Chương 3 - Tôi Là Bà Cô Của Cậu Đây

7,

Tần Nhiễm đã trở lại kí túc xá vào tối ngày diễn ra hôn lễ, lúc ấy tôi đang nằm trên giường học từ vựng, cô ả không chào hỏi tôi, tôi cũng mặc kệ.

Nhưng chẳng biết có phải ảo giác hay không mà tôi phát hiện hình như trên người cô ả có vài vết máu bầm.

Sau ngày hôm đó Tần Nhiễm không tới lớp cả nửa tháng trời, Triệu Tường cũng chẳng ngần ngại thể hiện sự vui sướng của mình, cô nàng còn nói: để xem bây giờ Tần Nhiễm có dám vào kí túc xá nữa không.

Nào ngờ chưa tới nửa tiếng sau thì nhân vật vừa được nhắc đến đã quay lại.

Cô ả đeo túi Hermes, còn xách túi lớn túi nhỏ vào phòng rồi phân chia cho đám bạn như trước kia. Nào ngờ ngay cả mấy phòng khác cũng chẳng muốn nhận, bọn họ còn âm thầm gửi tin nhắn cho tôi để hỏi xem bọn họ có được nhận hay không.

Tần Nhiễm không ngốc, nhưng cũng chẳng thèm để ý, cô ả đứng đó khoe khoang rằng món đồ nào trên người mình cũng hơn cả vạn, đồng thời khoe ra chiếc túi kia nữa.

“Chào bà cô.”

Lại nữa.

“Cậu vẫn chưa kết hôn với Việt Thiên Hóa nên không cần gọi theo anh ta đâu, nếu cậu muốn khoe khoang thì cứ khoe đi, chưa thỏa mãn thì lại phát trực tiếp.”

Triệu Mai bật cười: “Đúng đó, phát trực tiếp đi, có lẽ cậu sẽ hot đấy.”

Tần Nhiễm đặt túi xách xuống, mỉm cười đáp: “Cũng có lí do nên tôi mới phải gọi cậu là bà cô.”

“Cậu có ý gì?”

“Thiên Hóa với tôi nhận giấy đăng ký kết hôn rồi, cho dù không tổ chức đám cưới thì tôi cũng là vợ của anh ấy, chắt dâu của cậu.”

Hóa ra là vậy, tôi vẫn không dừng bút: “Vậy chúc mừng cậu nhé, đạt được ước mơ rồi đấy.”

Đám Đinh Đương sợ đến ngây người, quên mất là có vụ đăng ký kết hôn.

“Thiên Hóa còn cảm thấy tôi bị thua thiệt nên mua nhiều thứ để bồi bổ cho tôi lắm, bà cô à, người nhà họ Việt đúng là quý trọng người thân thật đấy.”

Đối chọi gay gắt như thế khiến tôi hơi mông lung.

Tôi khó hiểu đặt câu hỏi: “Cậu cho rằng sau khi kết hôn thì có thể dựa vào chồng, không cần nhìn sắc mặt của tôi nữa hả? Tần Nhiễm, cậu bị ngu à?”

Tần Nhiễm mất tự nhiên: “Bà cô, tôi xem bà là bề trên trong nhà, nhưng bà đâu thể xúc phạm tôi như vậy?”

Tôi quan sát cô ả một phen: “Cậu nghĩ tôi chỉ biết dùng bối phận để áp đặt cậu, vì tôi chỉ là chiếc gối thuê hoa thôi đúng không? Vậy cậu có biết nhà họ Việt có một quy định trong tổ huấn gọi là không được phung phí đua đòi không hả? Cậu xem thử mấy thứ xa xỉ trên người cậu tốn bao nhiêu tiền? Nào có dáng vẻ của người cần cù tiết kiệm, biết vun vén cho gia đình?”

Tần Nhiễm dửng dưng: “Đây là đồ Thiên Hóa mua bằng tiền của anh ấy, tôi là vợ anh ấy, mua đồ cho tôi là chuyện anh ấy phải làm mà.”

“Ồ.” Tôi nhẹ nhàng đáp, “Tập đoàn nhà họ Việt là doanh nghiệp gia đình, cậu nghĩ tiền của anh ta đến từ đâu vậy? Cậu cảm thấy tôi không thể xen vào à?”

Tần Nhiễm ngây người, vì không biết nên phản bác thế nào nên cô ả dứt khoát bỏ đi.

Song cô ả cũng chưa chịu dừng lại. Cô ả nghiễm nhiên dùng thân phận vợ của Thiên Hóa, chỉ hận không thể để tất cả mọi người biết cô ả đang sống rất tốt.

Còn bà cô tôi đây sống giản dị chất phát đã quen nên chút hào quang trên người cũng chẳng còn nữa.

Đám Triệu Tường hỏi tôi có thể nhẫn nhịn sao?

Nhịn à?

Ba tôi không chỉ dạy tôi không được dùng bối phận để chèn ép con cháu, mà ông ấy còn dặn tôi thế này: người nhà họ Việt, bất cứ ai không tuân theo gia quy tổ huấn thì cứ đánh, không cần giữ mặt mũi.

Phung phí đua đòi hả?

Thế thì vào nhà thờ quỳ đi!

8.

Tần Nhiễm hung hăng tìm tới tận cửa, hỏi tôi vì sao thẻ của cô ả lại bị khóa.

Tôi chẳng thèm nhìn cô ả, “Không phải là khóa thẻ của cậu mà là chồng của cậu. Thẻ anh ta đưa cho cậu là thẻ liên kết nên cả hai bị khóa cùng nhau là phải rồi.”

“Tại sao chứ? Cậu có tư cách gì mà làm như vậy? Cậu chỉ là một người họ hàng xa tít, sao dám huơ tay múa chân với vợ chồng tôi? Chồng tôi là Tổng Giám đốc của tập đoàn nhà họ Việt, cậu có quyền gì mà khóa thẻ của anh ấy?”

“Chỉ bằng việc vị trí Tổng Giám đốc của nó là do bà cô cho.”

Xuân Anh mặc áo khoác da báo, giọng điệu tràn đầy ghét bỏ: “Tôi còn chưa tính sổ chuyện thằng con trai ngu xuẩn của tôi lén lút đi đăng ký kết hôn với cô đâu đấy, bây giờ cô còn làm bại hoại nề nếp nhà chúng tôi, rốt cuộc cô muốn làm cái gì đây?”

Tần Nhiễm vội vàng nói không phải, cô ả không có ý này.

Tôi ngước lên: “Xuân Anh à, nếu người ta đã muốn biết thì cháu cứ nói đi.”

“Vâng, thưa bà cô.”

“Ba của Thiên Hóa qua đời vào bảy năm trước, cũng vì thế mà tôi và Thiên Hóa mất đi chỗ dựa trong gia tộc, tuy nói đều là thân thích nên tập đoàn sẽ không tệ bạc với chúng tôi, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ đẩy chúng tôi ra khỏi bộ phận cốt lõi và chuyển sang bộ phận nhàn rỗi nào đấy. Khi đó tôi đã tìm tới bà cô, nhờ bà làm chủ để tập đoàn dừng tay lại, vậy nên mới có Thiên Hóa của ngày hôm nay.”

“Thiên Hóa luôn cho rằng nó dựa vào bản lĩnh của mình để đứng vững trong công ty, thật ra đều do bà cô giúp nó một tay đấy. Tuy vậy bà cô không cho tôi nói sự thật với nó nên nó chẳng biết. Còn nữa, đến bây giờ cô vẫn không biết cổ phần của tập đoàn chúng ta được tạo thành như thế nào sao?”

“Nhà họ Việt thành lập tập đoàn vào trăm năm trước, vì con cháu càng ngày càng nhiều nên cổ phần không ngừng bị loãng ra, mỗi nhánh chẳng có bao nhiêu. Nhánh của bà cô ít con cháu nên cổ phần được lưu giữ nhiều nhất. Thế là gia tộc thu toàn bộ cổ phần của các nhánh về rồi chia theo hoa hồng cho bọn họ.”

Này này này, nhờ bà giải thích, rồi sao nói đến khúc “ít con cháu” bà lại nhìn tôi làm gì?

“Đừng có chen cảm xúc cá nhân vào.” Tôi không vui.

Xuân Anh chau mày nói tiếp: “Bất luận là quy củ trong gia tộc hay cổ phần thực tế thì bà cô đều là Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn nhà họ Việt một cách danh chính ngôn thuận. Cô nói xem, bà ấy có tư cách hay không?”

Tần Nhiễm cứng miệng không trả lời được nên chỉ đành cúi đầu.

“Bà cô xem nên xử lý chuyện này sao ạ?”

Tôi suy nghĩ một chốc rồi đáp: “Vậy thì mở cuộc họp gia tộc thôi.”

Chẳng biết Xuân Anh nghĩ đến việc gì mà có vẻ vui lắm, bà ấy vừa đi vừa lẩm bẩm: họp thì tốt họp thì tốt, để các chú các bác khuyên bà ấy.

Tôi vờ như mắt điếc tai ngơ.

Ngày hôm sau tôi về lại nhà chính của dòng họ Việt, đầu tiên là đến nhà thờ dâng hương cho tổ tiên, sau đó ngồi chờ trong nhà thờ.

Các thành viên chủ chốt trong các nhánh đều phải tới họp, cũng may nhà thờ khá lớn nên không thấy chật mấy.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế được đặt bên cạnh ghế giữa tượng trưng cho tổ tiên, “Lần này mời mọi người tới, chắc ai cũng biết nguyên nhân rồi nhỉ.”

“Lúc trước ba tôi đã dặn dò, tổ huấn được lưu truyền và áp dụng đến ngày nay thì ắt hẳn sẽ có nhiều thứ không còn phù hợp nữa, nhưng những thứ căn bản thì vẫn phải tuân theo. Vậy mà mọi người xem đi, mấy năm nay mọi người có làm theo gia quy hay không?”

“Cần kiệm liêm chính, góp sức xây dựng phát triển đất nước, không xa xỉ đòi hỏi, không phạm pháp gây rối loạn.”

“Tần Nhiễm và Việt Thiên Hóa tự ý kết hôn, theo luật pháp thì tôi không được xen vào, nhưng theo gia pháp thì hai người đó đều có lỗi. Cho nên, tôi phạt bọn họ quỳ trong nhà thờ, mọi người có ý kiến hay không?”

Tần Nhiễm đã đoán được từ trước, còn Việt Thiên Hóa có lẽ đã bị người lớn dạy dỗ một lượt nên chẳng dám có ý kiến.

Cuộc họp sắp kết thúc, thấy Xuân Anh sắp nhờ người giục tôi kết hôn nên tôi vội vàng nói: “Ra ngoài hết đi, đừng quấy rầy tôi nữa. Tần Nhiễm ở lại đây quỳ gối trước tổ huấn.”

Tổ huấn được điêu khắc trên tường, Tần Nhiễm quỳ xuống, còn tôi thì đứng sau lưng cô ả: “Không phải là tôi muốn ỷ thế hiếp người, nhưng Tần Nhiễm à, cô cho rằng như thế này thì cô sẽ vui sao? Dù tôi không biết vì sao cô cứ nhằm vào tôi, nhưng trước kia tôi thấy chuyện này vô vị lắm, song như vậy không có nghĩa là tôi sẽ không đánh trả. Rõ ràng cô là người vô cùng thông minh, hết lần này tới lần khác giở đủ mánh khóe, sao thế? Muốn tìm cơ hội làm tôi bẽ mặt à?”

Tần Nhiễm đáp: “Cô thật sự không biết nguyên nhân ư?”

Cô ả thấp giọng nói tiếp: “Không biết thì thôi. Nhưng mà việc này không có nghĩa là tôi sẽ chịu thua đâu. Tôi sẽ không ly hôn với Việt Thiên Hóa, cũng không để cô tìm được lỗi sai để trói buộc tôi đâu.”

Không nhận được câu trả lời như mong muốn, tôi bèn lắc đầu: “Bắt cô quỳ trước tổ huấn là vì cô phạm lỗi với cả nhà họ Việt, thế mà cô lại cho rằng những lời tôi nói chỉ là giả vờ giả vịt nên chả thèm đếm xỉa tới sao?”

Tôi không muốn nghe cô ả nói thêm lời nào nữa, song trước khi đi tôi đã nói thế này: “Cô tự tin là mình sẽ không bị tôi bắt được lỗi sai hả?”

9.

“Rót nước cho tôi.”

Tần Nhiễm bất đắc dĩ đi rót nước.

“Hôm nay cô ăn mặc kiểu gì vậy hả? Thay ra đi, nhà chúng ta ăn mặc càng đơn giản càng tốt. Bà cô tôi đây không thích lòe loẹt đâu, đau cả mắt.”

Tần Nhiễm bùng lửa giận, cô ả định không nghe theo lời tôi, nào ngờ tôi lại bình tĩnh mở điện thoại ra giả vờ gọi cho ai đó: “Xuân Anh à, hôm nay quét nhà thờ chưa?”

Tần Nhiễm lập tức ỉu xìu: “Tôi đi thay đồ vậy.”

Tần Nhiễm đã đổi biện pháp sau khi bị phạt quỳ trong nhà thờ, cô ả không đến trường, không tiếp xúc với tôi nhiều nữa, xem chừng vẫn đang tính toán tìm cách.

Sao mà được chứ?

Người xưa có câu phải kính già yêu trẻ.

Thế là tôi bảo cô ả vào kí túc xá phụ trách chăm lo cho tôi.

Thân là bà cô của nhà họ Việt, nhỡ tôi bị thương trong trường thì người chắt dâu như cô ả sẽ mang danh bất hiếu mất thôi.

“Nếu cô bất hiếu thì gia tộc sẽ ép vợ chồng cô ly hôn đấy.”

Tần Nhiễm được tôi khai sáng xong thì sửng sốt lắm, suy đi tính lại một lượt rồi quyết định về lại trường học.

Bưng trà, rót nước, lấy đồ ăn.

Thỉnh thoảng còn phải học từ vựng.

Bình thường tôi sẽ ngồi trong phòng học và thư viện để học bài, bây giờ sau khi tan lớp tôi đều ở lì trong kí túc xá.

Tần Nhiễm cố gắng “chăm sóc” tôi mấy ngày trong đau đớn, dù không dám chuyển ra, nhưng ngày nào cô ả cũng thức dậy vào năm giờ sáng rồi chạy đến thư viện đọc sách để giảm thời gian chạm mặt tôi, còn nói tôi làm người lớn thì phải ủng hộ việc học của cô ả.

Một tuần sau.

Mười giờ tối, Tầm Nhiễn trở về từ thư viện, vừa bước vào phòng đã thấy đám Triệu Tường và tôi đang ngồi nghiêm chỉnh trong phòng.

“Mấy người đang làm gì vậy?”

Tôi chau mày, “Nhìn thấy người lớn mà không chào hả?”

Tần Nhiễm cắn răng: “Chào bà cô.”

“Được rồi, chắt dâu.”

Tần Nhiễm chuẩn bị đi rửa mặt, đột nhiên Đinh Đương đóng cửa phòng lại.

Triệu Tường hớn hở nói: “Tần Nhiễm, cậu không thèm quan tâm bà cô, muốn quỳ trong nhà thờ nữa đúng không?”

Tần Nhiễm phản bác: “Gần đây ngày nào tôi cũng vùi đầu vào việc học nên không chăm sóc bà cô được, chẳng lẽ bà cô không muốn tôi học sao? Vậy tôi sẽ nói với mẹ chồng của tôi, để xem bà ấy nói thế nào.”

Tiểu Mai buông tiếng thở dài: “Mạnh miệng nhỉ, Ninh Ninh, mở video đi.”

Ninh Ninh lấy máy chiếu ra rồi chiếu lên tấm màn đã được dựng sẵn, sau đó bắt đầu mở video đầu tiên lên.

Tần Nhiễm đọc truyện trong thư viện.

Tần Nhiễm đi dạo phố.

Tần Nhiễm uống trà sữa trong quán café.

Tần Nhiễm…

“Mấy người dám quay lén tôi!” Tần Nhiễm hết sức tức giận.

Triệu Tường phản bác rằng những video này không được tính là quay lén: “Chụp hình quay phim ở nơi công cộng mà, người đi đường vô tình chụp trúng cậu thì sao có thể xem là chụp lén cậu được? Ngược lại là cậu đấy, nói dối đến thư viện nhưng thật ra là dạo chơi bên ngoài. Cậu thấy bà cô khắc nghiệt với cậu quá hả?”

“Có ý kiến thì cứ nói với bà, chắt dâu à, sao cháu không tâm sự với bà hả?” Tôi thở dài thườn thượt, tỏ ra buồn rầu không thôi.

Tần Nhiễm toát mồ hôi lạnh, xin lỗi tôi rồi lo lắng đi rửa mặt, chẳng dám nấn ná lại lâu.

Đám chúng tôi cười xòa, Tiểu Mai cười hì hì: “Tần Nhiễm phải nhận thua rồi, chắc sau này sẽ chăm sóc cậu thật tốt.”

Triệu Tường tháo tấm màn xuống: “Nhưng gần đây cậu ta thay đổi nhiều lắm, cảm giác như có sức sống hơn hẳn, không giống như trước kia lúc nào cũng mang mặt nạ làm chúng ta chẳng biết cậu ta thật sự nghĩ gì nữa.”

Tôi ăn miếng gà rán: “Ai mà biết được, có lẽ cậu ta vốn là người như vậy.”

Tần Nhiễm không dám lười biếng nữa, lúc nào cũng kè kè bên cạnh tôi, thỉnh thoảng còn về nhà chính cùng tôi nữa.

Đến đầu tháng mười hai thì Tần Nhiễm xin nghỉ, nói rằng cô ả phải về nhà một chuyến.

Tôi nói thế thì tôi cũng về thăm Xuân Anh, lúc này cô ả mới nói là mình muốn về nhà mẹ ruột.

Cô ả cũng là người ở nơi đây, vậy mà năm đầu tiên vào đại học đã ít khi về nhà, lúc nào cũng ở trong kí túc xá.

Tôi đồng ý.

Cô ả kinh ngạc: “Đơn giản như vậy sao?”

“Không thì sao hả? Bắt trói không cho cô về à? Tôi là bà cô, chứ đâu phải thổ phỉ.”

Tần Nhiễm hoảng hốt: “Còn không bằng thổ phỉ nữa.”

Tẩn Nhiễm vừa ra ngoài thì tôi đã nhận được một cú điện thoại, là Xuân Anh gọi tới hẹn tôi cùng đi dạo phố, bà ấy còn dọa nếu tôi không đi thì sẽ đưa đối tượng xem mắt của tôi tới tận trường học.

Á.

Cháu dâu dám uy hiếp tôi kìa.

Thôi quên đi.

Bà ấy sẽ mang đám con trai đến trường thật đấy!

Thỉnh thoảng bề trên nhường nhịn đám con cháu cũng là điều bình thường mà nhỉ.

Tôi với nhóm Xuân Anh cùng tới spa, sau đó sang tiệm quần áo ở cạnh đó dạo một vòng. Theo lý luận của mấy người kia thì mua sắm trong trung tâm thương mại chỉ có thể chờ giảm giá chứ chẳng thể trả giá, quá tẻ nhạt, mấy chỗ thế này vui hơn, lúc nào mua đồ cũng cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Khó khăn lắm tôi mới thoát khỏi trận chiến trả giá trong cửa hàng kia, chán quá nên tôi đành đi dạo xung quanh lấy tinh thần để đối đầu với kì thi CET4.

Phố Hành Thủy được xem là làng đô thị* vừa đông đúc vừa phồn hoa, tôi đi dạo mua ít đồ ăn vặt đặc sản để mang về kí túc xá, sau đó chuẩn bị đi tìm đám Xuân Anh.

* Làng đô thị: nghĩa hẹp chỉ những nông thôn, thôn xóm trong quá trình đô thị hóa mất ruộng cày nhưng vẫn thực hiện quyền tự trị của thôn dân và chế độ sở hữu tập thể ở nông thôn; nghĩa rộng chỉ những cư dân có mức sống thấp trong quá trình phát triển đô thị nhanh chóng, tụt hậu so với tốc độ phát triển của thời đại.

Nào ngờ vừa đi ngang qua một con hẻm thì tôi nhìn thấy Tần Nhiễm.

Tôi chợt nhớ ra vào ngày khai giảng năm nhất, Tần Nhiễm đã giới thiệu rằng nhà cô ả ở Phố Hành Thủy.

Tần Nhiễm bị ba cô ả chặn lại, hình như bọn họ đang cãi nhau, Tần Nhiễm vùng vằng muốn bỏ đi nhưng lại bị người kia xáng một bạt tai.

“Đúng là thứ con gái lỗ vốn mà, còn nói gả vào nhà giàu thì sau này sẽ đưa thật nhiều tiền cho tao, vậy mà mang về có chút tiền này thôi à? Mày có tin bây giờ tao đi tìm con rể để xem nó có thể cho tao bao nhiêu tiền không?”

“Ba đừng đi, con thật sự không có tiền mà, con đã nói rồi, có tiền thì con đưa cho ba ngay.”

Ông Tần giật lấy chiếc túi trên người Tần Nhiễm rồi hùng hổ rời đi.

Tần Nhiễm luống cuống nhìn lên trời rồi cũng xoay người lại.

Tôi vội nép sang một bên để cô ả không biết tôi đã chứng kiến hết thảy.

Hẳn là cô ả cũng không muốn như vậy đâu.