Chương 1 - Tôi Là Bà Cô Của Cậu Đây
PHẦN 1
1.
Hôm đó sau khi tan học, đột nhiên Tần Nhiễm đứng trước bục giảng thông báo với mọi người trong lớp là cô ả sắp kết hôn.
Thời gian sẽ là vào tuần sau, còn địa điểm tổ chức là khách sạn năm sao ở gần bờ biển.
Thật ra Tần Nhiễm cũng đã nói bóng gió chuyện cô ả đang cặp kè với ông chủ của một công ty lớn, có bạn học còn bắt gặp cô ả được một chiếc Rolls-Royce đưa về trường học.
“Ôi mẹ ơi, mình nhớ đặt một bàn trong khách sạn đó cũng đã lên cả vạn rồi, nếu tổ chức lễ cưới thì chẳng phải tiêu đến mấy trăm vạn sao?”
“Trâu bò quá đi, hôn lễ hoành tráng như vậy thì chồng sắp cưới của Tần Nhiễm giàu lắm ha?”
“Đúng vậy đó, Tần Nhiễm, chồng sắp cưới của cậu là ai thế? Sao kết hôn đột ngột như vậy?”
Tuy nói học đại học là được phép kết hôn rồi, nhưng xung quanh có rất ít người chọn việc kết hôn khi chỉ mới học năm hai.
Tần Nhiễm xấu hổ mỉm cười: “Chắc các cậu chưa từng nghe thấy tên anh ấy đâu, bạn trai mình tên là Việt Thiên Hóa, thật ra nhà anh ấy cũng bình thường, chẳng qua đời người chỉ kết hôn một lần nên anh ấy muốn dành cho mình những kỷ niệm tốt đẹp nhất mà thôi.”
“Việt Thiên Hóa? Nghe quen quen nhỉ.”
“Hình như là Tổng Giám đốc của tập đoàn nhà họ Việt lớn nhất cả nước, không phải là trùng tên đấy chứ?”
Tần Nhiễm gật đầu, không phủ nhận.
“Chẳng trách!”
“Khách sạn đó cũng là sản nghiệp của tập đoàn nhà họ Việt, vậy tổ chức tại đó cũng là nhẽ thường, xem như chúng ta có cơ hội ăn chùa một bữa rồi. Mình lớn ngần này rồi nhưng chưa bao giờ được thưởng thức món ăn ở khách sạn năm sao đâu.”
“Chúc mừng nhé, Tần Nhiễm.”
Các bạn học rối rít chúc mừng, Tần Nhiễm lấy một xấp thiệp mời từ trong chiếc túi LV sang xịn mịn của cô ả ra.
“Bởi vì ngày đó sẽ có đông người lắm, Thiên Hóa nói để tránh mấy kẻ không phận sự cố tình lẻn vào thì nhất định phải có thiệp mời mới được tham gia, không thể để trắng đen lẫn lộn được.”
“Yên tâm đi, chắc chắn bọn mình sẽ cầm theo thiệp mời mà.”
Tần Nhiễm lần lượt phát thiệp mời, đến khi tới tôi thì đúng lúc hết thiệp.
Tôi trừng mắt, Tần Nhiễm ngại ngùng nói: “Hàm Hàm à, bạn trai mình nói lúc thống kê danh sách khách mời không cẩn thận để sót cậu, bây giờ sắp xếp xong cả rồi nên chẳng thêm cậu vào được nữa, đành xin lỗi cậu vậy.”
Cô ả còn cắn môi: “Hay là sau này mình nói anh ấy mời cậu tới khách sạn năm sao ăn một bữa coi như đền bù nhé. Không nhận được lời chúc phúc của cậu thì mình sẽ tiếc chết mất.”
Tôi nhìn sâu vào cô ả, giả vờ như chẳng thấy vẻ đắc ý trong đôi mắt ấy.
“Không cần đâu.” Tôi mỉm cười, “Tân hôn vui vẻ.”
Tần Nhiễm làm ra vẻ như vẫn còn áy áy, cô ả nước mắt lưng tròng nhờ bạn bè trong lớp dỗ dành tôi, còn nói không muốn vì chuyện này mà xa cách với tôi.
Tần Nhiễm rất xinh đẹp, cô ả có gương mặt tinh xảo cùng tính cách thùy mị nền nã, vậy nên chẳng có gì lạ khi vừa nhập học thì cô ả đã được phong làm hoa khôi trong khoa. Lúc này đây bông hoa xinh đẹp ấy đang tỏ ra yếu ớt khiến người ta đau lòng không thôi. Thế là đám bạn bè rối rít đến chỗ tôi khuyên nhủ, bảo tôi không nên tức giận, Tần Nhiễm đâu có cố ý.
Rõ ràng tôi chẳng nói gì cả nhưng bây giờ trông tôi cứ như kẻ chẳng biết lý lẽ vậy.
Tôi ở lại trong phòng học đọc sách, những người khác nhanh chóng rời đi, một lát sau Tần Nhiễm đột nhiên tiến vào.
“Việt Hàm. Thật ra chẳng có vụ danh sách khách mời xảy ra vấn đề đâu, là do tôi cố ý không để cậu tham gia đấy.” Cô ả ung dung nói với tôi.
“Tôi biết, thì sao?” Tôi không hiểu, “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi đọc sách tiếp đây, cậu kết hôn với ai chẳng liên quan gì tới tôi cả. À, nếu cậu kết hôn với heo thì chắc tôi sẽ tham gia đấy, dù sao cũng là chuyện hiếm gặp mà.”
Sắc mặt Tần Nhiễm lập tức tái mét, cô ả lạnh lùng đáp: “Việt Hàm, rốt cuộc cậu giả vờ cái gì vậy hả? Suốt ngày làm ra vẻ thanh cao trong sạch, chẳng phải sau lưng cũng được người ta bao nuôi hay sao? Cứ giả vờ giả vịt để mọi người cho rằng cậu là học sinh giỏi có phẩm chất tốt. Thật mỉa mai làm sao.”
Tôi cũng lười ngước lên nhìn cô ả, “Chứng cứ đâu?”
Tần Nhiễm bật cười, “Việt Hàm, chỉ cần nhìn bộ mặt dối trá của cậu là tôi đã thấy ghê tởm chết đi được, người như cậu thì làm gì có tư cách dự đám cưới của tôi, có tư cách gì mang họ Việt?”
Đáng nhẽ tôi chẳng muốn nói quá nhiều với cô ả, nhưng dù có là tượng đá thì cũng biết giận nhé.
Tôi khép sách lại.
“Tôi có tư cách mang họ Việt hay không, cậu chả có tư cách phán xét đâu. Nhưng cậu nói không muốn tôi đến dự đám cưới của cậu là thật lòng hay không thế?”
Tần Nhiễm ngây cả người, có lẽ chẳng đoán ra tôi định nói cái gì, một lát sau cô ả cười nhạo, “Cậu cứ nói đi, vì sao tôi phải để cậu đến dự đám cưới của tôi chứ?”
“Chắc chắn là không hối hận nhé?” Tôi nhìn chằm chằm vào cô ả.
“Sao tôi phải hối hận? Bởi vì cậu á? Việt Hàm, tôi nhận ra cậu không những dối trá mà còn tự kỷ nữa đó.”
Tôi cất sách vào túi xách rồi nhẹ nhàng đáp, “Tôi hiểu rồi, Tần Nhiễm, vậy thì… Hi vọng cậu sẽ không phải hối hận.”
2.
Tôi rời khỏi thư viện và trở lại kí túc xá, bạn cùng phòng lập tức vây quanh tôi, khuyên tôi không nên buồn vì Tần Nhiễm, cô ả chẳng đáng một xu.
Phòng kí túc xá có tổng cộng sáu người, nhưng Tần Nhiễm đã chuyển đi từ học kì hai của năm đầu tiên nên bình thường chỉ có năm đứa chúng tôi ở cùng nhau.
Mấy cô bạn cùng phòng đã từng có mối quan hệ khá tốt với Tần Nhiễm, nhưng sau một vài chuyện xảy ra, bọn họ đã hoàn toàn nhận ra tâm cơ của cô ả.
Sau khi Triệu Tường và bạn trai chính thức quen nhau, hai người họ bèn mời cả phòng chúng tôi đi ăn một bữa.
Mấy người chúng tôi cũng ăn ý không kết bạn với anh chàng kia, duy chỉ có Tần Nhiễm là kết bạn trên WeChat với anh ta.
Ban đầu chỉ chia sẻ những chuyện thú vị trong kí túc xá của Triệu Tường, rồi sau này bắt đầu gọi người ta là anh trai này anh trai nọ, hơn nữa còn ngấm ngầm ám chỉ với anh ta rằng thật ra Triệu Tường chẳng yêu anh ta bao nhiêu.
Lúc Triệu Tường chia tay bạn trai thì Tần Nhiễm lại tỏ vẻ ân cần quan tâm lo lắng khiến cô nàng cảm động không thôi. Nhưng sau này đám chúng tôi vô tình thấy bạn trai cũ của Triệu Tường tìm tới tận phòng hỏi vì sao Tần Nhiễm lại không để ý đến anh ta nữa, lúc này đây cả bọn mới biết được chân tướng, đồng thời cũng nhận ra bộ mặt thật của Tần Nhiễm.
Cô ả thường dùng thủ đoạn khiến người ta mềm lòng, dựa vào dáng vẻ nhu nhược mềm yếu để đoạt lấy sự tin cậy của đối phương.
“Cậu ta không chọc tức mình được đâu, Việt Hàm đây đâu có tẻ nhạt đến mức lấy chuyện hôn nhân của mình ra để giễu cợt người khác.” Tôi đắn đo lựa chọn từ ngữ, sau đó chốt hạ, “Người ta gọi đó là chơi ngu.”
Đột nhiên có vị khách không mời mà đến.
Tần Nhiễm bước vào phòng với vẻ mặt tươi cười như thể chọc giận được tôi khiến cô ả vui mừng lắm.
Tôi chẳng thiết giải thích, dù sao cũng vô dụng mà.
Bạn cùng phòng không thèm để ý đến cô ả, ai cũng quay về vị trí làm chuyện của mình.
Tần Nhiễm giả vờ như không nhận ra thái độ của mọi người, cô ả đặt mấy hộp quà lên bàn và nói: “Tiểu Mai, Đinh Đương, đây là quà bạn trai mình đã mua khi đi công tác ở nước ngoài, các cậu xem có thích hay không, nếu không đủ thì mình chạy về nhà cầm tới thêm.”
Triệu Tường đang chơi game, nhịn không được mà nói, “Sao? Cậu cảm thấy cả đời này chúng tôi cũng không ra nước ngoài được nên chẳng mua nổi mấy món này hả?”
Tần Nhiễm vội vàng nói là mình không có ý này, chẳng qua giá trị của mấy món quà này không hề rẻ, cô ả muốn chia sẻ với bạn bè nên mới mang sang đây.
“Mình chỉ nghĩ là nên chia sẻ với bạn bè thân thiết thôi mà.” Tần Nhiễm cúi đầu, “Nhưng nếu các cậu ghét mình, không muốn nhận thì cũng không sao, mình chấp nhận mà.”
Nói đến đây, cô ả như thể sắp khóc tới nơi rồi.
Có điều hôm nay trạng thái biểu diễn không tốt nên chỉ có sấm mà chẳng có mưa.
Dẫu vậy có vẻ như cô ả không muốn lấy lại đống quà này, xem chừng lát nữa bạn bè trong cả tòa ký túc xá đều biết chuyện mất.
Tôi tự giác đi tới cầm lấy một hộp quà: “Nếu cho mọi người thì chắc cũng có phần của tôi nhỉ? Đúng lúc đăng lên web mua bán đồ cũ luôn, chắc cũng được một bữa cơm đấy.”
“Mấy năm nay dễ gì gặp ai tiêu tiền như nước, có cơ hội thì sao lại chê tiền được.”
Tần Nhiễm hơi kinh ngạc, có điều cô ả thấy đã đạt được mục đích nên tâm trạng không tệ lắm.
Đinh Đương cất quần áo xong thì cầm hộp quà lên, “Đúng thế, cần gì phải ra vẻ không muốn chứ. Đúng là nhờ có Tần Nhiễm, bằng không chúng ta chẳng nghĩ đến mấy việc này.”
Những người khác cũng thi nhau nhận quà, sau đó bọn họ quay sang nhìn tôi: “Hàm Hàm này, cậu thường dùng web mua bán đồ cũ nào thế? Bán giúp bọn mình luôn nhé, rồi cả đám mời cậu trà sữa.”
Tần Nhiễm: “…”
Cô ả không quan tâm đến thái độ của mọi người xung quanh dành cho mình, ngược lại còn bắt chuyện: “Bắt đầu từ ngày mai mình sẽ dọn về đây, cho đến khi nào kết hôn mới ra ngoài tiếp. Hy vọng mấy ngày tới sẽ chung sống vui vẻ với mọi người.”
Chẳng ai trong phòng ký túc xá hi vọng Tần Nhiễm sẽ trở về, hơn nữa ai cũng biết cô ả về lại đây là để khoe khoang với người ta mà thôi, bằng không cho dù có nhiều xe xịn hơn nữa thì cũng đâu có ai thấy được chứ?
Nói thật, cô ả biết cách làm thế nào để phô trương và tỏa sáng.
Cô ả mang theo không ít đồ, cho dù quen hay không thì cũng chia cho đám người của mấy phòng khác. Quả nhiên cô ả thành công thu về rất nhiều fan hâm mộ. Còn có mấy đàn chị thấy người sang bắt quàng làm họ, hỏi cô ả có thể giới thiệu công việc cho bọn họ được không.
Bầu không khí học tập trong ký túc xá vẫn luôn rất tốt, vậy mà hai ba ngày nay lúc nào phòng tôi cũng đầy ắp người, bọn họ lui tới như đi chợ khiến mọi người chẳng nhét vào đầu được chữ nào cả.
Đinh Đương đã sang thương lượng với Tần Nhiễm, nhưng cô ả lại õng ẹo đáp rằng mình cũng đâu muốn như vậy, toàn là bạn bè trong trường nên không tiện từ chối gặp mặt, đâu thể tỏ ra tự cao tự đại chỉ vì sắp được gả cho Tổng Giám đốc của tập đoàn nhà họ Việt được chứ? Làm vậy sẽ gây sứt mẻ tình bạn.
Đinh Đương giận đến mức uống một hơi hết sạch cả chai nước cam.
“Hay là chúng ta nói với cố vấn học tập đi? Chứ cứ thế này thì ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn mình quá.” Triệu Tường thở dài, “Bây giờ ngay cả ngủ trưa cũng không được, mình phải sang phòng bên cạnh chợp mắt nhờ một lát đó. Ninh Ninh thì thảm hơn nữa, người hướng nội như cậu ấy mà ngày nào cũng phải trông thấy cả đống người xa lạ.”
“Để mình đi nói.” Tiểu Mai chủ động nhận việc.
Nhưng khoảng một phút sau, cậu ấy lại cau mày huơ huơ chiếc di động trong tay, “Thầy bảo chúng ta cố chịu đựng một chút, bây giờ trường học và tập đoàn nhà họ Việt vừa hợp tác với nhau, hơn nữa bạn bè chung phòng phải thông cảm cho nhau nhiều hơn, đừng gây ra mâu thuẫn không cần thiết.”
“Rõ ràng là thiên vị mà.”
“May là chỉ còn mấy ngày nữa thôi, đợi cậu ta kết hôn rồi thì không thể ở lại kí túc xá được nữa đâu.”
Đúng lúc tôi vừa làm xong một bộ đề thi thật của CET4*, thế là tôi vừa uống nước vừa nói: “Chưa chắc, ai biết đám cưới có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không? Nếu thế thì cậu ta phải tiếp tục ở lại kí túc xá thôi.”
*CET4: là kỳ thi ngoại ngữ tiếng Anh của Trung Quốc dành cho sinh viên đại học và sau đại học.
Triệu Tương bật cười mắng tôi là miệng quạ, nhưng cả bọn đều rối rắm, chẳng biết có nên chúc phúc cho cậu ta hay không nữa.
Một cô bạn lại nói, “Hàm Hàm này, cậu cũng họ Việt, thế có quan hệ gì với Việt Thiên Hóa không thế? Chẳng lẽ cậu chính là một cô chiêu giàu có nào đó ư?”
Tôi cạn lời khoát tay: “Mình không biết Việt Thiên Hóa đâu.”
Triệu Trường kêu rên: “Hầy, mình còn đang hi vọng cậu là cô chiêu giàu có đưa tụi mình đi mua sắm, đi du lịch, sau đó trả lại đống quà cho Tần Nhiễm. Mình cũng muốn được thốt ra câu nói giống với cậu ta: chẳng lẽ vì cậu không thích bọn tôi nên mới không nhận quà sao?”
Tần Nhiễm về kí túc xá với đám người đang vây quanh cô ả, bọn tôi thấy vậy cũng chẳng buồn buôn chuyện nữa mà ra ngoài đi dạo hoặc sang nơi khác tiếp tục trò chuyện.
Tôi lấy một bộ đề thi thật khác ra, bên tai toàn là tiếng tâng bốc Tần Nhiễm của đám người kia.
Thôi thì cứ xem đây là khóa huấn luyện quấy nhiễu vậy.
Cho nên, tôi nhất định sẽ vượt qua bài thi CET4 sắp tới!
3
Một tuần lễ trôi qua rất nhanh.
Nhưng trong một tuần này gần như cả trường đều biết chuyện Tần Nhiễm sắp kết hôn với Việt Thiên Hóa.
Bởi có hàng đống váy cưới, lễ phục cũng như kiểu trang điểm cô dâu cần phải thử nên thầy cô giáo cũng chấp nhận việc Tần Nhiễm vắng mặt.
Vậy mà cô ả thường xuyên mặc luôn lễ phục cũng như để nguyên gương mặt được trang điểm tinh xảo vội vội vàng vàng bước xuống chiếc xe sang rồi chạy tới phòng học nghe giảng.
Có người chụp lại hình ảnh ấy rồi đăng lên confession của trường, khen cô ả vừa xinh vừa giỏi, còn yêu việc học, quả là hình tượng mẫu mực cho các cô gái ngày nay.
Suốt một tuần liền ngày nào cũng như ngày nấy, cuối cùng Tần Nhiễm cũng sắp lên xe hoa rồi.
Ngày cưới, hơn 20 chiếc xe đắc tiền như Porsche, Mercedes-Benz và Maserati dừng lại phía dưới dãy kí túc xá.
Tần Nhiễm và mấy cô nàng phụ dâu bước vào xe hoa trong sự chú ý của vạn người.
Các thầy cô cũng như đám học trò đã tụ tập ở đây từ sớm để hóng chuyện, hơn nữa tất cả mọi người đều thấy được Việt Thiên Hóa, một nhân vật chính khác trong hôn lễ này.
Việt Thiên Hóa trạc ba mươi tuổi, dáng vẻ chính chắn đàng hoàng. Anh ta vừa cười vừa dặn thư kí lấy bao lì xì trong cốp xe ra.
Ba bốn rương bao lì xì được phát cho đám người vây xem, có người mở ra ngay tại chỗ, bên trong ít nhất cũng tới hai trăm đồng, thỉnh thoảng còn nghe thấy có người được những tám trăm đồng.
Tần Nhiễm như một nàng công chúa xinh đẹp nhận lấy lời chúc phúc của mọi người.
Mà đám người nhận lì xì như được bơm máu gà, tiếng hò hét vang dội đến mức ai nấy cũng đều nghe thấy.
Tần Nhiễm sắp lập gia đình rồi.
Chính vào ngày hôm nay.
Bạn bè xung quanh đã đến khách sạn, tôi đi hướng ngược lại với bọn họ để quay trở về kí túc xá.
Từ cửa sổ hành lang có thể nhìn thấy đội ngũ đưa dâu từ từ chạy ra khỏi trường học.
Triệu Tường vẫn còn ở trong kí túc xá, cậu ấy hỏi tôi có muốn cậu ấy mang cái gì về hay không: “Ăn ở chỗ sang mà không mang về thì lãng phí lắm!”
Tiểu Mai nói: “Hay là chúng ta không đi, đừng để Tần Nhiễm kia đắc ý.”
Tôi thấy rất ấm áp, nhưng vẫn khuyên bọn họ: “Nói gì thì cũng là khách sạn lớn, đừng giận dỗi mà bỏ qua món hời. Hơn nữa nhà họ Việt chi tiền, các cậu tới dự hôn lễ và ăn uống là chuyện đương nhiên, chẳng liên quan gì tới Tần Nhiễm cả.”
Ninh Ninh hỏi: “Cậu có ý gì?”
“Không có gì. Mình giải đề tiếp đây, năm nay mình nhất định phải vượt qua CET4! Nếu không được thì mình sẽ tới sân thể dục nhảy cóc mười phút!”
Đám bạn tôi đồng thanh: “Biết rồi, nhóc đáng thương 424 điểm.”
Mợ! Bắt nạt người ta quá đáng, hu hu hu, sao CET4 dám hành hạ tôi đến mức này chứ!
Hôn lễ của Việt Thiên Hóa và Tần Nhiễm rất hào nhoáng, lại còn được phát trực tiếp nữa. Đám người cướp bao lì xì dưới kí túc xá đang xem live, thỉnh thoảng còn có tiếng hò hét truyền đến. Cái gì mà đèn thủy tinh sáng quá, mấy bông hoa thật thơ mộng, còn có sợi dây chuyền kim cương trên cổ Tần Nhiễm quá xuất sắc nữa.
Đám Triệu Tường không nói gì, bọn họ vừa gọi video cho tôi vừa suy tính xem lát nữa sẽ mang cái gì về.
Bàn bên cạnh là mấy cô bạn học cùng khoa, tính tình cũng tốt nên sẽ không để ý. Tôi nhướng mắt nhìn vào điện thoại: “Đừng mang cua Hoàng Đế về, không ngon đâu. Lấy cá phi lê bên kia kìa, vị tươi ngon lắm đấy. Còn đống rượu kia thì quên đi, chẳng ai trong phòng chúng ta thích uống đâu.”
“Không được, mang về bán đi cũng ổn mà.” Ninh Ninh nghiêm túc đề nghị.
Lời này khiến mấy người chúng tôi không nhịn được mà cười phá lên: “Xem ra mấy ngày nay Ninh Ninh giận lắm đây, oán niệm nặng quá.”
Đám cưới này mời đến trăm bàn, người tới dự đều là doanh nhân trong thành phố, có không ít bạn học đã đánh tiếng từ trước nên bây giờ lục tục đi tìm cơ hội thực tập.
“Sao chậm như vậy nhỉ? Mãi mà chưa bắt đầu nữa. Đồ ăn sắp nguội hết rồi.”
Tiểu Mai đáp: “Đúng vậy, mình thấy hình như Tổng Giám đốc Việt đang nói chuyện với người nhà của anh ta, không phải nên bắt đầu rồi sao?”
Có một tấm áp phích rất lớn được treo ở ngay lối vào, trên đó thông báo hôn lễ sẽ bắt đầu vào lúc mười hai giờ rưỡi, nhưng bây giờ đã là một giờ mà chẳng thấy động tĩnh gì.
Người chủ trì trên sân khấu luyên thuyên rất nhiều, sau đó chỉ có thể lau mồ hôi mời người khác lên trình diễn ảo thuật, cuối cùng còn không quên hỏi Việt Thiên Hóa là bao giờ mới có thể bắt đầu.
Tần Nhiễm đã đến, cô ả vừa đi bên cạnh Việt Thiên Hóa vừa nhìn bà chủ nhà họ Việt với ánh mắt lấy lòng.
Cô ả phí hết tâm tư phát trực tiếp, kết quả hôn lễ lại bị kéo dài trước sự chứng kiến của của người thân cũng như bạn bè của ả. Chắc chắn người thích sĩ diện như Tần Nhiễm sẽ không chịu nổi chuyện này, vậy nên lúc này đây nụ cười trên môi cô ả đã thoáng nét khổ sở rồi.
“Có nói gì cũng không được, bà cô còn chưa tới mà khai tiệc cái gì, các người muốn làm gì?” Bà Việt chẳng vui vẻ gì mấy, cũng không kiêng kỵ khi nói nên khá nhiều người nghe thấy.
Nhà họ Việt còn có bà cô á?
Mọi người nhìn xung quanh nhưng chẳng có chút đầu mối nào.
Triệu Tường nhỏ giọng nói: “Hàm Hàm, cậu nghe không? Bà cô của nhà họ Việt không tới nên có lẽ đám cưới này không tổ chức được rồi.”
Tiểu Mai tiếp lời: “Không đến mức đó chứ? Dù sao cũng là hôn lễ của bọn họ mà, chẳng nhẽ người nhà không tới thì không tổ chức được ư?”
Có người ngồi ở bàn gần đó nhiều chuyện xen vào: “Mấy người không hiểu rồi. Nhà họ Việt là gia tộc lớn truyền từ lớp trước sang lớp sau hàng ngàn năm rồi, bọn họ là kiểu người vô cùng xem trọng vai vế. Tuy tôi chưa từng nghe đến vị tổ tông kia, nhưng có lẽ đám cưới này phải dừng lại rồi.”
“Đã hiểu. Cũng đúng thôi, dù sao vai vế lớn thì tự cao tự đại một chút cũng là điều bình thường.” Đinh Dương lo lắng nói, “Vậy nếu hôn lễ không được tổ chức thì tiệc tùng cũng dừng lại thôi nhỉ? Chẳng lẽ chúng ta phải chia AA sao?”
Đám bạn tôi đều bật cười, tôi nhìn Tần Nhiễm lộng lẫy duyên dáng đứng bên sân khấu rồi ung dung đáp: “Có lẽ không phải người ta ỷ vào bối phận, mà do bọn họ không mời thì sao?”
Triệu Tường hít vào một hơi: “Điên rồi sao? Lão tổ tông như vậy mà dám không mời á? Cơ mà mình tò mò quá, chẳng biết bà cô kia bao nhiêu tuổi rồi, có lẽ là chín mươi hay một trăm rồi nhỉ? Nếu có cơ hội mình hi vọng có thể gặp bà ấy hỏi xin bí quyết dưỡng sinh. Triệu Tường mình đây cũng phải sống hơn trăm tuổi, đến lúc đó sáu đời chung một nhà, mình chỉ việc hô mưa gọi gió thôi.”
Tôi hừ lạnh.
Triệu Tường khó hiểu: “Cậu hừ cái gì?”
“Mình làm sai nhiều quá nên hừ cũng không được hả?”
Lúc này Việt Thiên Hóa nói: “Mẹ à, hay là hôm nay không chờ bà cô nữa, đợi đến mai chúng ta tới nhà bà thăm hỏi sau.”
Bà chủ nhà họ Việt trông có vẻ phúc hậu đoan trang, nhưng tính khí không được tốt lắm. Nghe con trai nói thế, bà cười lạnh: “Con bỏ hết quy củ của tổ tông rồi à? Dám thốt ra câu này là muốn bề trên đuổi con ra khỏi gia tộc đúng không?”
“Mẹ, giờ tổ chức sắp qua mất rồi, nếu thế thì không ổn lắm đâu mẹ nhỉ?” Tần Nhiễm kéo Thiên Hóa lại.
“Dừng ngay, đừng có gọi tôi là mẹ. Bà cô không tới nên hôn lễ này chưa thành đâu. Nếu muốn nhận thân thì trên đường có cả đống người đấy, cứ tùy ý gọi đi.” Bà Việt lườm Tần Nhiễm, sau đó nhìn sang người đàn ông bên cạnh, “Chú ba, bà cô vẫn không nghe điện thoại sao?”
Chú ba của Việt Thiên Hóa ai oán đáp: “Chị dâu cũng biết bình thường không có việc gì thì bà cô đâu có cho chúng ta tới tìm, gọi điện thoại cũng phải xem tâm trạng bà ấy nữa, hay là chúng ta tới Chính Đại tìm bà ấy đi?”
“Chính Đại?” Tần Nhiễm lẩm bẩm.
“Mẹ… Dì à, thành tích của cháu xếp hạng ba trong lớp, bình thường quan hệ với thầy cô giáo cũng được lắm, hay là để cháu hỏi thử xem?”
Bà Việt có vẻ cũng nguôi ngoai khi nghe thấy câu “thành tích không tệ”: “Cô có lòng rồi, nhưng dù sao đó cũng là bề trên của chúng tôi, không phiền đến cô.”
“Không phiền không phiền đâu ạ.” Tần Nhiễm như sắp khóc tới nơi.
Cũng đúng thôi, hôn lễ mà không bắt đầu thì cô ả thật sự trở thành trò cười mất thôi.
Triệu Tường vừa gọi video vừa thầm thì: “Trường chúng ta có cô giáo kia hơi lớn tuổi, các cậu nhớ không?”
Sau khi hắt hơi một phát thật mạnh, tôi tắt cuộc gọi.
Một chốc sau tôi mở điện thoại dự phòng ra rồi nhìn từng số điện thoại gọi tới, sau đó tôi chọn bừa một số và gọi lại.
Chẳng biết Tần Nhiễm nói thế nào với bà Việt mà cô ả lại được phép gọi cho tôi.
Cô ả dùng giọng nói điềm đạm đáng yêu của mình để luyên thuyên về chuyện mình là ai, học ngành nào, thành tích ra sao, còn muốn làm quen với bà cô này nữa.
“Có thật không?”
Tôi thình lình nói ra một câu khiến cô ả sợ ngây người: “Giọng bà cô trẻ ghê cơ, nếu bây giờ bà có thể tới dự hôn lễ của cháu thì tốt quá, chúng cháu đang chờ bà đấy ạ.”
Hàn huyên xong, bây giờ chịu nói tới trọng điểm rồi cơ đấy. Tôi đáp: “Vậy sao?”
Tần Nhiễm nhấn mạnh: “Đương nhiên rồi ạ. Bà có cần cháu đến trường đón bà không ạ? Khách sạn hơi xa, bà tự đi sẽ mệt lắm ạ.”
Tôi không đáp mà đổi giày rồi đi xuống lầu gọi xe đến khách sạn.
Tôi đây có một ưu điểm rất lớn, đó là hay nghe theo lời người khác khuyên nhủ.
Không mời thì tôi không đi.
Còn đã mời thì tôi sẽ đi.
Người đời có câu: Chịu nghe người khác khuyên thì cơm no áo đẹp mà.
Ai mà gặp được người dễ nói chuyện như tôi thì sướng phải biết.
1.
Hôm đó sau khi tan học, đột nhiên Tần Nhiễm đứng trước bục giảng thông báo với mọi người trong lớp là cô ả sắp kết hôn.
Thời gian sẽ là vào tuần sau, còn địa điểm tổ chức là khách sạn năm sao ở gần bờ biển.
Thật ra Tần Nhiễm cũng đã nói bóng gió chuyện cô ả đang cặp kè với ông chủ của một công ty lớn, có bạn học còn bắt gặp cô ả được một chiếc Rolls-Royce đưa về trường học.
“Ôi mẹ ơi, mình nhớ đặt một bàn trong khách sạn đó cũng đã lên cả vạn rồi, nếu tổ chức lễ cưới thì chẳng phải tiêu đến mấy trăm vạn sao?”
“Trâu bò quá đi, hôn lễ hoành tráng như vậy thì chồng sắp cưới của Tần Nhiễm giàu lắm ha?”
“Đúng vậy đó, Tần Nhiễm, chồng sắp cưới của cậu là ai thế? Sao kết hôn đột ngột như vậy?”
Tuy nói học đại học là được phép kết hôn rồi, nhưng xung quanh có rất ít người chọn việc kết hôn khi chỉ mới học năm hai.
Tần Nhiễm xấu hổ mỉm cười: “Chắc các cậu chưa từng nghe thấy tên anh ấy đâu, bạn trai mình tên là Việt Thiên Hóa, thật ra nhà anh ấy cũng bình thường, chẳng qua đời người chỉ kết hôn một lần nên anh ấy muốn dành cho mình những kỷ niệm tốt đẹp nhất mà thôi.”
“Việt Thiên Hóa? Nghe quen quen nhỉ.”
“Hình như là Tổng Giám đốc của tập đoàn nhà họ Việt lớn nhất cả nước, không phải là trùng tên đấy chứ?”
Tần Nhiễm gật đầu, không phủ nhận.
“Chẳng trách!”
“Khách sạn đó cũng là sản nghiệp của tập đoàn nhà họ Việt, vậy tổ chức tại đó cũng là nhẽ thường, xem như chúng ta có cơ hội ăn chùa một bữa rồi. Mình lớn ngần này rồi nhưng chưa bao giờ được thưởng thức món ăn ở khách sạn năm sao đâu.”
“Chúc mừng nhé, Tần Nhiễm.”
Các bạn học rối rít chúc mừng, Tần Nhiễm lấy một xấp thiệp mời từ trong chiếc túi LV sang xịn mịn của cô ả ra.
“Bởi vì ngày đó sẽ có đông người lắm, Thiên Hóa nói để tránh mấy kẻ không phận sự cố tình lẻn vào thì nhất định phải có thiệp mời mới được tham gia, không thể để trắng đen lẫn lộn được.”
“Yên tâm đi, chắc chắn bọn mình sẽ cầm theo thiệp mời mà.”
Tần Nhiễm lần lượt phát thiệp mời, đến khi tới tôi thì đúng lúc hết thiệp.
Tôi trừng mắt, Tần Nhiễm ngại ngùng nói: “Hàm Hàm à, bạn trai mình nói lúc thống kê danh sách khách mời không cẩn thận để sót cậu, bây giờ sắp xếp xong cả rồi nên chẳng thêm cậu vào được nữa, đành xin lỗi cậu vậy.”
Cô ả còn cắn môi: “Hay là sau này mình nói anh ấy mời cậu tới khách sạn năm sao ăn một bữa coi như đền bù nhé. Không nhận được lời chúc phúc của cậu thì mình sẽ tiếc chết mất.”
Tôi nhìn sâu vào cô ả, giả vờ như chẳng thấy vẻ đắc ý trong đôi mắt ấy.
“Không cần đâu.” Tôi mỉm cười, “Tân hôn vui vẻ.”
Tần Nhiễm làm ra vẻ như vẫn còn áy áy, cô ả nước mắt lưng tròng nhờ bạn bè trong lớp dỗ dành tôi, còn nói không muốn vì chuyện này mà xa cách với tôi.
Tần Nhiễm rất xinh đẹp, cô ả có gương mặt tinh xảo cùng tính cách thùy mị nền nã, vậy nên chẳng có gì lạ khi vừa nhập học thì cô ả đã được phong làm hoa khôi trong khoa. Lúc này đây bông hoa xinh đẹp ấy đang tỏ ra yếu ớt khiến người ta đau lòng không thôi. Thế là đám bạn bè rối rít đến chỗ tôi khuyên nhủ, bảo tôi không nên tức giận, Tần Nhiễm đâu có cố ý.
Rõ ràng tôi chẳng nói gì cả nhưng bây giờ trông tôi cứ như kẻ chẳng biết lý lẽ vậy.
Tôi ở lại trong phòng học đọc sách, những người khác nhanh chóng rời đi, một lát sau Tần Nhiễm đột nhiên tiến vào.
“Việt Hàm. Thật ra chẳng có vụ danh sách khách mời xảy ra vấn đề đâu, là do tôi cố ý không để cậu tham gia đấy.” Cô ả ung dung nói với tôi.
“Tôi biết, thì sao?” Tôi không hiểu, “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi đọc sách tiếp đây, cậu kết hôn với ai chẳng liên quan gì tới tôi cả. À, nếu cậu kết hôn với heo thì chắc tôi sẽ tham gia đấy, dù sao cũng là chuyện hiếm gặp mà.”
Sắc mặt Tần Nhiễm lập tức tái mét, cô ả lạnh lùng đáp: “Việt Hàm, rốt cuộc cậu giả vờ cái gì vậy hả? Suốt ngày làm ra vẻ thanh cao trong sạch, chẳng phải sau lưng cũng được người ta bao nuôi hay sao? Cứ giả vờ giả vịt để mọi người cho rằng cậu là học sinh giỏi có phẩm chất tốt. Thật mỉa mai làm sao.”
Tôi cũng lười ngước lên nhìn cô ả, “Chứng cứ đâu?”
Tần Nhiễm bật cười, “Việt Hàm, chỉ cần nhìn bộ mặt dối trá của cậu là tôi đã thấy ghê tởm chết đi được, người như cậu thì làm gì có tư cách dự đám cưới của tôi, có tư cách gì mang họ Việt?”
Đáng nhẽ tôi chẳng muốn nói quá nhiều với cô ả, nhưng dù có là tượng đá thì cũng biết giận nhé.
Tôi khép sách lại.
“Tôi có tư cách mang họ Việt hay không, cậu chả có tư cách phán xét đâu. Nhưng cậu nói không muốn tôi đến dự đám cưới của cậu là thật lòng hay không thế?”
Tần Nhiễm ngây cả người, có lẽ chẳng đoán ra tôi định nói cái gì, một lát sau cô ả cười nhạo, “Cậu cứ nói đi, vì sao tôi phải để cậu đến dự đám cưới của tôi chứ?”
“Chắc chắn là không hối hận nhé?” Tôi nhìn chằm chằm vào cô ả.
“Sao tôi phải hối hận? Bởi vì cậu á? Việt Hàm, tôi nhận ra cậu không những dối trá mà còn tự kỷ nữa đó.”
Tôi cất sách vào túi xách rồi nhẹ nhàng đáp, “Tôi hiểu rồi, Tần Nhiễm, vậy thì… Hi vọng cậu sẽ không phải hối hận.”
2.
Tôi rời khỏi thư viện và trở lại kí túc xá, bạn cùng phòng lập tức vây quanh tôi, khuyên tôi không nên buồn vì Tần Nhiễm, cô ả chẳng đáng một xu.
Phòng kí túc xá có tổng cộng sáu người, nhưng Tần Nhiễm đã chuyển đi từ học kì hai của năm đầu tiên nên bình thường chỉ có năm đứa chúng tôi ở cùng nhau.
Mấy cô bạn cùng phòng đã từng có mối quan hệ khá tốt với Tần Nhiễm, nhưng sau một vài chuyện xảy ra, bọn họ đã hoàn toàn nhận ra tâm cơ của cô ả.
Sau khi Triệu Tường và bạn trai chính thức quen nhau, hai người họ bèn mời cả phòng chúng tôi đi ăn một bữa.
Mấy người chúng tôi cũng ăn ý không kết bạn với anh chàng kia, duy chỉ có Tần Nhiễm là kết bạn trên WeChat với anh ta.
Ban đầu chỉ chia sẻ những chuyện thú vị trong kí túc xá của Triệu Tường, rồi sau này bắt đầu gọi người ta là anh trai này anh trai nọ, hơn nữa còn ngấm ngầm ám chỉ với anh ta rằng thật ra Triệu Tường chẳng yêu anh ta bao nhiêu.
Lúc Triệu Tường chia tay bạn trai thì Tần Nhiễm lại tỏ vẻ ân cần quan tâm lo lắng khiến cô nàng cảm động không thôi. Nhưng sau này đám chúng tôi vô tình thấy bạn trai cũ của Triệu Tường tìm tới tận phòng hỏi vì sao Tần Nhiễm lại không để ý đến anh ta nữa, lúc này đây cả bọn mới biết được chân tướng, đồng thời cũng nhận ra bộ mặt thật của Tần Nhiễm.
Cô ả thường dùng thủ đoạn khiến người ta mềm lòng, dựa vào dáng vẻ nhu nhược mềm yếu để đoạt lấy sự tin cậy của đối phương.
“Cậu ta không chọc tức mình được đâu, Việt Hàm đây đâu có tẻ nhạt đến mức lấy chuyện hôn nhân của mình ra để giễu cợt người khác.” Tôi đắn đo lựa chọn từ ngữ, sau đó chốt hạ, “Người ta gọi đó là chơi ngu.”
Đột nhiên có vị khách không mời mà đến.
Tần Nhiễm bước vào phòng với vẻ mặt tươi cười như thể chọc giận được tôi khiến cô ả vui mừng lắm.
Tôi chẳng thiết giải thích, dù sao cũng vô dụng mà.
Bạn cùng phòng không thèm để ý đến cô ả, ai cũng quay về vị trí làm chuyện của mình.
Tần Nhiễm giả vờ như không nhận ra thái độ của mọi người, cô ả đặt mấy hộp quà lên bàn và nói: “Tiểu Mai, Đinh Đương, đây là quà bạn trai mình đã mua khi đi công tác ở nước ngoài, các cậu xem có thích hay không, nếu không đủ thì mình chạy về nhà cầm tới thêm.”
Triệu Tường đang chơi game, nhịn không được mà nói, “Sao? Cậu cảm thấy cả đời này chúng tôi cũng không ra nước ngoài được nên chẳng mua nổi mấy món này hả?”
Tần Nhiễm vội vàng nói là mình không có ý này, chẳng qua giá trị của mấy món quà này không hề rẻ, cô ả muốn chia sẻ với bạn bè nên mới mang sang đây.
“Mình chỉ nghĩ là nên chia sẻ với bạn bè thân thiết thôi mà.” Tần Nhiễm cúi đầu, “Nhưng nếu các cậu ghét mình, không muốn nhận thì cũng không sao, mình chấp nhận mà.”
Nói đến đây, cô ả như thể sắp khóc tới nơi rồi.
Có điều hôm nay trạng thái biểu diễn không tốt nên chỉ có sấm mà chẳng có mưa.
Dẫu vậy có vẻ như cô ả không muốn lấy lại đống quà này, xem chừng lát nữa bạn bè trong cả tòa ký túc xá đều biết chuyện mất.
Tôi tự giác đi tới cầm lấy một hộp quà: “Nếu cho mọi người thì chắc cũng có phần của tôi nhỉ? Đúng lúc đăng lên web mua bán đồ cũ luôn, chắc cũng được một bữa cơm đấy.”
“Mấy năm nay dễ gì gặp ai tiêu tiền như nước, có cơ hội thì sao lại chê tiền được.”
Tần Nhiễm hơi kinh ngạc, có điều cô ả thấy đã đạt được mục đích nên tâm trạng không tệ lắm.
Đinh Đương cất quần áo xong thì cầm hộp quà lên, “Đúng thế, cần gì phải ra vẻ không muốn chứ. Đúng là nhờ có Tần Nhiễm, bằng không chúng ta chẳng nghĩ đến mấy việc này.”
Những người khác cũng thi nhau nhận quà, sau đó bọn họ quay sang nhìn tôi: “Hàm Hàm này, cậu thường dùng web mua bán đồ cũ nào thế? Bán giúp bọn mình luôn nhé, rồi cả đám mời cậu trà sữa.”
Tần Nhiễm: “…”
Cô ả không quan tâm đến thái độ của mọi người xung quanh dành cho mình, ngược lại còn bắt chuyện: “Bắt đầu từ ngày mai mình sẽ dọn về đây, cho đến khi nào kết hôn mới ra ngoài tiếp. Hy vọng mấy ngày tới sẽ chung sống vui vẻ với mọi người.”
Chẳng ai trong phòng ký túc xá hi vọng Tần Nhiễm sẽ trở về, hơn nữa ai cũng biết cô ả về lại đây là để khoe khoang với người ta mà thôi, bằng không cho dù có nhiều xe xịn hơn nữa thì cũng đâu có ai thấy được chứ?
Nói thật, cô ả biết cách làm thế nào để phô trương và tỏa sáng.
Cô ả mang theo không ít đồ, cho dù quen hay không thì cũng chia cho đám người của mấy phòng khác. Quả nhiên cô ả thành công thu về rất nhiều fan hâm mộ. Còn có mấy đàn chị thấy người sang bắt quàng làm họ, hỏi cô ả có thể giới thiệu công việc cho bọn họ được không.
Bầu không khí học tập trong ký túc xá vẫn luôn rất tốt, vậy mà hai ba ngày nay lúc nào phòng tôi cũng đầy ắp người, bọn họ lui tới như đi chợ khiến mọi người chẳng nhét vào đầu được chữ nào cả.
Đinh Đương đã sang thương lượng với Tần Nhiễm, nhưng cô ả lại õng ẹo đáp rằng mình cũng đâu muốn như vậy, toàn là bạn bè trong trường nên không tiện từ chối gặp mặt, đâu thể tỏ ra tự cao tự đại chỉ vì sắp được gả cho Tổng Giám đốc của tập đoàn nhà họ Việt được chứ? Làm vậy sẽ gây sứt mẻ tình bạn.
Đinh Đương giận đến mức uống một hơi hết sạch cả chai nước cam.
“Hay là chúng ta nói với cố vấn học tập đi? Chứ cứ thế này thì ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn mình quá.” Triệu Tường thở dài, “Bây giờ ngay cả ngủ trưa cũng không được, mình phải sang phòng bên cạnh chợp mắt nhờ một lát đó. Ninh Ninh thì thảm hơn nữa, người hướng nội như cậu ấy mà ngày nào cũng phải trông thấy cả đống người xa lạ.”
“Để mình đi nói.” Tiểu Mai chủ động nhận việc.
Nhưng khoảng một phút sau, cậu ấy lại cau mày huơ huơ chiếc di động trong tay, “Thầy bảo chúng ta cố chịu đựng một chút, bây giờ trường học và tập đoàn nhà họ Việt vừa hợp tác với nhau, hơn nữa bạn bè chung phòng phải thông cảm cho nhau nhiều hơn, đừng gây ra mâu thuẫn không cần thiết.”
“Rõ ràng là thiên vị mà.”
“May là chỉ còn mấy ngày nữa thôi, đợi cậu ta kết hôn rồi thì không thể ở lại kí túc xá được nữa đâu.”
Đúng lúc tôi vừa làm xong một bộ đề thi thật của CET4*, thế là tôi vừa uống nước vừa nói: “Chưa chắc, ai biết đám cưới có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không? Nếu thế thì cậu ta phải tiếp tục ở lại kí túc xá thôi.”
*CET4: là kỳ thi ngoại ngữ tiếng Anh của Trung Quốc dành cho sinh viên đại học và sau đại học.
Triệu Tương bật cười mắng tôi là miệng quạ, nhưng cả bọn đều rối rắm, chẳng biết có nên chúc phúc cho cậu ta hay không nữa.
Một cô bạn lại nói, “Hàm Hàm này, cậu cũng họ Việt, thế có quan hệ gì với Việt Thiên Hóa không thế? Chẳng lẽ cậu chính là một cô chiêu giàu có nào đó ư?”
Tôi cạn lời khoát tay: “Mình không biết Việt Thiên Hóa đâu.”
Triệu Trường kêu rên: “Hầy, mình còn đang hi vọng cậu là cô chiêu giàu có đưa tụi mình đi mua sắm, đi du lịch, sau đó trả lại đống quà cho Tần Nhiễm. Mình cũng muốn được thốt ra câu nói giống với cậu ta: chẳng lẽ vì cậu không thích bọn tôi nên mới không nhận quà sao?”
Tần Nhiễm về kí túc xá với đám người đang vây quanh cô ả, bọn tôi thấy vậy cũng chẳng buồn buôn chuyện nữa mà ra ngoài đi dạo hoặc sang nơi khác tiếp tục trò chuyện.
Tôi lấy một bộ đề thi thật khác ra, bên tai toàn là tiếng tâng bốc Tần Nhiễm của đám người kia.
Thôi thì cứ xem đây là khóa huấn luyện quấy nhiễu vậy.
Cho nên, tôi nhất định sẽ vượt qua bài thi CET4 sắp tới!
3
Một tuần lễ trôi qua rất nhanh.
Nhưng trong một tuần này gần như cả trường đều biết chuyện Tần Nhiễm sắp kết hôn với Việt Thiên Hóa.
Bởi có hàng đống váy cưới, lễ phục cũng như kiểu trang điểm cô dâu cần phải thử nên thầy cô giáo cũng chấp nhận việc Tần Nhiễm vắng mặt.
Vậy mà cô ả thường xuyên mặc luôn lễ phục cũng như để nguyên gương mặt được trang điểm tinh xảo vội vội vàng vàng bước xuống chiếc xe sang rồi chạy tới phòng học nghe giảng.
Có người chụp lại hình ảnh ấy rồi đăng lên confession của trường, khen cô ả vừa xinh vừa giỏi, còn yêu việc học, quả là hình tượng mẫu mực cho các cô gái ngày nay.
Suốt một tuần liền ngày nào cũng như ngày nấy, cuối cùng Tần Nhiễm cũng sắp lên xe hoa rồi.
Ngày cưới, hơn 20 chiếc xe đắc tiền như Porsche, Mercedes-Benz và Maserati dừng lại phía dưới dãy kí túc xá.
Tần Nhiễm và mấy cô nàng phụ dâu bước vào xe hoa trong sự chú ý của vạn người.
Các thầy cô cũng như đám học trò đã tụ tập ở đây từ sớm để hóng chuyện, hơn nữa tất cả mọi người đều thấy được Việt Thiên Hóa, một nhân vật chính khác trong hôn lễ này.
Việt Thiên Hóa trạc ba mươi tuổi, dáng vẻ chính chắn đàng hoàng. Anh ta vừa cười vừa dặn thư kí lấy bao lì xì trong cốp xe ra.
Ba bốn rương bao lì xì được phát cho đám người vây xem, có người mở ra ngay tại chỗ, bên trong ít nhất cũng tới hai trăm đồng, thỉnh thoảng còn nghe thấy có người được những tám trăm đồng.
Tần Nhiễm như một nàng công chúa xinh đẹp nhận lấy lời chúc phúc của mọi người.
Mà đám người nhận lì xì như được bơm máu gà, tiếng hò hét vang dội đến mức ai nấy cũng đều nghe thấy.
Tần Nhiễm sắp lập gia đình rồi.
Chính vào ngày hôm nay.
Bạn bè xung quanh đã đến khách sạn, tôi đi hướng ngược lại với bọn họ để quay trở về kí túc xá.
Từ cửa sổ hành lang có thể nhìn thấy đội ngũ đưa dâu từ từ chạy ra khỏi trường học.
Triệu Tường vẫn còn ở trong kí túc xá, cậu ấy hỏi tôi có muốn cậu ấy mang cái gì về hay không: “Ăn ở chỗ sang mà không mang về thì lãng phí lắm!”
Tiểu Mai nói: “Hay là chúng ta không đi, đừng để Tần Nhiễm kia đắc ý.”
Tôi thấy rất ấm áp, nhưng vẫn khuyên bọn họ: “Nói gì thì cũng là khách sạn lớn, đừng giận dỗi mà bỏ qua món hời. Hơn nữa nhà họ Việt chi tiền, các cậu tới dự hôn lễ và ăn uống là chuyện đương nhiên, chẳng liên quan gì tới Tần Nhiễm cả.”
Ninh Ninh hỏi: “Cậu có ý gì?”
“Không có gì. Mình giải đề tiếp đây, năm nay mình nhất định phải vượt qua CET4! Nếu không được thì mình sẽ tới sân thể dục nhảy cóc mười phút!”
Đám bạn tôi đồng thanh: “Biết rồi, nhóc đáng thương 424 điểm.”
Mợ! Bắt nạt người ta quá đáng, hu hu hu, sao CET4 dám hành hạ tôi đến mức này chứ!
Hôn lễ của Việt Thiên Hóa và Tần Nhiễm rất hào nhoáng, lại còn được phát trực tiếp nữa. Đám người cướp bao lì xì dưới kí túc xá đang xem live, thỉnh thoảng còn có tiếng hò hét truyền đến. Cái gì mà đèn thủy tinh sáng quá, mấy bông hoa thật thơ mộng, còn có sợi dây chuyền kim cương trên cổ Tần Nhiễm quá xuất sắc nữa.
Đám Triệu Tường không nói gì, bọn họ vừa gọi video cho tôi vừa suy tính xem lát nữa sẽ mang cái gì về.
Bàn bên cạnh là mấy cô bạn học cùng khoa, tính tình cũng tốt nên sẽ không để ý. Tôi nhướng mắt nhìn vào điện thoại: “Đừng mang cua Hoàng Đế về, không ngon đâu. Lấy cá phi lê bên kia kìa, vị tươi ngon lắm đấy. Còn đống rượu kia thì quên đi, chẳng ai trong phòng chúng ta thích uống đâu.”
“Không được, mang về bán đi cũng ổn mà.” Ninh Ninh nghiêm túc đề nghị.
Lời này khiến mấy người chúng tôi không nhịn được mà cười phá lên: “Xem ra mấy ngày nay Ninh Ninh giận lắm đây, oán niệm nặng quá.”
Đám cưới này mời đến trăm bàn, người tới dự đều là doanh nhân trong thành phố, có không ít bạn học đã đánh tiếng từ trước nên bây giờ lục tục đi tìm cơ hội thực tập.
“Sao chậm như vậy nhỉ? Mãi mà chưa bắt đầu nữa. Đồ ăn sắp nguội hết rồi.”
Tiểu Mai đáp: “Đúng vậy, mình thấy hình như Tổng Giám đốc Việt đang nói chuyện với người nhà của anh ta, không phải nên bắt đầu rồi sao?”
Có một tấm áp phích rất lớn được treo ở ngay lối vào, trên đó thông báo hôn lễ sẽ bắt đầu vào lúc mười hai giờ rưỡi, nhưng bây giờ đã là một giờ mà chẳng thấy động tĩnh gì.
Người chủ trì trên sân khấu luyên thuyên rất nhiều, sau đó chỉ có thể lau mồ hôi mời người khác lên trình diễn ảo thuật, cuối cùng còn không quên hỏi Việt Thiên Hóa là bao giờ mới có thể bắt đầu.
Tần Nhiễm đã đến, cô ả vừa đi bên cạnh Việt Thiên Hóa vừa nhìn bà chủ nhà họ Việt với ánh mắt lấy lòng.
Cô ả phí hết tâm tư phát trực tiếp, kết quả hôn lễ lại bị kéo dài trước sự chứng kiến của của người thân cũng như bạn bè của ả. Chắc chắn người thích sĩ diện như Tần Nhiễm sẽ không chịu nổi chuyện này, vậy nên lúc này đây nụ cười trên môi cô ả đã thoáng nét khổ sở rồi.
“Có nói gì cũng không được, bà cô còn chưa tới mà khai tiệc cái gì, các người muốn làm gì?” Bà Việt chẳng vui vẻ gì mấy, cũng không kiêng kỵ khi nói nên khá nhiều người nghe thấy.
Nhà họ Việt còn có bà cô á?
Mọi người nhìn xung quanh nhưng chẳng có chút đầu mối nào.
Triệu Tường nhỏ giọng nói: “Hàm Hàm, cậu nghe không? Bà cô của nhà họ Việt không tới nên có lẽ đám cưới này không tổ chức được rồi.”
Tiểu Mai tiếp lời: “Không đến mức đó chứ? Dù sao cũng là hôn lễ của bọn họ mà, chẳng nhẽ người nhà không tới thì không tổ chức được ư?”
Có người ngồi ở bàn gần đó nhiều chuyện xen vào: “Mấy người không hiểu rồi. Nhà họ Việt là gia tộc lớn truyền từ lớp trước sang lớp sau hàng ngàn năm rồi, bọn họ là kiểu người vô cùng xem trọng vai vế. Tuy tôi chưa từng nghe đến vị tổ tông kia, nhưng có lẽ đám cưới này phải dừng lại rồi.”
“Đã hiểu. Cũng đúng thôi, dù sao vai vế lớn thì tự cao tự đại một chút cũng là điều bình thường.” Đinh Dương lo lắng nói, “Vậy nếu hôn lễ không được tổ chức thì tiệc tùng cũng dừng lại thôi nhỉ? Chẳng lẽ chúng ta phải chia AA sao?”
Đám bạn tôi đều bật cười, tôi nhìn Tần Nhiễm lộng lẫy duyên dáng đứng bên sân khấu rồi ung dung đáp: “Có lẽ không phải người ta ỷ vào bối phận, mà do bọn họ không mời thì sao?”
Triệu Tường hít vào một hơi: “Điên rồi sao? Lão tổ tông như vậy mà dám không mời á? Cơ mà mình tò mò quá, chẳng biết bà cô kia bao nhiêu tuổi rồi, có lẽ là chín mươi hay một trăm rồi nhỉ? Nếu có cơ hội mình hi vọng có thể gặp bà ấy hỏi xin bí quyết dưỡng sinh. Triệu Tường mình đây cũng phải sống hơn trăm tuổi, đến lúc đó sáu đời chung một nhà, mình chỉ việc hô mưa gọi gió thôi.”
Tôi hừ lạnh.
Triệu Tường khó hiểu: “Cậu hừ cái gì?”
“Mình làm sai nhiều quá nên hừ cũng không được hả?”
Lúc này Việt Thiên Hóa nói: “Mẹ à, hay là hôm nay không chờ bà cô nữa, đợi đến mai chúng ta tới nhà bà thăm hỏi sau.”
Bà chủ nhà họ Việt trông có vẻ phúc hậu đoan trang, nhưng tính khí không được tốt lắm. Nghe con trai nói thế, bà cười lạnh: “Con bỏ hết quy củ của tổ tông rồi à? Dám thốt ra câu này là muốn bề trên đuổi con ra khỏi gia tộc đúng không?”
“Mẹ, giờ tổ chức sắp qua mất rồi, nếu thế thì không ổn lắm đâu mẹ nhỉ?” Tần Nhiễm kéo Thiên Hóa lại.
“Dừng ngay, đừng có gọi tôi là mẹ. Bà cô không tới nên hôn lễ này chưa thành đâu. Nếu muốn nhận thân thì trên đường có cả đống người đấy, cứ tùy ý gọi đi.” Bà Việt lườm Tần Nhiễm, sau đó nhìn sang người đàn ông bên cạnh, “Chú ba, bà cô vẫn không nghe điện thoại sao?”
Chú ba của Việt Thiên Hóa ai oán đáp: “Chị dâu cũng biết bình thường không có việc gì thì bà cô đâu có cho chúng ta tới tìm, gọi điện thoại cũng phải xem tâm trạng bà ấy nữa, hay là chúng ta tới Chính Đại tìm bà ấy đi?”
“Chính Đại?” Tần Nhiễm lẩm bẩm.
“Mẹ… Dì à, thành tích của cháu xếp hạng ba trong lớp, bình thường quan hệ với thầy cô giáo cũng được lắm, hay là để cháu hỏi thử xem?”
Bà Việt có vẻ cũng nguôi ngoai khi nghe thấy câu “thành tích không tệ”: “Cô có lòng rồi, nhưng dù sao đó cũng là bề trên của chúng tôi, không phiền đến cô.”
“Không phiền không phiền đâu ạ.” Tần Nhiễm như sắp khóc tới nơi.
Cũng đúng thôi, hôn lễ mà không bắt đầu thì cô ả thật sự trở thành trò cười mất thôi.
Triệu Tường vừa gọi video vừa thầm thì: “Trường chúng ta có cô giáo kia hơi lớn tuổi, các cậu nhớ không?”
Sau khi hắt hơi một phát thật mạnh, tôi tắt cuộc gọi.
Một chốc sau tôi mở điện thoại dự phòng ra rồi nhìn từng số điện thoại gọi tới, sau đó tôi chọn bừa một số và gọi lại.
Chẳng biết Tần Nhiễm nói thế nào với bà Việt mà cô ả lại được phép gọi cho tôi.
Cô ả dùng giọng nói điềm đạm đáng yêu của mình để luyên thuyên về chuyện mình là ai, học ngành nào, thành tích ra sao, còn muốn làm quen với bà cô này nữa.
“Có thật không?”
Tôi thình lình nói ra một câu khiến cô ả sợ ngây người: “Giọng bà cô trẻ ghê cơ, nếu bây giờ bà có thể tới dự hôn lễ của cháu thì tốt quá, chúng cháu đang chờ bà đấy ạ.”
Hàn huyên xong, bây giờ chịu nói tới trọng điểm rồi cơ đấy. Tôi đáp: “Vậy sao?”
Tần Nhiễm nhấn mạnh: “Đương nhiên rồi ạ. Bà có cần cháu đến trường đón bà không ạ? Khách sạn hơi xa, bà tự đi sẽ mệt lắm ạ.”
Tôi không đáp mà đổi giày rồi đi xuống lầu gọi xe đến khách sạn.
Tôi đây có một ưu điểm rất lớn, đó là hay nghe theo lời người khác khuyên nhủ.
Không mời thì tôi không đi.
Còn đã mời thì tôi sẽ đi.
Người đời có câu: Chịu nghe người khác khuyên thì cơm no áo đẹp mà.
Ai mà gặp được người dễ nói chuyện như tôi thì sướng phải biết.