Chương 19 - Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi
Vài phút sau, Trần Quân Nghị đã được đưa vào bốn tắm ngâm nước lạnh. Hạ Vân Thanh đón lấy ly nước chanh từ tay Lê Nhu, cẩn thận cho anh uống. Trông anh bây giờ không khác gì một chú chó lớn bị ướt mưa, khá là tội nghiệp.
- Bác sĩ nói khi nào thì đến. – Hạ Vân Thanh nhìn ra phía cửa phòng tắm, hỏi vệ sĩ.
- Anh ấy nói tầm mười phút nữa. – Vệ sĩ đáp.
Bàn tay Trần Quân Nghị vẫn đang siết chặt lấy tay cô, hại cô không thể đứng lên được, chỉ có thể ngồi trên thành bốn tắm. Cô biết anh đang cố kiềm nén bản năng của mình. Đột nhiên cô có chút ngưỡng mộ lý trí của người đàn ông này.
Mười phút dài như mười năm trôi qua, khoảnh khắc thấy anh chàng bác sĩ xuất hiện, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Hạ Vân Thanh nhanh chóng rút tay ra, rời khỏi phòng, giao người đàn ông lại cho vệ sĩ và bác sĩ. Một lát sau, vệ sĩ cũng ra ngoài.
- Có bác sĩ Trịnh Khải đây rồi thì không cần lo nữa, mọi người về ngủ đi, mai còn có sức làm việc. – Quản gia lên tiếng.
Mọi người gật đầu rồi lặng lẽ tản về phòng mình.
Tiếp đó, bà quản gia quay sang Hạ Vân Thanh.
- Cô chủ cũng về ngủ đi, tôi ở đây được rồi. Mai cô còn phải đến công ty mà.
- Cháu đợi bác sĩ ra hỏi xem tình hình anh ấy thế nào rồi ngủ sau. – Cô đáp.
Mẹ cô đã nói rằng bà thấy hiện tại mối quan hệ giữa hai mẹ con cô và Trần Quân Nghị cũng tạm gọi là ổn. Nếu cứ duy trì bình thường thế này thì vấn đề an toàn và vấn đề vật chất là không phải lo. Cái bà lo là nếu vị trí của anh bị thay đổi thì tương lai của bà và cô sẽ rất khó nói. Thế nên ban nãy, cô mới lo lắng cho anh, sợ anh xảy ra chuyện gì bất trắc.
Qua hết mấy phút, cánh cửa hé mở và khuôn mặt điển trai của Trịnh Khải xuất hiện. Anh gật đầu thay cho lời chào với Hạ Vân Thanh. Anh đã từng nghe Trần Quân Nghị nhắc đến cô em kế này cách đây vài ngày.
- Cậu ấy sao rồi bác sĩ. – Quản gia lên tiếng hỏi.
- Ổn rồi, tôi đang truyền dịch cho cậu ấy. May đấy, trễ xíu nữa thì chẳng biết chuyện gì xảy ra. Chẳng biết cô ả nào chuốc thuốc mà không canh liều lượng, huyết áp cậu ấy bị tuột. – Trịnh Khải nhún vai, vừa cười vừa nói.
- Nhà có hầu gái trẻ nhiều như vậy mà lại chịu đựng. - Anh tiếp tục nói.
- Tôi cũng có đưa một cô gái trẻ vào nhưng anh ấy không muốn, sau đó tôi đưa một vệ sĩ vào…
Nói đến đây thì Hạ Vân Thanh sực nhớ ra điều gì đó nên lập lức im lặng. Bà quản gia thì ho liên tục, mặt đỏ bừng bừng. Còn về phần Trịnh Khải, hắn há hốc mồm vì quá sốc, thế nhưng, hắn rất muốn nghe cô kể tiếp.
- Ha ha, đầu óc cô thật đen tối, sao cô không nghĩ đến việc gọi bác sĩ chứ. Các gia đình giàu có luôn có bác sĩ riêng. – Trịnh Khải bật cười.
Hạ Vân Thanh vô cùng xấu hổ. Quả thật, cô chỉ nghĩ đến việc tìm ai đó lên giường cùng Trần Quân Nghị.
Không chỉ riêng cô, tất cả người hầu lẫn vệ sĩ trong biệt thự này đều có cùng suy nghĩ đó. Cô đoán là Trần Quân Nghị bảo cậu vệ sĩ trẻ gọi bác sĩ chứ bản thân cậu ấy không đột nhiên nghĩ ra cách này.
- Cô ấy mới đến nên chưa biết, là tôi rối quá nên không nghĩ đến, cậu đừng trách cô ấy mà tội nghiệp. – Quản gia vội lên tiếng bênh vực.
- Được rồi, hai người cứ đi ngủ đi, đêm nay tôi sẽ trông chừng Quân Nghị.
- Được. – Hạ Vân Thanh và quản gia đồng thời đáp.