thanh đầu tiên dài, sắc bén và cuồng loạn, là tiếng nha hoàn ôm đầu bỏ chạy.
Âm thanh thứ hai là của người đàn ông giả quỷ.
Anh ta quỳ xuống đất, nôn ra m//áu, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài và ba hạt bồ đề cắm sâu ba tấc vào lồng ngực.
Hạt bồ đề nhuộm đỏ.
Tôi nói “A Di Đà Phật”, bước tới và ngồi xổm bên cạnh anh ta.
Quỷ đưa tay chạm vào vết thương trên ngực, nhăn mặt đau đớn, hít sâu một hơi không thở ra nổi: “Ngươi… ngươi định làm gì? Ngã phật từ bi…”
“Ai nói ta xuất gia rồi?”
Tôi mỉm cười hỏi: “Các người gọi ta là Tiểu Phật Nữ vì kiếp trước ta là người tu hành, kiếp này … Phật Hiệu Vô Biên.
“Về phần ngươi, ngươi là quỷ, ngươi muốn từ bi cái gì?”
“Từ bi của ta là hàng yêu phục ma, cứu độ chúng sinh.”
Hạt bồ đề được rút ra khỏi người anh ta, quỷ lại hét lên: “Yêu nữ! Ngươi muốn giết thì cứ giết lẹ đi!”
Tôi phớt lờ quỷ, dùng đầu ngón tay cầm hạt bồ đề và lau chúng trên tấm vải lanh trắng.
Những hạt châu màu xanh đã chuyển sang màu hồng phấn sau khi ngâm trong máu.
Thật đẹp!
Tôi bắt đầu lấy cái thứ hai, cái thứ ba…
Mồ hôi chảy ra từ cổ quỷ.
Trong một khoảnh khắc nào đó, anh ta dường như đã đạt đến giới hạn sức chịu đựng của mình, bộc phát sức mạnh to lớn và hét lên: “Ngươi là ai? Vì sao lại tới Nghiêm gia!”
Tôi thu hồi hạt châu, khóe mắt liếc nhìn cửa sân, đứng dậy phủi bụi trên người: “Ta đương nhiên là người phu nhân sủng ái nhất, xinh đẹp thanh tú Tiểu Phật Nữ!”
Chiếc váy đỏ giống như những bông hoa đang nở rộ.
Nụ cười của tôi toát lên sự trong sáng và ngây thơ.
Có một tiếng ho khan đằng sau.
Nghiêm Phan được vây quanh bởi nhiều tiểu thiếp xinh đẹp, anh ta đứng ở cửa viện, thật giống như các vì đang vây quanh mặt trăng.
Cơn say trước đó hoàn toàn biến mất.
“Sao huynh trưởng lại ở đây?”
“Nghe nói nơi này bị ma ám.”
“Rắc rối đã qua, quỷ đi đầu thai rồi.”
Tôi đá đá con quỷ đang nằm dài trên mặt đất.
Con quỷ không nhúc nhích.
Đôi mắt Nghiêm Phan hiện lên sự kinh ngạc, ánh mắt rơi vào tràng hạt trong lòng bàn tay tôi.
“Tại sao lại chọn Nghiêm gia?” Giọng nói của Nghiêm Phan có chút lạnh lùng.
“Trong Phổ Thiên quốc, ngoài cung điện ra, còn nơi nào tốt hơn Nghiêm gia sao?” Tôi cúi đầu chỉnh lại quần áo, “Người như muội không làm được việc tay chân, nếu không ở trong chùa thì phải tìm nhà phú hộ.”
“Ah đúng rồi, muội vừa niệm 《Kinh Địa Tạng》 cho quỷ nghe, 1.000 lạng bạc, nhớ trả tiền.”
Ẩn ý của câu này của tôi: Ta biết quỷ là người của huynh, ta đã siêu độ cho nó thì huynh phải trả tiền.
Nghiêm Phan không nói gì, đôi mắt tràn đầy hứng thú.
“Được.”
12.
Một khi Hoàng gia làm việc gì, ưu tiên chính là nhanh gọn.
Ngày thứ hai sau khi Nghiêm Phan trở về, sắc lệnh chỉ hôn được ban xuống.
Trong đó là một lố lời khen ngợi dài lê thê, khen ngợi Công Chúa huệ chất lan tâm còn Nghiêm Phan là dương chi ngọc thụ, phảng phất trên thiên hạ này, không tìm được cặp đôi nào phù hợp hơn họ!
Nghiêm gia vui vẻ nhận chiếu chỉ, như được nhận một miếng bánh vàng, giơ một tờ đại ngân phiếu mời công công truyền chỉ đi uống trà.
Tuy nhiên, ngay sau công công rời đi, toàn bộ thành viên trong gia đình này, dù là Thủ phụ đại nhân, Nghiêm phu nhân hay Nghiêm Phan, nét mặt của họ đều tỏ ra suy sụp.
Tôi nhướn mày.
Tôi đã từng gặp cô Công Chúa đó rồi, tuy hơi kiêu ngạo nhưng cô ấy thực sự là cành vàng lá ngọc, dáng vẻ mỹ lệ.
Về phần Nghiêm Phan, tài cán hơn người thì sao? Tâm trí như yêu thì thế nào?
Không có quân công, chiến tích bằng không.
Một chân bị thọt.
Riêng lý do này đủ để Hoàng Đế không cần thiết phải gả Công Chúa chúa cho anh ta.
Huống chi, trong sân Nghiêm Phan có hơn mười tiểu thiếp, oanh oanh yến yến chỉ giỏi tranh đoạt sủng ái, gây ra đủ thứ hỗn loạn …
13.
~~ Nửa ngày sau.
Ha ha, tôi biết vì sao Hoàng Đế lại gấp gáp gả Công Chúa cho Nghiêm Phan.
Theo lời Nghiêm phu nhân, Công Chúa đang mang thai!
Mang thai ba tháng.
Còn chưa lấy chồng mà đã mang thai.
Người có quan hệ tình cảm với Công Chúa chỉ là một cận vệ bình thường.
Gia cảnh bần hàn nhưng may mắn có túi da tốt.
Công Chúa thăng cấp cho gã kia như bắn tên lửa, vậy mà nhảy năm cấp trong nửa tháng, nhưng dù có nhảy năm cấp vẫn không xứng với Công Chúa cao quý của chúng ta.
Ý tưởng của Hoàng Đế đơn giản hơn nhiều, dám hủy hoại danh tiếng của Công Chúa …
—— G-i-ế-t!
Công Chúa đã yêu gã cận vệ, cô nàng tuyên bố sẽ cùng chet chung nếu dám sát hại tình lang. Cùng lắm thì một xác hai mạng, gia đình ba người sẽ xuống dưới gặp nhau.
Hoàng Đế thật sự yêu thương Công Chúa, ông không muốn gả Công Chúa cho một tên cận vệ thấp kém, cũng không muốn thấy Công Chúa tu tu. Ông sợ sau khi Công Chúa gả qua sẽ bị coi thường vì nhà chồng quá nghèo …
Sau nhiều lần cân nhắc, Hoàng Đế quyết định gả Công Chúa cho Nghiêm Phan.
Thứ nhất, Nghiêm Phan là con trai duy nhất của Nghiêm gia, con trai của Thủ phụ đại nhân, thân phận đủ cao quý.
Thứ hai, với tư cách là con c/h/ó ngoan ngoãn nghe lời nhất Phổ Thiên quốc, Nghiêm gia biết xem xét thời thế, sau khi Công Chúa qua đó, họ tự biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm.
Thứ ba, Nghiêm Phan, một người có tật ở chân, cưới Công Chúa được coi là một ân huệ lớn.
Tôi nhịn cười muốn bể phổi rồi!!
Nghiêm Phan là nhân vật phản diện lớn nhất trong cuốn sách.
Làm sao anh ta có thể chịu đeo một cái nón xanh to bự mà nuốt nổi cơn tức này!