Chương 5 - - Kết Hôn Vội Vàng và Âm Mưu Của Nghiêm Phan - Tôi Là Thần Côn Ở Thời Cổ Đại - Tôi là thần côn ở cổ đại
14.
Vào ngày Công Chúa xuất giá, cả kinh thành đều được phủ đỏ bởi mười dặm hồng trang.
Toàn bộ người trong kinh thành đều bàn tán về việc Nghiêm gia quyền lực đến mức một người bị thọt lại có thể cưới được con gái yêu của Hoàng Đế!
Mọi người đều không thấy …
Bên dưới mũ phượng, khuôn mặt Công Chúa ngập tràn sự ghê tởm khi liếc nhìn chân Nghiêm Phan.
Mọi người càng nhìn không thấy …
Nghiêm Phan mỉm cười nhưng hết thảy vẻ dịu dàng cùng nụ cười đó đều lạnh đến thấu xương.
~~ Đêm đó.
Khi tiệc cưới kết thúc, khách mời lần lượt rời đi, Nghiêm Phan dù không muốn cũng phải quay về phòng tân hôn.
Nghiêm đại nhân, Nghiêm Quân đặc biệt nhắc nhở: “Công Chúa được Hoàng Đế sủng ái vô tận, ngươi không được phép bày sắc mặt thúi ra, càng không được rời khỏi hỷ phòng!”
“Phụ thân đã cho người đặt chăn đệm vào tủ trước, tự ngươi dọn xuống sàn nằm!”
Nghiêm Phan ậm ừ đồng ý.
Tuy nhiên—
Đêm đó, Nghiêm Phan bịt miệng Công Chúa và cư-ỡn-g bức cô.
Một phụ nữ mang thai chưa đầy bốn tháng, một b-ào th//ai vừa mới hình thành, m-áu chảy khắp giường và sàn nhà …
Nha hoàn do Công Chúa mang đến cũng bị người bịt miệng.
Những tên thị vệ của Công Chúa, từ trước khi vào động phòng, đã bị người chuốc rượu độc.
Tôi ngồi trên mái nhà ăn dưa.
Tôi thấy có người trèo tường và lén nhìn về phía phòng tân hôn.
Nghiêm Phan đột nhiên đẩy cửa sổ ra, ép Công Chúa vào cửa sổ, để cho người trèo tường có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng không thể chịu nổi này.
Người trèo tường bàng hoàng và đau đớn khi nhìn thấy nhưng lại không dám nhảy xuống cứu người yêu, chỉ có thể tự bịt miệng, dùng hết sức liều mạng chịu đựng.
Ah, lại thêm một người áo đen từ trong góc sân nhảy ra, dùng khinh công kéo người trèo tường từ trên mái nhà quăng xuống…
Nghiêm Phan túm tóc Công Chúa, ép cô nhìn về phía người trèo tường đang nằm rạp trên mặt đất.
“Nhìn đi! Đó là người mà nàng yêu! Nhìn thấy nàng bị ta ức hiếp cũng không dám thả cái rắm nào!”
“Tên hèn nhát! Thiệt thòi cho nàng không cần mạng cũng muốn bảo vệ hắn trước mặt Hoàng Đế!”
“Đời này còn chưa có ai dám đội nón xanh cho lão tử đâu!”
“Ồ, nó đã được sinh ra rồi đó, nhưng sinh mạng chỉ tới đó mà thôi.”
Cùng lúc với từ “sinh mạng” được thốt ra …
“Răng rắc!”
Đầu của người đàn ông trèo tường đã bị vặn g//ãy và treo lủng lẳng trên cổ.
Nghiêm Phan lạnh nhạt nói: “Tên này phạm tội ác tày trời vì dám ám sát Công Chúa. Lôi hắn ra ngoài treo ở cửa sau Nghiêm gia để cảnh cáo những người khác.”
Người đàn ông mặc đồ đen kéo người đàn ông trèo tường gãy cổ ngoài như một con cho’ chet.
Sắc mặt Công Chúa tái nhợt, lớp trang điểm bị nước mắt làm nhòe đi, trong mắt tràn đầy vẻ tàn nhẫn.
Hà, thú vị!
Tôi nhảy khỏi mái nhà.
Trong chớp mắt, tôi cảm thấy ánh mắt của Nghiêm Phan nhìn chằm chằm vào mình.
15.
~~ Ngày hôm sau.
Tôi đặc biệt đi cửa sau.
Đây là lối đi thường được dùng vận chuyển thức ăn thừa, phân và nước tiểu ra ngoài.
Nhân tình của Công Chúa quả thực đang ở đây.
Anh ta mặc đồ thích khách trên thắt lưng ngoại trừ vỏ kiếm, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Người tới xem không hề ít nha.
【 Đêm qua ta không nghe thấy động tĩnh gì, Nghiêm gia xử lý thích khách quả thật nhanh, chuẩn và hung ác. 】
【 Nhìn khuôn mặt hắn kìa, nhan sắc cỡ này sao lại làm sát thủ? Não bị rút gân hay gì? Nguy hiểm lắm đó! Làm tiểu quan cũng kiếm cơm được mà. 】
Tôi cũng tập trung vào khuôn mặt đó.
Đẹp thật, nếu đặt ở thời hiện đại thì đây sẽ là một tiểu bạch kiểm được giới đầu tư đánh giá rất cao đó.
Thẩm mỹ của Công Chúa tốt thật.
Tôi chẹp miệng liên hồi.
Chậc, thật đáng tiếc!
“Muội đang nhai cái gì vậy?” Nghiêm Phan đột nhiên xuất hiện.
“Thật tuấn tú.” Tôi nói thật, sau đó đổi chủ đề, “Nhưng không bằng huynh.”
Nghiêm Phan mỉm cười.
Bỏ qua sự khập khiễng của anh ta, nụ cười này còn hơn cả nghiêng nước nghiêng thành..
“Muội có biết hắn ta là ai không? Tại sao muội không đọc《Kinh Địa Tạng》siêu độ cho hắn?”
Người đàn ông này vẫn còn nhớ việc tôi đã giết tên chân chó của anh ta và tống tiền 1.000 lượng bạc.
Tôi nhìn lại cái xác được treo đung đưa qua lại trước gió, 1.000 lượng bạc quá ít, lỗ vốn rồi.
Cuộc sống không thể chỉ có bạc mà phải có vàng.
Rất nhiều và rất nhiều vàng.
“Đưa tiền thù lao cho muội là được. 1.000 lượng vàng. Muội không bớt đâu.”
“Nhìn ta giống người tốt không?” Nghiêm Phan hơi cao giọng, trong mắt mang theo ý cười, “Tuy 1000 lượng vàng không nhiều, nhưng hắn không xứng với giá đó. Hay là muội thử nũng nịu đáng yêu một chút cho ta xem, ta cho muội vạn lượng hoàng kim?”
Vạn lượng hoàng kim? Tức là mười ngàn lượng vàng?
Tôi hơi động tâm rồi đó.
Oh tôi vừa đảo mắt đã thấy cô Công Chúa xinh đẹp tuyệt trần, được hai nha hoàn nửa dìu nửa đỡ, chạy tới chỗ này.
Nghiêm Phan thật xứng với biệt danh ‘tâm trí như yêu’, chỉ cần nhướng mày là đoán được tôi đang nhìn ai.
Vì vậy —
Nghiêm Phan cười, quay lại chủ đề ban đầu: “Về phần người ngoài cửa, phơi nắng ba ngày, sau đó kéo hắn ra bãi tha ma cho chó ăn!”
“Ngươi dám!”
Nghiêm Phan vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng quát khẽ của Công Chúa.
Nghiêm Phan thản nhiên quay người nhìn cô Công Chúa đêm qua bị hắn ép buộc, bây giờ đi lại vẫn còn khó, cười hỏi: “Công Chúa, nàng cảm thấy vi phu dám không?”
Chỉ bằng một câu hỏi tu từ đơn giản, sự kiêu ngạo của công chúa giảm đi ba phần, nhưng không lùi bước, chỉ trừng mắt nhìn Nghiêm Phan, phồng má nói: “Ngươi không sợ ta sẽ kể cho phụ hoàng biết những gì ngươi đã làm sao?”
“Đi đi! Hoàng Đế gả nàng cho ta, ngài chỉ nói nàng hiền lành đức độ, xinh đẹp thông minh, cũng không nói nàng trụy lạc phóng đãng nơi khuê phòng.”
“Máu đêm qua nhiều quá, ta tưởng là máu xử nữ.”
Công Chúa lại một lần nữa tức giận không nói được câu nào.
Ngoài cửa sau, quần chúng ăn dưa vẫn đang đứng nhìn náo nhiệt, ồn ào lao xao.
Theo góc nhìn của họ, họ có thể nhìn thấy Nghiêm Phan và tôi, nhưng không nhìn thấy Công Chúa.
Tất nhiên, cuộc trò chuyện giữa Nghiêm Phan và Công Chúa cũng không nghe được.
“Nếu Công Chúa muốn vì một tên sát thủ mà nháo tới cung vàng điện ngọc thì cứ làm, Nghiêm mỗ tuyệt đối sẽ không ngăn.”
Nói xong, Nghiêm Phan vung tay áo rời đi.
Công Chúa đứng ở nơi người bên ngoài không thấy, nước mắt lặng lẽ rơi.
“Nghìn lượng vàng phải không?” Công Chúa đột nhiên mở miệng.
Tôi nhận ra những lời này là dành cho tôi, cầu xin tôi hãy siêu độ cho nhân tình của cô ấy.
Nếu tôi làm theo lời Nghiêm Phan sẽ có được vạn lượng hoàng kim … tụng 《Kinh Địa Tạng》dễ hơn nhiều: “Giá đã tăng lên, mười ngàn vàng.”
“Được.”
Công Chúa thoải mái đồng ý.
Mô hình kim tự tháp xã hội phong kiến chết tiệt, khả năng kiếm tiền chết tiệt!
《Kinh Địa Tạng》 có hơn 17.000 từ.
Tôi vân vê chuỗi hạt bồ đề, thầm niệm 300 chữ đầu tiên, kết thúc công việc và nhận tiền.
Ngã Phật từ bi!
Thưa Đức Phật, con đốn ngộ* rồi!
Làm chân chó bên cạnh ngài (gọi tắt là thần côn) quả thực có lợi hơn làm sát thủ.
Vâng, thật nhẹ nhàng.
—————————
Giải thích:
* Đốn ngộ: từ Hán Việt hay còn gọi là giác ngộ đột ngột, là hiện tượng bất ngờ tâm thay đổi từ trạng thái mê tối sang trạng thái sáng suốt một cách thình lình, tự nhiên, trực tiếp, toàn diện và rốt ráo. Sự kiện đó xảy ra cực kỳ bất ngờ và nhanh chóng, chỉ trong khoảnh khắc trở thành con người mới.
* Thần côn: Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.