Chương 8 - Tình Yêu Trong Tàng Thư Các
13
Về sau, ngày tháng trôi chầm chậm như nước.
Ta ở thư viện Giang Nam quen biết được công tử họ Cố.
Hắn thường ôm một quyển Kinh Thi, đuổi theo ta mà hỏi:
“Câu tiếp theo của ‘yểu điệu thục nữ’ là gì nhỉ?”
Rõ ràng là cố tình giả ngốc.
Chúng ta giống như con ốc sên và con én mùa xuân.
Con én kia không biết mỏi mệt, mỗi ngày đều ngậm về một đóa hải đường vừa hái, nhẹ nhàng gõ cửa sổ vốn khép kín của ta.
Chúng ta cùng du ngoạn cầu trăng Nhị Thập Tứ Kiều, cùng ngắm Hàn Sơn ngoài thành Tô Châu.
Trong từng mảng tường trắng mái đen, nơi nơi đều có tiểu họa hắn vẽ ta bằng nét bút ôn nhu.
Còn Phó Nghiễn Chi ư…
Hắn đúng là lại tìm đến vài lần.
“Nàng thật sự muốn gả cho tên họa sĩ đó sao?”
Có lần, hắn chặn ta ngoài thư viện.
“Chúng ta thật sự không còn khả năng sao?”
“Thiên hạ nam nhân đều bạc tình, hắn có được nàng rồi thì cũng sẽ như ta năm xưa mà phụ bạc.”
“Giang Nam ẩm ướt như vậy, thân thể nàng chịu nổi không…”
Ta cắt ngang lời lải nhải của hắn, thần sắc bình tĩnh:
“Ngươi nghĩ nữ nhân không có tình yêu thì không sống nổi à?”
“Nếu hắn phụ ta, ta sẽ tự mình hòa ly. Thiên hạ này đâu thiếu nam nhân tốt, sao phải treo cổ trên cái cây cong queo như ngươi?”
“Hơn nữa—”
Ta khẽ cười.
“Là hắn kiên quyết muốn nhập tịch vào nhà họ Lạc cơ mà.”
Mỗi lần nhắc đến Cố công tử, trong mắt ta đều sáng như sao.
Hắn vì ta mà từ bỏ sản nghiệp ở kinh thành, thậm chí còn thuyết phục được lão gia Cố gia – người vốn nghiêm khắc nhất – để tác thành hôn sự này.
Ánh sáng trong mắt Phó Nghiễn Chi từng chút một tắt ngấm.
“Mời về cho.”
Tay áo ta tung bay khi xoay người.
“Thiệp cưới — không tiện mời.”
Cha mẹ ta ban đầu cũng chê Cố gia không đủ môn đăng hộ đối.
Nhưng nhìn thấy hắn kiên trì sắc thuốc, điều hương cho ta mỗi ngày, cuối cùng cũng chỉ biết thở dài mà gật đầu.
Ngày thành thân, cả con phố lớn người người tới chúc mừng xin kẹo cưới.
Nghe đâu Phó Nghiễn Chi say rượu suốt ba ngày liền ở tửu quán ngoài thành, sau đó bị hạ nhân khiêng về.
Về sau, hắn vẫn cưới Liên Phán Nhi.
Chỉ là ngày ngày ôm lấy một chiếc hộp gỗ đàn không rời, lẩm bẩm điều gì chẳng ai nghe rõ.
Còn Liên Phán Nhi thì không chịu nổi cô đơn, dần dà lại bị đồn đã qua lại với vài công tử thế gia khác.
Những lời đồn ấy như gió thoảng qua tai, chẳng lay nổi một gợn sóng trong lòng ta.
Một buổi chiều cuối xuân khi ta sắp xếp lại tranh vẽ, bỗng phát hiện trong mỗi bức du xuân đồ — dưới bóng liễu xa xa luôn có một bóng dáng áo đen mơ hồ.
Hắn đứng ngoài đám đông, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn dõi theo về phía ta.
Tựa như hai đường thẳng song song vĩnh viễn không giao nhau, chỉ có thể nhìn nhau từ xa qua biển người cách trở.
Tình sâu đến muộn — cuối cùng cũng chỉ thêm nực cười.
Ta từng thật lòng yêu thiếu niên tên Phó Nghiễn Chi năm đó,
nhưng đó không phải điều đáng hổ thẹn.
Đời người là hành trình xuôi ngược, sao cứ phải bịn rịn níu kéo một kẻ lữ khách từng dừng chân?
Yêu thì cuồng nhiệt, biệt thì dứt khoát — vậy là đủ.
Từ nay về sau:
Giang Nam mưa khói, Trường An tuyết lạnh — chẳng còn liên quan gì nhau.
(hết)