Chương 7 - Tình Yêu Trong Tàng Thư Các

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Phó Nghiễn Chi run rẩy mở hộp gấm, đột nhiên lảo đảo quỳ xuống đất, lại đem hộp ấy chết chết ôm vào lòng.

Bên trong lặng lẽ nằm một đoàn huyết nhục, chính là đứa trẻ chưa ra đời. Bàn tay bàn chân nhỏ bé đã thành hình, trái tim yếu ớt vĩnh viễn ngừng nhảy động.

“Vân Thư……”

Hắn gầm rú đẩy ra Liên Nhi nhi.

“Đây không phải thật!”

Liên Nhi nhi ngã ngồi trong bùn nước, giá y hoa lệ dơ bẩn không chịu nổi. Nàng đột nhiên ôm bụng thảm gọi, máu tươi dần dần nhuộm đỏ váy áo:

“Nghiễn Chi ca ca! Hài tử của chúng ta……”

Phó Nghiễn Chi lại đầu cũng không hồi lao ra khỏi hỷ đường.

Sau nghe nói, Phó gia vì việc này thành trò cười cả thành, quan chức tổ ấm bị giáng một cấp. Về phần thai ấy của Liên Nhi nhi, vì cứu chữa không kịp, rốt cuộc không giữ được.

Còn lúc này trên thuyền khách Giang Nam, ta nhìn kinh thành dần dần xa khuất, đem một bát trà táo đỏ rót vào sông.

“Kiếp sau đầu thai, nhớ tìm nhà tốt.”

12

Cuộc sống của ta ở Giang Nam trôi qua thật yên bình.

Trước kia, Phó Nghiễn Chi luôn giam ta trong khuê phòng, không cho lui tới nhiều người.

Ta khi ấy như con ốc sên rút trong chiếc vỏ nhỏ bé, cứ ngỡ vòng tay hắn là cả thế giới.

Giờ đây, ở thư viện, ta học cách cùng bạn học đàm thơ luận trà, cùng thêu nương tỉ mỉ trau dồi nữ công.

Thì ra trời đất rộng lớn đến thế, người thú vị lại nhiều như sao trời.

Có người từng nói, nữ nhân quên tình cần một tháng, nam nhân thấu hiểu phải một năm.

Còn ta, mất đúng ba trăm ngày đêm mới chôn vùi trọn vẹn đoạn quá khứ buồn cười ấy xuống đáy lòng.

Nhưng ngay lúc ta sắp buông xuống được tất cả — Phó Nghiễn Chi lại tìm đến.

Rõ ràng ta chưa từng để lộ nơi ở cho bất kỳ ai, ngay cả viện trưởng thư viện cũng đồng ý giữ bí mật cho ta.

Ngày đông chí, ta dẫm tuyết trở về, liền thấy hắn đứng dưới gốc mai ngoài thư viện, vai áo phủ trắng dày cả tấc.

Hắn gầy trơ xương, hỷ bào như treo trên người, mắt quầng đen mệt mỏi, cằm mọc đầy râu xanh.

“Ta đã tìm khắp mười hai châu…” Giọng hắn khản đặc. “Thì ra nàng lại trốn ở đây.”

Ta coi như không thấy, bước thẳng vào sân trong.

Phó Nghiễn Chi đột nhiên níu lấy vạt áo choàng của ta, đốt ngón tay siết đến trắng bệch:

“Vân Thư, vì sao…”

Vì sao ta trốn đi? Vì sao ta rời khỏi hắn? Hay là vì sao ta bỏ lại đứa con?

Hắn lại còn có mặt mũi để hỏi?

Ta bật cười lạnh, hất tay hắn ra:

“Phó công tử, xin tự trọng.”

“Chẳng lẽ lại là một ván cược khác? Muốn trong ba tháng dụ ta quay về?”

Mắt hắn co rút, đột nhiên gằn giọng:

“Ta biết sai rồi! Khi đó ta tuổi trẻ ngu muội, tâm bị che mờ…”

“Nghe tin nàng mang thai, ta đã vui đến mất ngủ cả đêm…”

Móng tay ta bấm sâu vào lòng bàn tay, nghiến răng ngắt lời:

“Đứa bé sớm đã hóa thành máu mà trôi đi rồi! Giờ còn đóng vai phụ thân hiền làm gì?!”

Phó Nghiễn Chi như bị sét đánh, lảo đảo dựa vào gốc mai bên cạnh.

“Chúng ta… có thể bắt đầu lại…”

Hắn như người mất hồn mà lẩm bẩm.

“Rồi sẽ lại có đứa nhỏ khác…

Tận đến lúc mất nàng trong hỷ đường, ta mới hiểu ra…”

“Câm miệng!”

Ta lùi mạnh về sau.

“Giữa ta và ngươi, từ lâu đã đoạn tuyệt rồi!”

Hắn đột nhiên quỳ rạp trong tuyết, áo choàng đen thấm nước lạnh run lên bần bật:

“Muốn đánh muốn mắng gì cũng được, chỉ xin nàng đừng nói vậy…”

Ta nhìn kẻ từng khiến ta yêu đến nát lòng, giờ lại thấy chỉ có nực cười chua chát.

“Ngươi tưởng một câu ‘ta xin lỗi’ là có thể xóa sạch mọi tổn thương?”

“Nếu còn chút lương tâm — từ nay đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.”

Đang định xoay người, thì hành lang phía sau có một người áo xanh bước ra, là Cố công tử – họa sĩ mới đến thư viện.

“Cô nương Lạc, vị này là…?”

Ta nhẹ nhàng khoác tay Cố công tử, khẽ cười, giọng nhẹ như mây trôi:

“Một người qua đường, không liên quan.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)