Chương 4 - Tôi Là Bà Cô Của Cậu Đây

10.

Ngày thi CET4 hôm đó, trong phòng kí túc xá chỉ có mỗi tôi phải dậy sớm đi thi.

Đau đớn siết bao.

Rõ ràng mấy môn khác tôi học rất giỏi, duy chỉ có chị tiếng Anh lúc nào cũng thích làm khó tôi.

Tôi vừa ra khỏi cổng kí túc xá thì Tần Nhiễm đã gửi tin nhắn tới, nhờ tôi đến một hiệu sách bên ngoài trường tìm cô ả vì cô ả không cẩn thận bị thương rồi.

Còn một tiếng nữa mới thi, thời gian vẫn đủ nên người làm bề trên như tôi cũng nên đi giúp cháu chắt chứ nhỉ.

Hiệu sách nằm trong một góc vắng, giờ này cũng ít người lui tới, tôi còn chưa đến nơi thì có ai đó đứng phía sau dùng bao bố trùm lấy tôi, sau đó bọn họ đưa tôi đến một nơi nào đó.

Tần Nhiễm muốn hại tôi ư?

Bởi vì không rõ tình huống, điện thoại di động cũng bị lấy đi nên tôi không giãy giụa nhiều, chỉ cố gắng nghĩ cách chạy trốn.

Ban ngày mà trói tôi vác đi thì chơi nổi quá, tình huống khả thi nhất là chúng sẽ tìm một căn nhà bỏ hoang ở gần hiệu sách kia.

Đám người này trói tôi lại, thì thầm to nhỏ mấy câu rồi đi mất.

Vì bị trói nên tôi không phá bao bố được, chỉ có thể mò mẫm cố gắng tìm vật nào đó.

Trong phòng có mảnh thủy tinh, tôi vừa cắt sợi dây thừng được một nửa thì cửa phòng bị đẩy ra, tôi căng thẳng, thầm suy tính xem nên phản kháng như thế nào.

Chiếc bao bố trên người tôi bị người nọ mở ra, tôi thấy Tần Nhiễm đứng trước mặt mình.

Cô ả nôn nóng ngồi xuống cởi sợi dây thừng ra cho tôi và nói: “Không kịp giải thích đâu, chúng ta phải đi nhanh lên, bằng không sẽ thật sự gặp nguy hiểm đó.”

Tần Nhiễm kéo tay tôi đi, nhưng còn chưa kịp ra tới cửa thì ba của cô ả và hai tên lưu manh vừa cầm bánh bao vừa cười nói tiến vào, thấy tôi và Tần Nhiễm, ông Tần ngây ra: “Cái đứa mất nết này, ông đây đang giúp mày đấy.”

Tần Nhiễm nhìn tôi rồi hít một hơi: “Đây không phải là lý do để ông hại người khác.”

Ông Tần nào chịu nghe Tần Nhiễm nói, ông ta và hai tên lưu manh kia muốn ra tay với tôi.

Tôi nhẹ nhàng đẩy Tần Nhiễm ra rồi ung dung nói: “Vừa rồi bọn chúng đánh lén, không tính. Chắt dâu cứ đứng đó, để bà cô này cho cháu xem, đầu óc của cháu không bằng bà nên sức lực cũng chênh lệch lắm đấy”

Nhấc chân, tung cước, đạp vào sườn…

Một phút sau…

Tiếng rên rỉ vang vọng khắp căn nhà.

Tôi nhìn Tần Nhiễm: “Đi thôi.”

Tần Nhiễm dè dặt nhìn tay tôi rồi im lặng đứng cách xa tôi một chút.

Tôi lấy lại đồ của mình sau đó sóng vai đi cùng Tần Nhiễm.

Cả hai chìm trong im lặng.

Tần Nhiễm vừa định nói chuyện thì tôi đã lên tiếng trước, “Không phải cô ghét tôi lắm à? Sao còn tới cứu tôi?”

Tần Nhiễm trầm ngâm trong chốc lát rồi đáp: “Đúng là tôi muốn cô thua thật, nhưng không phải dùng cách như thế này.”

Ông Tần nói dối là chỉ thuê người tới dọa tôi một phen, nào ngờ Tần Nhiễm lại nghe thấy ông ta thương lượng với đám bạn xấu xa của mình về chuyện bắt cóc tôi rồi lấy một số tiền lớn, sau đó đi Macao.

Vậy nên Tần Nhiễm mới lén lút đi theo rồi tới cứu tôi.

“Xin lỗi cô.” Đây là lần đầu tiên Tần Nhiễm thật tâm nói xin lỗi.

“Vậy tôi có thể hỏi vì sao trước kia cô nói tôi được người ta bao nuôi, còn giả vờ giả vịt không?”

Tần Nhiễm cười tự giễu: “Khi trước thấy cô bước xuống từ một chiếc siêu xe, tôi cứ nghĩ cô được bao nuôi. Bây giờ biết cô là bà cô của nhà họ Việt thì ai bao nuôi cô nổi chứ?”

“Còn vụ giả vờ giả vịt?”

Tần Nhiễm nhìn lên trời: “Ba tôi rất ác độc với mẹ con tôi, ông ta chỉ biết ăn chơi, nhậu nhẹt, gái gú, bài bạc, chỉ cần không hài lòng chuyện gì là sẽ về nhà đánh đập mẹ con tôi. Nhưng mẹ tôi lại chịu đựng, chưa bao giờ dám phản kháng. Nào ngờ ông ta càng lúc càng quá đáng, tôi vừa vào năm nhất là ông ta đã bắt tôi đưa tiền, nếu không ông ấy sẽ nhốt tôi ở nhà, ép tôi nghỉ học rồi gả tôi đi.”

“Cho nên khi các người vui vẻ trải qua năm nhất thì tôi phải liều mạng đi làm thêm, nhưng tiền kiếm được chẳng bao nhiêu, ba tôi thì cứ tìm tôi suốt. Thế rồi tôi đồng ý hẹn hò với một gã nhà giàu để lừa tiền của gã.”

“Có một lần tôi với gã nhà giàu kia vừa tách ra thì tôi thấy cô đang uống trà sữa ở gần đó, chắc chắn là cô đã thấy tôi, thấy dáng vẻ hèn mọn kia của tôi, nhưng tôi chẳng dám hỏi. Sau khi về lại kí túc xá, tôi nhận ra ánh mắt của bạn cùng phòng nhìn mình không giống lúc trước nữa, tôi đoán là cô đã nói cho bọn họ biết, cho dù bọn họ vẫn bình thường với tôi, nhưng ai biết sau lưng họ nghĩ tôi là người thế nào?”

“Được rồi, hài lòng chưa? Tôi đã kể hết rồi đấy.”

Đáp án ngoài dự đoán là chuyện đương nhiên. Khó trách Tần Nhiễm mang lòng thù hận nặng đến thế, mà tính tình cô ta cũng thay đổi so với lúc vừa mới nhập học.

“Cô không có gì muốn nói hả?”

Tôi suy nghĩ một cách cẩn thận, sau đó lắc đầu.

“Tôi chẳng muốn nói gì cả. Cho dù hôm đó tôi thấy hay là không thì đấy cũng là lựa chọn của cô mà, cô hoàn toàn không cần để ý đến tôi. Ngược lại cô hoài nghi, xem thường bản thân như vậy mới là kỳ quái đó, cái nhìn của người khác thật sự quan trọng đến vậy sao?”

“Cảm ơn... Nhưng tôi có một yêu cầu quá đáng, có thể đừng báo cảnh sát được không? Mẹ tôi…”

Tôi và Tần Nhiễm tách ra ở đầu ngõ, tôi còn phải chạy đến chỗ thi.

Tôi phất tay: “Chắt dâu, nếu lần này tôi không vượt qua được kì thi CET4 thì chuyện này sẽ nghiêm trọng đấy.”

Tần Nhiễm ngây người rồi giễu cợt: “Ít nhất ở mặt này thì tôi thắng chắc, tôi vượt qua CET6 rồi.”

Tôi vờ như không nghe thấy.

Ảo giác thôi.

Tất cả đều là gạt người.

11.

Cuộc thi CET4 đã kết thúc.

Tôi cảm thấy rất vui.

Theo tính toán của tôi, chỉ cần không có gì bất trắc thì xác suất thi đậu lần này là rất lớn.

Bây giờ là lúc tôi phải bận rộn thôi.

Tôi gọi một cuộc điện thoại, hẹn thời gian, quyết định địa điểm, sau đó chờ đến ngày thực hiện.

Hai ngày sau.

Bên ngoài tiệm mạt chược ở Phố Hành Thủy, ông Tần khoái chí vui mừng ra khỏi tiệm, chắc là vừa thắng một khoản đây mà.

Tôi xuất hiện trước mặt ông ta khiến ông ta sợ hết hồn, còn lắp bắp hỏi tôi: “Mày muốn làm gì? Không phải đã hứa sẽ không đến tìm tao sao?”

“Tôi không định so đo chuyện ông bắt cóc tôi lần trước, nhưng lần này thì tính sao đây?”

Ông Tần không hiểu: “Lần này?”

Tôi đi tới chạm vào vai ông ta, sau đó còn hít hà: “Á, ông đánh tôi?”

Ông Tần đờ người: “Cái gì mà đánh cô chứ? Mày đừng nói năng lung tung. Rõ ràng vừa rồi tao đứng im mà.”

“Ông nói đứng im là đứng im hả? Chuyện này đâu có do ông quyết định.”

Tôi vỗ tay: “Bà cô bị người ta đánh, làm sao bây giờ?”

Đám người nhà họ Việt đã đứng chờ từ sớm thình lình xông ra từ bốn phương tám hướng, chắc khoảng bảy tám chục người.

Đám đàn ông nhà họ Việt hô hào: “Đồ không có mắt, dám bắt nạt bà cô của bọn tao.”

Người thứ hai: “Bà cô đừng sợ, nhìn xem cháu có đánh chết tên này không.”

“Bà bác, cháu tới giúp bà đây!”

“Bà cô, bà muốn đánh tên khốn này thành thế nào thì cứ nói một tiếng là được!”

“Tên này muốn chết à? Dám đánh tổ tông nhà tao!”



Hô hào khí thế quá nên đám người đang chơi mạt chược trong tiệm cũng lò dò ra xem thử, thấy đánh nhau thì vội vàng chuồn đi vì sợ liên quan.

Còn tôi ấy à? Tôi vừa ngồi cắn hạt dưa vừa cổ vũ cho dòng họ nhà mình.

Vốn dĩ mấy chuyện đánh đấm này nên để đám người trẻ tràn đầy sức sống làm sẽ tốt hơn, bà cô già tôi đây chỉ nên ngồi yên hưởng phúc là được.

“Cháu trai cố lên nhé!”

“Cháu ngoại cũng cố lên, cháu phải đánh vào chỗ hiểm ấy, ái chà, cháu đánh thế thì để lại vết thương mất thôi, không được.”

“Chắt trai lợi hại quá đi, mai bà sẽ khen thưởng.”

Chán quá thì tôi lại bày trò khác. Cuối cùng sau một phen “trao đổi thâm tình” thì ông Tần cũng đồng ý sau này không bao giờ đánh bà Tần và Tần Nhiễm nữa, trông có vẻ cũng chân thành lắm.

“Hôm nay tôi sẽ tin lời ông một lần, bây giờ Tần Nhiễm đã là người nhà chúng tôi, nếu ông không sợ ăn đòn thì cứ thử xem.”

Ông Tần kêu thảm, hứa là sau này không dám nữa, bây giờ ông ta cũng không dám trở về nhà.

Tôi vỗ tay: “Các cháu, bà cô đây mời mọi người đi ăn, khao các cháu một bữa nào!”

Tiêu một khoản tiền lớn khiến tôi hơi đau lòng, quả nhiên thanh niên trai tráng ăn khỏe như voi, sau này tôi vẫn nên nhận sự hiếu kính của cháu chắt là được rồi, không chơi dại như thế này nữa.

Trường học sắp vào kì nghỉ, Tần Nhiễm quay về kí túc xá theo yêu cầu của tôi.

Nhưng lần này không có chê cười, cũng chẳng có hội đồng xét xử như lúc trước nữa.

Tiểu Mai bưng một chiếc bánh kem tới: “Tuy không phải là sinh nhật của cậu, nhưng Tần Nhiễm này, chúng ta bỏ qua quá khứ nhé.”

Triệu Tường cũng xấu hổ nói: “Tôi tha thứ cho cậu đấy.”

Đinh Đương Ninh Ninh cũng hùa theo.

Còn lại mình tôi: “Bà cô già này mong cháu hiểu rõ tổ huấn, đừng để bị phạt nữa.”

Tần Nhiễm bật cười, rồi đột nhiên nước mắt tuôn rơi.

Có lẽ cô ta cũng rất căm hận con người trước đây của mình, trong hoàn cảnh bị đè nén và những suy nghĩ đầy rẫy mâu thuẫn, cô ta đã phải làm những chuyện mà chính bản thân mình căm ghét.

Tôi không thể nào cảm nhận được tâm trạng khi ấy của Tần Nhiễm, cho nên tôi sẽ không đánh giá quá khứ của cô ta.

Nhưng chắc chắn Tần Nhiễm sẽ là một cô gái tốt.

Tôi dùng thân phận của bà cô nhà họ Việt để trò chuyện.

Tần Nhiễm nói rằng cô ta sắp ly hôn rồi, tình cảm của cô ta dành cho Việt Thiên Hóa không thuần khiết, nên cô ta chẳng muốn tổn thương anh ta nữa.

“Hơn nữa, chỉ có như thế thì tôi mới có thể quyết đấu công bằng với cô, bằng không cứ bị cô dùng bối phận đè ép, bắt tôi pha trà rót nước làm này làm kia suốt!”

Tôi vui vẻ cười nói: “Biết làm sao được, đặc quyền của bề trên mà.”

“Tần Nhiễm, tôi tôn trọng quyết định của cô, nhưng Thiên Hóa có đồng ý hay không thì tôi không biết đâu. Cơ mà hiện tại hai người vẫn chưa ly hôn, cho nên nhanh đi pha trà cho bà cô này đi.”

Phiên ngoại

Ngày công bố kết quả của kì thi CET4 cũng là ngày nhà chính mở cuộc họp.

Việt Hàm ngồi trên ghế nghe đàn cháu nói chuyện, nhưng thật ra cô lo lắng chờ đợi kết quả trên điện thoại di động.

Kết quả CET4 – 424.

“Không thể nào!” Học kì này tôi đã nỗ lực đến vậy, sao có thể rớt nữa chứ?

Việt Phúc Sinh quan tâm hỏi han: “Cô nhỏ, có chuyện gì vậy ạ?”

Vẻ mặt Việt Hàm âm u vô cùng: “Tôi cảm thấy biểu hiện của mọi người tệ quá. Trừ tôi ra, hôm nay ai cũng phải chép tổ huấn hai mươi lần.”

“Cô nhỏ, lý do là gì vậy ạ?”

Giận chó đánh mèo.

Trả lời vậy có được không nhỉ?

“Tôi thấy mọi người không tôn kính bề trên.”

Cứ nêu bừa lý do nào đó là được thôi mà.

A a a a a a!

Sao tôi lại không qua được CET4 chứ!?

------ Hoàn ------