Chương 6 - Tình Yêu Trong Tàng Thư Các

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ta siết chặt Vuông lụa trong tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu.

Nhờ tiểu thư họ Lý, ta mới thấy hết bộ mặt vở tuồng này.

Thu mình nơi góc tối, ta ôm gối để chống lại từng cơn lạnh buốt trào lên tận xương.

Không sao cả, sau ngày mai…

Kinh thành này sẽ không còn Lạc gia nữ.

Mà thư viện Giang Nam sẽ thêm một học trò vùi mình trong văn chương bút mực.

Ta và Phó Nghiễn Chi, kiếp này… vĩnh viễn không còn gặp lại.

10

Đêm trước đại hôn, vị hôn phu của ta đang cùng lũ bạn bè cáo già của hắn bàn tính cách khiến ta mất hết mặt mũi.

Phó Nghiễn Chi mãn nguyện, chuẩn bị nghênh đón thanh mai trúc mã vào cửa, làm cha của đứa bé chưa kịp ra đời kia.

Mà ta đã thu dọn xong hành trang, sẵn sàng bước lên chuyến thuyền xuôi Giang Nam, mở ra cuộc đời mới cho chính mình.

Ta thiêu sạch tất cả thư từ hắn gửi, còn những tín vật của hắn thì khóa vào đáy hòm trang sức.

Toàn bộ gia nhân trong viện ta đều cho rời đi, chỉ giữ lại một nha hoàn tâm phúc trông cửa.

Khi tia sáng đầu tiên xuyên qua rèm cửa sổ, ta bước lên cỗ xe ngựa chạy thẳng tới bến thuyền.

Là con trai trưởng Phó gia trứ danh trong kinh thành, hôn lễ này được cử hành tại lầu Túy Tiên náo nhiệt bậc nhất.

Hàng trăm chiếc đèn lồng đỏ treo cao, ngay cả sông hộ thành cũng thả đầy hoa đăng chữ “Hỷ”.

Phó Nghiễn Chi mặc hỷ phục đỏ rực, tóc vấn ngọc quan, trên gương mặt tuấn mỹ mang ý cười đắc thắng.

Liên Phán Nhi khoác hỷ phục không hề kém chính thất, phượng quan hào lệ, châu ngọc rực rỡ, ra dáng tân nương của ngày hôm nay.

Nàng khoác tay hắn đứng giữa hỉ đường, đúng thật là một đôi ngọc nữ kim đồng khiến ai cũng tán thưởng.

Nhưng giờ lành đã qua tân nương lẽ ra phải đến chịu nhục lại mãi không xuất hiện.

Nụ cười trên môi Phó Nghiễn Chi dần cứng lại.

Hắn hất tay Liên Phán Nhi ra, như phát cuồng mà lao ra khỏi hỉ đường.

Ngó quanh bốn phía, lúc này hắn mới phát hiện — hôm nay một người nhà họ Lạc cũng không có mặt.

“Lạc Vân Thư!”

Hắn giật lấy tuấn mã của người trên đường, điên cuồng quất roi phóng ngựa giữa phố phường.

“Ra đây cho ta!”

Trong quán trà gần bến thuyền, ta mơ hồ nghe tiếng gào rú vọng lại từ xa:

“Lạc Vân Thư, nàng làm gì vậy hả? Hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta!”

“Trả hết thư từ lại cho ta là có ý gì? Mau quay lại bái đường!”

Ta lặng lẽ nghe, tưởng như tận mắt thấy dáng vẻ hắn giận dữ mất khôn thế nào.

Phía xa, tiếng hô của lái thuyền dội vang:

“Thuyền Giang Nam, lập tức xuất phát——”

Ta cầm bút, viết xuống một câu lên mảnh thư:

“Phó công tử, từ nay sơn thủy không gặp lại.”

Mực chưa kịp khô, ta đã đặt thư lên bàn, đứng dậy rời bước không hề ngoái lại.

Đã đến lúc, bắt đầu cuộc đời mới của chính ta.

11

Trong đại sảnh hỷ đường hỗn loạn một đoàn.

Phó Nghiễn Chi đôi mắt đỏ ngầu, một phen xé xuống hỷ phục liền muốn lao ra ngoài, mấy tên bằng hữu ngăn hắn không nổi, ngay cả biểu muội thanh mai của hắn là Liên Nhi nhi lao tới chết chết ôm chặt eo hắn, trâm ngọc rơi vãi đầy đất:

“Nghiễn Chi ca ca! Huynh không cần Nhi nhi nữa sao? Không cần hài tử của chúng ta nữa sao?”

“Huynh từng nói sẽ để ta phong phong quang quang làm tân nương tử……”

Phó Nghiễn Chi bước chân khẽ khựng.

Đúng lúc này, ngoài hỷ đường đột nhiên vang lên tiếng ca dao trẻ con trong trẻo. Mấy đứa trẻ tổng giác tay cầm bóng da, dưới hồng trù che lấp đem bóng dáng chiếu lên tường trắng trong hỷ đường.

“Phó gia lang, đánh cược vội, ba tháng phải hái hương nhà Lạc……”

Kèm theo ca dao, bóng da kịch sinh động như thật diễn lại cảnh đêm ấy trên họa thuyền:

“Phó huynh khi ấy khoác lác ba tháng tất khiến Lạc gia nữ thất trinh, nay mới chưa đầy hai tháng……”

“Ta nói không thích mùi tanh của hồ cá, nàng liền ngoan ngoãn uống thang tránh tử, lại không biết ta sớm đã đổi dược liệu……”

“Ngày đại hôn, chi bằng để Nhi nhi mặc giá y đến cướp thân?”

……

“Ngày mai còn thỉnh chư vị đến xem vở kịch hay này.”

Đầy sảnh tân khách xôn xao. Những quý phụ vốn đến chúc hỷ lần lượt dùng quạt che mặt, trong mắt tràn ngập khinh bỉ. Mấy công tử huynh đệ giao hảo với Phó Nghiễn Chi xấu hổ mặt đỏ bừng, lén lút chuồn ra hậu viện.

Ngay cả Liên Nhi nhi chịu không nổi ánh mắt mọi người chỉ trỏ, cả người chui vào lòng Phó Nghiễn Chi. Lúc này ngoài hỷ đường tụ tập bách tính càng lúc càng đông, tiếng nghị luận nối liền không dứt:

“Ôi, đây chẳng phải định cưới Lạc gia tiểu thư sao? Sao tân nương tử lại đổi người rồi?”

“Nghe nói Phó công tử cùng người đánh cược muốn hủy thanh bạch Lạc tiểu thư, thật đúng là tạo nghiệt……”

“May mà Lạc tiểu thư cơ minh, bằng không hôm nay e là phải xấu hổ nhảy sông rồi!”

Đúng lúc này, tiểu nhị ta an bài từ trước bưng một cái hộp gấm đi đến trước mặt Phó Nghiễn Chi:

“Đây là lễ vật chúc mừng Lạc cô nương lưu lại cho công tử.”

Chương 3

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)