Chương 17 - Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi

Lúc này, trong phòng khách, sáu cô hầu gái trẻ, một bà hầu gái già và một bà quản gia già đang xếp thành một hàng thẳng trước mặt Hạ Vân Thanh.

- Cô chủ, có… có chuyện gì vậy ạ? – Quản gia lắp bắp lên tiếng.

- Quân Nghị bị ai đó bỏ thuốc rồi. Chúng ta cần tìm cho anh ấy một phụ nữ. Ai trong các người có số điện thoại của bạn gái anh ấy không? – Hạ Vân Thanh nói nhanh.

Mọi người đồng loạt lắc đầu.

- Cô chủ, cậu chủ chưa có bạn gái. Ý tôi là chúng tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc cậu ấy có bạn gái. Chỉ biết rằng cậu ấy có hôn thê. – Bà quản gia lên tiếng.

- Cô ấy ở gần đây không? – Hạ Vân Thanh háo hức hỏi.

- Cô ấy vẫn đang du học ở Pháp.

Bỏ đi, thậm chí cô ấy ở tỉnh bên cạnh thì cũng không đủ thời gian chạy đến đây đâu.

- Vậy làm sao đây? Chúng ta kiếm đâu ra phụ nữ đây? – Hạ Vân Thanh vô cùng lo lắng, quay đầu nhìn lên cầu thang.

Nhóm hầu gái này toàn là những cô nàng chịu thương chịu khó, ngoan ngoãn, chỉ biết kiếm tiền, không biết ăn chơi, chưa từng lui tới mấy chốn đèn xanh đèn vàng nên tất nhiên họ chẳng biết đi đâu kiếm tình một đêm cho cậu chủ giải quyết.

Hạ Vân Thanh cắn môi, nhìn khắp một lượt. Có lẽ phải là một trong số họ thôi. Dù sao thì Trần Quân Nghị cũng là một quý ông độc thân ngàn vàng, nhiều người khao khát.

- Tôi đã có chồng rồi. – Lê Nhu lên tiếng.

- Tôi sắp kết hôn rồi. – Một người nữa giơ tay lên.

- Tôi sắp ly hôn rồi, không thể để chồng tôi bắt thóp được, nếu không tôi sẽ không lấy được tài sản và quyền nuôi con. – Người thứ ba lên tiếng.

- Em sợ lắm, em thậm chí còn chưa từng nắm tay đàn ông, không thể nào. – Cô gái trẻ nhất run rẩy.

Hai người còn lại cũng điên cuồng lắc đầu, tỏ ý từ chối.

Hạ Vân Thanh thất vọng vô cùng, cô còn chưa lên tiếng mà họ đã hiểu ý cô rồi.

Cô nhìn sang hai người phụ nữ già và biết là họ không thể, quản gia có gia đình, con chau đàng hoàng, còn dì Ngọc thì tuy không có chồng con gì nhưng bà đã năm mươi tuổi. Cô sợ anh kế của mình sau khi tỉnh dậy sẽ sang chấn tâm lý mất.

- Tôi sẽ hy sinh cái thân già này để cứu cậu chủ. – Dì Ngọc thẹn thùng lên tiếng.

Mọi người đồng loạt hướng ánh mắt về người phụ nữ dũng cảm. Ai cũng há hốc mồm, không nói nên lời.

- Dì à, cậu chủ sẽ giết hết chúng ta nếu dì hy sinh vì cậu ấy. – Lê Nhu gần như bật khóc.

- Bà sẽ chết trước khi bị cậu ấy giết. Cậu ấy đang trúng thuốc và sẽ chỉ làm theo bản năng. Bộ xương của bà đã gần hết hạn sử dụng rồi, nếu bà gãy đôi, sẽ không có cái băng keo nào có thể dán bà lại. – Quản gia lên tiếng.

Sau một hồi bàn tán, cuối cùng, cô gái trẻ nhất đồng ý giúp Trần Quân Nghị giải thuốc nhưng với điều kiện là sau khi xong việc, cô muốn được làm công việc trong nhà, không phải loanh quanh ngoài vườn làm công việc chăm sóc cây cối và quét sân nữa.

- Được, tôi đảm bảo điều này, tôi sẽ nói chuyện với ông chủ, ông ấy thấu tình đạt lý, sẽ hiểu và chấp nhận thôi. – Quản gia đứng ra bảo đảm.

Nhanh như chớp, Hạ Vân Thanh kéo cô gái trẻ lên lầu và mở cửa, đẩy cô ấy vào trong. Thế nhưng, chưa đầy một phút, cô nàng đã tông cửa chạy ra, nước mắt ngắn dài, lắc đầu liên tục.

- Cậu chủ đuổi em, còn đánh em nữa.