Chương 2 - Tôi Là Bà Cô Của Cậu Đây

4.

Triệu Tường vẫn không quên phát trực tiếp đám cưới trong nhóm của chúng tôi.

Có nói gì thì bà cô của nhà họ Việt đã đồng ý với Tần Nhiễm là sẽ tới dự đám cưới, điều này khiến cô ả đắc ý vô cùng, cô ả cảm thấy công lao đều là của mình, còn đâu dáng vẻ sắp khóc như lúc trước nữa.

“Hy vọng mắt của vị tổ tông kia sáng một chút, vừa nhìn đã nhận ra màu trà xanh của cậu ta.”

“Chỉ sợ bà cô nhà họ Việt còn không nhìn rõ mọi người ấy chứ.”

Xùy, xúi quẩy.

“Hàm Hàm, cậu làm gì thế? Sao vẫn không trả lời bọn mình? MC lại lên nói lời dạo đầu nữa rồi, xem ra hôn lễ thật sự bắt đầu rồi đấy.”

Không phải là tôi không muốn trả lời, chẳng qua sợ câu trả lời không văn minh thì lại ảnh hưởng đến tình cảm bạn bè.

Nửa tiếng sau, tôi – với cảm giác thỏa mãn khi đã hết mực “quan tâm” đến con cháu – bước vào trong khách sạn. Hôm nay phòng tổ chức tiệc đã được Việt Thiên Hóa và Tần Nhiễm bao trọn, người không có thiệp mời sẽ bị ngăn lại ở bên ngoài.

Cách mười mấy mét, đám Triệu Tưởng nhìn thấy tôi ở cửa phòng tiệc nên vừa gọi vừa vẫy tay: “Hàm Hàm, mau tới đây.”

Tần Nhiễm nghe thấy động tĩnh bèn cần ly rượu vang ung dung ưu nhã tiến tới cửa phòng tiệc rồi đứng trước mặt tôi.

“Việt Hàm, sao cậu lại tới đây?”

Tôi nhún vai, tỏ ra chẳng biết làm sao: “Ai biết, được người ta mời tới thôi.”

“Có người mời cậu á?” Tần Nhiễm cười xùy, “Ai thế? Sao tôi không biết nhỉ?”

Ba mẹ của Tần Nhiễm cũng ở đây, trông quần áo có vẻ không tệ, nhưng vẻ mặt lại khó chịu cáu kỉnh. Bọn họ tưởng ở đây xảy ra chuyện gì nên đi tới hỏi Tần Nhiễm.

“Bạn học trong trường thôi ạ.”

“Bạn học ư?” Ba Tần Nhiễm nhìn lướt qua tôi rồi quay đầu đi, “Tới ăn chực à? Cứ vào tìm chỗ nào đó ngồi là được. Bây giờ chuyện của bà cô kia mới quan trọng, đừng để mấy thứ vô dụng này làm chậm trễ nữa.”

Mẹ của Tần Nhiễm ở bên cạnh liên tục phụ họa lời chồng mình.

Tần Nhiễm mỉm cười, “Vậy Hàm Hàm này, cậu vào đi, ngồi ở bàn gần cửa này thì sao? Cũng thanh tịnh mà nhỉ? Lát nữa có mang rượu đi cũng chẳng ai chú ý.”

“Thật không? May là tôi có mang túi theo.” Tôi hồn nhiên lấy chiếc túi hôm trước mua nước xong, thấy tiếc nên giữ lại từ trong túi xách ra, sau đó giơ ngón tay lên, “Bạn Tần Nhiễm ghê gớm thật đó, chẳng trách có thể cưới Tổng Giám đốc Việt.”

Ba Tần Nhiễm nhíu chặt mày, ông ta đứng trước cửa quan sát, còn dặn bà Tần xuống lầu đón tiếp.

Tôi ngồi vào bàn cuối cùng, vì chẳng quen ai trong bàn nên tôi cứ gắp thức ăn thôi.

Hai mươi phút sau, Tần Nhiễm lại dùng điện thoại của bà Việt gọi điện cho tôi, “Bà ơi, bà đến đâu rồi ạ? Cháu đón bà thế nào đây?”

Tôi đứng lên nhìn Tần Nhiễm đang xoắn xuýt ngoài phòng tiệc, bình tĩnh đáp, “Bà đến rồi.”

Tần Nhiễm quay lại, sau khi xác định đúng là tôi thì vội vàng bước tới, kinh ngạc nói: “Việt Hàm, cậu nhặt được chiếc điện thoại này ở đâu? Chủ nhân của nó đâu rồi? Cậu làm gì bà ấy rồi hả?”

Quá ghê gớm, không biết còn tưởng là tôi vừa bắt cóc ai đấy.

“Điện thoại của tôi mà, tôi không được dùng điện thoại dự phòng à?”

Tần Nhiễm như nghe được chuyện gì buồn cười lắm vậy, “Việt Hàm, tôi biết cậu ghen tỵ với tôi, thấy tôi sống tốt như hôm nay nên cậu giận lắm, nhưng cậu đâu nhất thiết phải làm đến mức này chứ. Bây giờ cậu nói cho tôi biết chủ nhân của chiếc điện thoại này đang ở đâu? Tôi sẽ cho cậu năm vạn.”

“Vừa lên tiếng đã quăng ra năm vạn, bạn Tần đây rộng rãi quá, giọng điệu cũng không tầm thường nhỉ.”

Ông Tần nghe thấy Tần Nhiễm nói điện thoại di động này là của bà cô nên hừ lạnh: “Đưa điện thoại cho tao.”

Ông ta sấn tới muốn giật lấy điện thoại trong tay tôi, tôi từng học võ, nếu ông ta muốn giật thì cũng chẳng được đâu.

Nhưng…

Đang đám cưới mà nhỉ?

Phải lịch sự chứ.

Thế là tôi để mặc cho ông Tần lấy điện thoại đi, ông ta còn chưa thấy đủ mà hỏi: “Nói nhanh, bà cô đang ở đâu? Nếu không bọn tao sẽ báo cảnh sát.”

Ông ta nói báo cảnh sát với sinh viên xuất sắc của trường Đại học Chính Pháp sao? Muốn nói về luật pháp hả?

Tôi liếc nhìn Tần Nhiễm, ung dung hỏi: “Bạn Tần này, bạn có biết bạn đã vi phạm điều luật nào khi cướp đoạt tài sản của người khác không?”

Ông Tần chẳng mảy may bị hù dọa, nhất là khi thấy quần áo cũng như túi ny lon tôi đặt trên bàn, ông ta cười lạnh: “Dám nói luật pháp trước mặt bọn tao à? Mày có biết nhà chồng của con gái tao là ai không? Tao vừa nghe mày cũng họ Việt nhỉ? À, dù họ có đẹp thì cũng sinh ra đồ dỏm thôi, chẳng biết ba mẹ mày sinh ra mày thế nào, hôm nay tao sẽ dạy dỗ mày thay cho bọn họ.”



“Ông cũng xứng nói về ba mẹ tôi?” Nếu khi trước tôi cảm thấy mọi thứ đang rất thú vị thì bây giờ chỉ còn lại cảm giác ghê tởm chán ghét.

Ông Tần cười nhạo: “Gì mà không xứng? Mày cũng không nhìn xem mày là ai.”

Hình như ông ta đã bực chuyện gì đó từ trước nên không nói nhiều lời mà sấn tới kéo tôi ra nói cho rõ ràng, nào ngờ tôi lại trở tay, mượn lực quăng ông ta ngã xuống đất.

“Con nhóc này, mày dám ra tay đánh ông à?” Ông Tần hùng hổ đứng dậy.

Đám Triệu Tưởng không bình tĩnh được nữa, bọn họ đi tới, thấy ông Tần muốn đánh người thì la lên: “Ai dám động vào Hàm Hàm của tụi này?”

Động tĩnh càng lúc càng lớn nên không ít người nhìn sang, lúc ông Tần đến gần tôi, một tiếng “bà cô” chợt vang dội khắp phòng tiệc.

Bà Việt vội vàng chạy tới dẩu môi: “Bà cô à, bà đã đến rồi sao không tới tìm cháu? Bất mãn điều gì với cháu ạ?”

Giọng nói này khiến tôi chóng mặt đau đầu không thôi, tôi che một bên tai lại, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Xuân Anh, giọng cô chẳng thay đổi chút nào nhỉ.”

Tần Nhiễm không dám tin đây là sự thật.

“Hàm Hàm, cậu chính là bà cô của nhà họ Việt sao? Mọe nó!” Triệu Tường nhịn không được mà rống lên, lần này nhiều người lập tức đứng dậy.

Ông Tần ngã nhào xuống đất, hai chân run rẩy, “Bà, bà, bà cô.”

Tôi trừng mắt nhìn Xuân Anh, sau đó hỏi Tần Nhiễm, “Chắt dâu này, vừa rồi cháu hỏi ai mời bà, bây giờ cháu biết chưa?”

Tần Nhiễm mím môi, mặt cắt không còn một giọt máu, “Bà cô, cháu…”

Tôi ra dấu ngừng, sau đó đi tới trước sân khấu, Xuân Anh chầm chầm đi theo sau.

Dọc đường đi, phía nhà họ Việt người thì kinh ngạc, người thì thiện ý gọi bà cô, bà cô, bà cô.

Thật sự mà nói thì tôi chẳng thích như vậy chút nào, nghe già đi cả trăm tuổi.

Tôi đang là cô sinh viên phong nhã hào hoa cơ mà.

Tôi lên đứng ở vị trí chính giữa sân khấu, có người mang băng ghế tới, tôi ngồi xuống rồi dịu dàng nói: “Chắt dâu đâu rồi, để bà nhìn cháu thật kỹ nào.”

5.

Tần Nhiễm vùng vằng đi tới trước mặt tôi.

Xuân Anh chẳng rõ chuyện vừa xảy ra nên tức giận nói: “Tần Nhiễm, cô còn chưa bước vào nhà chúng tôi đâu đấy, thế mà bây giờ dám bất kính với bề trên, không chừng sau này còn muốn lật cả trời cho xem. Việc cưới hỏi này…”

Việt Thiên Hóa đứng bên cạnh Tần Nhiễm do dự một lát rồi nói: “Bà cô, Tần Nhiễm là người vợ mà cháu đã chọn, đúng là vừa rồi cô ấy có lỗi, nhưng nếu không phải do bà chẳng nói rõ thân phận trước thì chắc chắn cô ấy sẽ không cư xử như thế với bà.”

Xuân Anh quắc mắt nhìn con trai, sau đó tiến tới xáng cho anh ta một bạt tai, “Tần Nhiễm không phải là người của nhà chúng ta nên mẹ không thể động vào nó, nhưng trong người con đang chảy dòng máu của nhà họ Việt, vậy mà con dám hỗn láo với bà cô hả? Nhà chúng ta tôn thờ chữ hiếu, bình thường mẹ dạy con hành xử như vậy ư?”

“Nhưng bà ấy còn nhỏ tuổi hơn con…” Việt Thiên Hóa tức giận đáp.

Xuân Anh lại tát thêm một cái, “Ngu xuẩn, hai chuyện này liên quan gì hả? Cho dù bà cô có bao nhiêu tuổi thì đấy cũng là bà cô của con, con dám nói bà cô như vậy thì chẳng phải là đang xem thường ông cố, ông nội và ông già của con sao?”

Tôi ho nhẹ một tiếng, “Xuân Anh, văn minh lên nào, sao mấy năm không gặp mà động một tí là ông già ông già vậy?”

Xuân Anh phẫn nộ: “Chẳng phải do cháu quen miệng mất sao?”

Việt Thiên Hóa che mặt, không cam lòng nhìn sang các bậc cha chú bình thường vẫn hay qua lại với anh ta, “Chú ba, ông hai.”

Việt Tề Danh chau mày ra vẻ khó xử: “Đây vốn là chuyện trong nhà, dòng họ chúng ta luôn tôn trọng bề trên, hôm nay bạn gái của cháu gây sự với bà cô, vậy mà cháu lại bao che cho cô ta. Việt Hóa, cháu đã quên hết phép tắt của ông bà ta rồi sao?”

Việt Phúc Sinh tuổi đã hơn sáu mươi, vậy nhưng lúc này ông ấy cũng chẳng thèm nhìn Việt Thiên Hóa mà lại cung kính nói với tôi: “Cô nhỏ cứ làm chủ đi ạ.”

Tôi âm thầm thở dài, đây chính là lý do tôi chẳng muốn gặp người trong dòng họ, lần nào tôi cũng cảm thấy chỉ cần nói vài câu thôi là tổn thọ cả trăm tuổi.

“Nếu mọi người đều nói thế thì tôi đành nêu suy nghĩ của mình vậy. Trong tổ huấn của họ Việt chúng ta viết rõ, chuyện kết hôn trong dòng họ chưa bao giờ dùng tiền tài quyền thế để làm tiêu chuẩn, tuy nhiên phải cân nhắc đến phẩm hạnh đạo đức của người mình đã chọn. Chỉ cần kết hôn với người bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu cũng là làm trái với tổ huấn rồi.”

Tôi nhấp một ngụm trà, sau đó hỏi: “Tần Nhiễm, cô nói xem, hai chữ nhân hiếu này, cô đã làm được chữ nào?”

Đột nhiên trong đám người có ai đó vỗ tay.

Quả nhiên là Triệu Tường.

Cô bạn tôi ngồi ở vị trí tốt nhất, thấy tôi đang dạy dỗ Tần Nhiễm thì phấn khích đến vỗ tay bộp bộp.

Mọi người nhìn sang, Triệu Tường như được ánh hào quang soi sáng nên nhao nhao: “Bà cô, người kia kìa, cậu ấy là bạn cùng phòng của tôi đấy.”

Ánh mắt của đám người kia lập tức khá hơn nhiều.

“Hóa ra là bạn cùng phòng của bà cô/ bà bác/ bà cô họ, đã nghe danh từ lâu, trăm nghe không bằng gặp mặt.”

Tôi cạn lời.

Một dấu ấn đóng chặt vào tim tôi.

Tôi không có chắt gái lớn như người này đâu.

Tần Nhiễm nước mắt lưng tròng đột nhiên quỳ xuống, “Bà cô, chuyện hôm nay là lỗi của cháu, bà có trách thì hãy trách cháu, Thiên Hóa không đành lòng thấy cháu như vậy nên mới cãi lại bà, bà đừng mắng anh ấy.”

Việt Thiên Hóa nghe thế vội giảng hòa, “Mẹ, bà cô, Nhiễm Nhiễm thật sự không cố ý đâu ạ, cháu bảo đảm sau này cô ấy sẽ không như vậy nữa.”

Ba mẹ Tần Nhiễm cũng đứng bên cạnh nhận sai, nói là mình có mắt không tròng, vừa rồi lo lắng quá nên mới gây chuyện, lúc này đây bọn họ chẳng còn vẻ phách lối kiêu ngạo như khi trước nữa.

“Nếu bà cô vẫn còn giận thì cháu chấp nhận chịu đánh chịu phạt, cháu cũng không mơ ước xa vời là được gả vào nhà họ Việt nữa, chỉ xin bà hãy tha thứ cho Việt Thiên Hóa.” Tần Nhiễm lại bồi thêm một câu, giọng nói dịu dàng thê lương, có thể nói ngay cả tôi thấy còn thương mà.

Xuất sắc lắm, kỹ thuật diễn xuất này mà không vào giới showbiz thì đáng tiếc quá.

“Vốn dĩ tôi cũng không muốn quan tâm đến mối hôn sự này, dù gì cũng là lớp nhỏ nên tôi không tiện dính vào. Nhưng ba tôi đã từng nói điều ông ấy quan tâm nhất chính là sự hưng thịnh của con cháu, vậy nên tôi đâu thể nhắm mắt làm ngơ được chứ? Chỉ sợ có nằm mơ thì ông ấy cũng sẽ trách tội tôi mất. Vậy nên trước mắt hôn lễ này cứ dừng lại đã, chờ một thời gian sau hẵng nói tiếp.”

Việt Phúc Sinh buồn bã: “Cô nhỏ, ông nội thương yêu cô còn không hết, sao có thể trách cô được ạ?”

“Bà cô cũng đừng đau buồn nữa, ông cố sống khôn thác thiêng thấy bà chững chạc phóng khoáng thế này thì vui lắm đấy.” Việt Tề Danh cũng phụ họa.

Tần Nhiễm lộ vẻ thất vọng, còn ba mẹ cô ả thì đảo mắt nhìn quanh như đang muốn thực hiện một âm mưu xấu xa nào đó, song cuối cùng cũng đành từ bỏ.

Có điều tôi thấy mẹ Tần Nhiễm giả vờ như đang đỡ lấy con gái, nhưng thật ra bà ta lại âm thầm bấm vào tay cô ả.

Tôi cau mày đứng lên: “Hôm nay ai tới đây cũng là khách của nhà họ Việt chúng tôi, bởi vì chút chuyện trong nhà đã làm mọi người chờ lâu rồi, thật sự rất xin lỗi. Bây giờ kính mong các vị cứ thoải mái thưởng thức bữa tiệc, sẽ có người trả lại tiền mừng, chốc nữa khách sạn xin gửi đến các vị những tách trà thật thơm ngon, chúng ta hãy cùng trò chuyện thật vui với nhau nhé.”

Chuyện này đến đây là kết thúc, tôi đang muốn rời đi thì Xuân Anh đã nhanh tay lẹ mắt gọi người nhà tới chặn tôi lại.

“Bà cô đừng đi mà, bình thường bà không cho chúng cháu thấy mặt, dịp lễ tết gì cũng chẳng xuất hiện khiến đám cháu trong nhà không làm tròn chữ hiếu. Mấy đứa nhỏ cũng không biết đến bà. Lần này đúng dịp để chúng nó gặp bà một thể.”

“Người nhà họ Việt đều tới đây đi, xếp thành hàng theo các nhánh, tới đây dập đầu với bà cô nào.” Xuân Anh rống lên, nào ngờ thật sự được mọi người đồng loạt đáp lại.

“Không cần dập đầu, đâu phải mấy dịp long trọng chính thức chứ, đừng phiền phức làm gì.”

“Cũng được, vậy thì cúi chào là được rồi.”

Ha, tôi cảm thấy mình đang bị người ta chiêm ngưỡng.

Tôi bị buộc trở lại ghế ngồi, nhìn Việt Phúc Sinh đứng ở đầu hàng.

“Chào cô nhỏ.”

“Xin chào xin chào.”

“Chào bà cô, bà đẹp quá.”

“Ôi con cháu nhà ai mà tinh mắt qua đi.”

“Bà bác nhìn cháu nhìn cháu này, năm nay cháu mười hai tuổi, học lớp sáu, bà thật sự là bà bác của cháu hả?” Thằng bé vừa nói vừa chớp mắt, “Bà bác ơi, có phải khi gặp người lớn thì sẽ có quà gặp mặt không ạ?”

Những người khác cũng nhìn tôi đầy mong đợi.

Thằng bé này là cháu ngoại của Việt Phúc Sinh, Việt Phúc Sinh nghe cháu mình nói như thế bèn gõ vào gáy của thằng bé, “Khiêu Khiêu không ngoan đúng không? Chẳng phải ông ngoại đã dặn là phải hiếu thuận với ông bà à? Sao cháu lại đòi quà của bà bác hả?”

Khiêu Khiêu lục lọi trong túi một lúc rồi cười gian xảo: “Bà ơi, Khiêu Khiêu tặng bà cuốn sách này nè.”

Là sách luyện tập toán.

Thằng nhóc này muốn trốn học đây mà.

“Phúc Sinh này, Khiêu Khiêu thông minh lắm đấy, cho thằng bé vào mấy trường luyện thi để phát triển toàn diện, sau này sẽ là đứa bé ngoan của nhà họ Việt ta.”

Việt Phúc Sinh nhìn sang con gái: “Nghe cô nhỏ nói chưa? Phải nhớ kỹ đấy.”

Chỉ riêng nhánh bên Việt Phúc Sinh đã không dưới chục người, vậy nên bà con xa gần khoảng mấy trăm người lần lượt tới chào hỏi tôi.

Xuân Anh vẫn không quên đứng cạnh nhắc nhở: “Đây là Vi Vi, kia là Tiểu Vĩ, người nọ là Tam Mao, còn kia là Tề Mậu,…”

Ai cũng nhớ lời của Việt Phúc Sinh nên thay đổi cách tặng quà cho tôi, nào là lì xì, điện thoại di động, phiếu mua hàng, đồ chơi,… quà tặng nhiều đến nỗi có thể chất đầy một chiếc rương.

Tôi chỉ cảm thấy đau đầu chóng mặt, số tên phải nhớ suốt cả đời này cũng chẳng bằng một ngày hôm nay.

Vất cả lắm mới chào hỏi xong xuôi, tôi mệt như thể bị lột mất da trên người. Ấy thế mà Xuân Anh cùng đám chị em dâu vẫn chưa đi mà nhìn nhau nở nụ cười: “Bà cô à, hôm nay dù gì bà cũng tới rồi, không bằng bàn chuyện hôn sự của bà luôn nhé? Bà cũng đến tuổi kết hôn sinh con rồi còn gì.”

“Đúng đúng đúng, bà cô đẹp thế này, đến lúc sinh chú họ, cô họ cho chúng ta rồi.”

“Chỗ cháu có nhiều “nguồn hàng” được lắm, chắc chắn là vừa cao to vừa đẹp trai phóng khoáng.”

Hả? Xem mắt ư?

Có cô sinh viên hào hoa phong nhã nào số khổ như tôi không?

Tôi nhanh chóng trốn sang bên cạnh: “Phúc Sinh, phản rồi, phản rồi, bọn họ bắt nạt tôi!”

Việt Phúc Sinh tỏ ra tức giận: “Ai dám ức hiếp cô nhỏ? Hả? Xem mắt á? Cô nhỏ à, cháu thấy cũng được mà. Đến lúc cô phải nối dõi tông đường rồi, nhánh của ông nội đang chờ cô mở rộng đấy, nếu cô không muốn nuôi con thì để anh em chúng cháu chăm sóc cũng được.”

Con tôi vừa mở mắt đã phải thấy người anh trai hơn mình tận sáu mươi tuổi đút cơm cho á? Không được, ba tôi mà biết thì sẽ về báo mộng, càm ràm chuyện cũ của ông ấy mất thôi.

“Trường học có chuyện nên tôi về trước đây.”

Họ hàng vội vàng vây tôi lại.

Ha ha.

Tôi quắc mắt nhìn bọn họ: “Ai dám cản tôi thì đến nhà thờ đứng kiểm điểm suốt đêm đi! Đây là gia pháp!”

Mọi người lập tức nhường đường, chẳng ai dám nhúc nhích nữa.

Xuân Anh lưu luyến không thôi: “Bà cô ơi, không xem mắt thì lo yêu đương đi nhá, nhà họ Việt cần cậu trẻ! Cháu cũng có thể chăm sóc cậu mà!”

6.

Vất vả lắm mới về lại được trường học, tai tôi cứ ù ù ong ong mãi.

Nếu Xuân Anh còn không kìm chế giọng nói choe chóe kia thì sớm muộn gì tai tôi cũng điếc mất thôi.

Vậy mà vừa vào cổng trường tôi đã hưởng trọn những ánh mắt kỳ quái đến từ sinh viên trong trường.

Đúng rồi, Tần Nhiễm phát trực tiếp mà.

Đương nhiên dù không làm thế thì chuyện này cũng sẽ truyền đi khắp nơi với tốc độ rất nhanh.

Dọc đường đi có mấy người bạn còn trêu tôi, gọi tôi là bà cô. Tôi muốn chết quách cho rồi, ngày nào cũng gọi thế thì tôi có thể sống đến chín mươi chín tuổi ư?

Tôi vào phòng vệ sinh của dãy phòng học thay quần áo xong mới an tâm về lại kí túc xá.

Chưa được bao lâu thì đám Triệu Tường cũng hừng hực trở về, còn có bạn học muốn tới hóng chuyện nhưng bị Tiểu Mai đuổi đi với lí do bà trẻ cần được nghỉ ngơi.

Mấy cô bạn cùng phòng nhìn tôi, im lặng một chốc rồi mới hỏi: “Bà cô họ Việt à, thành thật khai báo đi.”

Tôi thở dài: “Mình sẽ nói thật mọi chuyện, đừng có ép cung nữa, bây giờ mình đang bị ù tai, các cậu nói nhỏ một chút đi.”

Hình như bọn họ không phản ứng kịp nên ngây cả người.

“Mình đúng là bà cô của nhà họ Việt, Việt Phúc Sinh ở lễ cưới hôm nay là cháu của mình, bởi vì ba mình là em trai của ông nội ông ấy.”

“Thời đó người ta sinh nhiều, lúc ba mình ra đời thì ông nội của Việt Phúc Sinh, cũng chính là bác hai của mình, đã ngoài năm mươi rồi. Chưa kể ba mẹ mình lớn tuổi rồi mới sinh ra mình, vậy nên mới có kiểu vai vế oái oăm thế này.”

“Ba mẹ mình không quen gọi theo cách của bọn họ, ba mình xem Phúc Sinh là bạn thân từ nhỏ, nhưng Phúc Sinh lại xem ông ấy là tổ tông nên chẳng dám chơi cùng. Sau này ba mình làm bên địa chất, gặp mẹ mình, rồi có mình trên đời.”

“Chín năm trước bọn họ gặp tai nạn trong một lần đi khảo sát nên qua đời, vì thế bây giờ mình chính là vị ‘trưởng bối’ lớn nhất được mọi người công nhận.”

Nhớ lại chuyện cũ khiến tôi mệt mỏi đến thở dốc: “Nghe rõ chưa?”

“Cái hiểu cái không.” Ninh Ninh trả lời.

“Nói cách khác thì cậu chính là cô chiêu, à không đúng, là quý bà nhà giàu nhỉ?” Triệu Tường bắt được điểm mình quan tâm, “Chẳng trách cậu lại phản ứng như thế khi nghe tin Tần Nhiễm kết hôn, còn nói đến khách sạn kia ăn cơm là điều hiển nhiên nữa chứ.”

Cô nàng phấn khích nói tiếp: “Nếu thế thì chẳng phải chúng ta có thể đến đó ăn chùa thường xuyên sao?”

Đinh Đương cảm khái: “Mình đã chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối, nhưng nghe lại vẫn thấy rung động quá chừng. Hóa ra bọn mình vẫn luôn sống cùng một vị tổ tông thuộc tầng lớp cách xa hậu thế ít nhất mấy trăm năm đó hả?”

“Tổ tông à, vậy sao lúc trước cậu không ngả bài với Tần Nhiễm luôn đi? Còn để cậu ta khoe khoang đắc ý lâu như vậy?”

Tôi trầm ngâm: “Tần Nhiễm kết hôn với ai là tự do của cậu ta, nếu cậu ta không gây phiền toái cho mình thì cậu ta có kết hôn với Thiên Hóa hay không cũng chả liên quan gì tới mình cả. Hơn nữa, không phải bất đắc dĩ thì mình chẳng muốn để lộ thân phận đâu. Các cậu tưởng làm bề trên không áp lực hả? Ngày nào cũng bị người ta chào hỏi cung kính với mình. Đây cũng là kinh nghiệm do ba mình truyền lại đó. Tưởng tượng vào đêm giao thừa mà thấy từng lớp người dập đầu chào hỏi, mình nghĩ mình chẳng sống nổi đến một trăm tuổi đâu.”

Đinh Đương thở dài: “Đấy chỉ là một phần nguyên nhân thôi nhỉ. Cái cậu sợ là bị giục nối dõi tông đường, sinh con đẻ cái đúng không? Nói đi cũng phải nói lại, mẹ chồng tương lai của Tần Nhiễm có chất giọng lớn thật đấy, lại còn nhiệt tình nữa chứ. Hay là cậu cứ đi xem mắt thử đi. Bây giờ thân phận của cậu đã bại lộ, chắc hẳn sẽ có không ít người muốn yêu đương với cậu, sau khi kết hôn không chỉ có tiền mà còn có thân phận cao ơi là cao trong nhà, chẳng ai dám quản, đúng là tuyệt vời khỏi phải bàn.”

Tuyệt vời ở đâu chứ? Chỉ cần nghĩ tới thôi đã bực mình rồi. Tôi bật máy tính bảng lên rồi xem video tiếng Anh.

Triệu Tường cười nói: “Toang rồi, tổ tông của chúng ta lại bắt đầu cày CET4 đấy.”

!!!

Triệu Tường! Chờ mình thi xong sẽ trả thù cho xem!