Chương 18 - Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi
Hạ Vân Thanh cau mày khó hiểu, rồi như nhớ ra điều gì đó, cô nhanh chóng chạy xuống lầu, lao thẳng ra sân, gọi các vệ sĩ lẫn tài xế lại. Sau khi nghe cô nói nhanh tình hình, mọi người đều căng thẳng.
- Để tôi lái xe ra mấy khu gần đây kiếm người, tối tối đứng nhiều lắm. – Tài xế lên tiếng.
- Anh điên hả, biết có sạch sẽ không hay bệnh hoạn tùm lum. – Một vệ sĩ trừng mắt.
- Có thì có nhưng mấy cô gái đó ở khu gần trung tâm thành phố, đến đây cũng hơn nửa tiếng á, không nhanh hơn được. – Một vệ sĩ khác lên tiếng.
Hạ Vân Thanh lắc đầu, giơ tay ra hiệu cho họ im lặng.
- Trong các anh, có ai tình nguyện không? Bởi vì, cậu chủ không thích phụ nữ. Ban nãy tôi đã đưa một cô hầu gái vào nhưng anh ấy từ chối. – Cô gấp gáp nói.
Vệ sĩ lẫn tài xế trợn mắt, không nói nên lời. Không thể nào. Cậu chủ của họ làm sao có thể thích đàn ông được? Một số người bắt đầu nhớ lại những khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh khi anh nhìn họ và nổi da gà.
- Cậu… được không? – Hạ Vân Thanh chỉ vào gã vệ sĩ trẻ nhất và hỏi.
- Không… cô chủ… tôi thẳng… tôi không thể… - Anh ta lắp bắp.
- Này, không phải lúc ông chủ đưa cậu vào, cậu hứa sẽ dùng cả tính mạng bảo vệ chủ nhân sao? – Vệ sĩ lớn tuổi nhất lên tiếng.
- Vâng, nhưng ý em là em sẽ liều mạng đánh, đấm, thậm chí là đỡ đạn. – Anh ta cố gắng giải thích.
- Việc này cũng giống như cậu cứu mạng anh ấy vậy? Để lâu nữa thì tôi e anh ấy sẽ không chịu nổi mà chết mất. – Hạ Vân Thanh sốt ruột.
Cuối cùng, dưới sự cưỡng ép của mọi người và một chút xíu tình nguyện của cậu vệ sĩ trẻ, anh ta đã được đẩy vào phòng của Trần Quân Nghị.
Khi cánh cửa đóng lại, các vệ sĩ nhanh chóng trở về vị trí canh gác, còn Hạ Vân Thanh cùng nhóm hầu gái và quản gia thì áp tai vào cửa nghe ngóng.
Bên trong phòng, vệ sĩ run rẩy tiến lại gần Trần Quân Nghị. Hắn thấy anh đang cố lấy thứ gì đó dưới gầm bàn.
Nghe tiếng cửa đóng sầm, Trần Quân Nghị liền ngẩng đầu lên nhìn. Lúc này, cúc áo của anh đã được mở hết, để lộ vòm ngực cùng cơ bụng vô cùng săn chắc, khiến vệ sĩ bất giác đỏ mặt.
- Cậu chủ, tôi đến để giúp cậu. – Vệ sĩ run rẩy nói.
Trần Quân Nghị mím chặt môi và rồi sau một tiếng chửi thể, anh đứng dậy, lảo đảo lao đến chỗ vệ sĩ.
- Sao không nghe động tĩnh gì vậy? Cửa này cách âm tốt thật. Chắc họ sẽ ổn thôi, đúng không? – Hạ Vân Thanh vừa áp sát tai vào cửa vừa hỏi.
Mọi người đều lo lắng lắc đầu.
- Á… á… á…
Tiếng hét kinh hoàng của vệ sĩ vang lên khiến mọi người giật nảy mình. Mặt người nào người nấy xanh lè xanh lét.
- Ôi, thật may mắn, nếu ban nãy mà tôi vào thì chắc tôi chết mất. – Dì Ngọc vã mồ hôi lạnh.
Giây tiếp theo, cánh cửa bật tung và vệ sĩ lao ra như một mũi tên. Mọi người đều bịt mũi, lùi lại vì mùi chua trên người anh ta. Trông sắc mặt anh ta rất tệ, cứ như vừa thoát khỏi địa ngục.
- Cậu chủ cũng nhanh thật, chưa đầy năm phút. – Một cô hầu gái thì thầm.
Sau đó là tiếng rên khẽ của cô vì bị người bên cạnh véo, nhắc nhở cô nên ngậm miệng lại.
- Tôi đã gọi cho bác sĩ rồi. – Vệ sĩ thở hổn hển.
- Hả? – Mọi người đồng thanh lên tiếng.
Không phải chứ? Lẽ nào cậu chủ của họ xảy ra chuyện gì? Rõ ràng tiếng hét ban nãy là của vệ sĩ mà.
- Mau, mau làm theo lời bác sĩ, mọi người nhanh vào đi, mỗi người giúp một tay. – Anh ta tiếp tục nói.
- Mỗi… mỗi người một tay sao? Một mình cậu ấy và tất cả chúng ta sao? – Quản gia sợ hãi hỏi lại.