Chương 16 - Tình Yêu Của Người Đàn Ông Từng Bắt Nạt Tôi
- Cậu chủ, để chúng tôi giúp. – Lê Nhu tiến lại, cất tiếng.
Trần Quân Nghị ngước lên, chạm phải ánh mắt tò mò của Hạ Vân Thanh. Anh hơi nhíu mày, quay sang lắc đầu với Lê Nhu rồi giơ tay vẫy cô.
- Lại đây.
Hạ Vân Thanh rùng mình, nhìn lại khoảng trống phía sau lưng rồi vờ như bị điếc, rón rén nhấc chân định lên cầu thang. Gã đàn ông đó chắc say dữ lắm rồi, cô không muốn nói chuyện với anh vào lúc này đâu. Khi say, con người sẽ bộc lộ bản chất, bản chất của anh thì cô biết rõ rồi.
- Vân Thanh, đưa anh về phòng. – Anh tiếp tục gọi lớn.
Cô cắn chặt môi, từ từ quay lại, đặt hai chai nước xuống rồi tiến về phía cửa. Đôi tay mảnh khảnh run rẩy đỡ lấy cơ thể cao lớn của người đàn ông. Lê Nhu nhanh nhẹn quỳ xuống, tháo giày ra khỏi chân anh.
Hai cô hầu gái lo lắng nhìn theo họ, cầu nguyện cho họ lên đến phòng. Trần Quân Nghị chỉ muốn Hạ Vân Thanh dìu anh nên không ai dám chạm vào anh.
Tuy anh ra nước ngoài một thời gian dài và những cô hầu gái trẻ chưa có cơ hội tiếp xúc nhiều với anh nhưng tính cách của anh đã được quản gia dạy cho họ học thuộc lòng.
- Cẩn thận. – Hạ Vân Thanh nhắc nhở anh khi bước lên bậc thang thứ nhất.
Cô gần như nín thở suốt cả quãng đường. Mãi khi đặt anh ngồi xuống giường, cô mới có thể thở bình thường.
- Nóng quá… nóng quá… - Trần Quân Nghị phàn nàn, đưa tay lên cổ, nới lỏng cà vạt.
Thấy động tác của anh không chuẩn xác, Hạ Vân Thanh chướng mắt, nhanh chóng cởi cà vạt ra giúp anh, sau đó thì cởi luôn áo vest rồi đỡ anh nằm xuống. Ngay khi cô định quay đi thì anh nắm lấy tay cô.
- Mở… mở máy lạnh cho anh, nóng… nóng quá…
Cô cau mày, với tay lấy remote trên tủ đầu giường. Tay kia của cô vẫn bị Trần Quân Nghị nắm chặt và cô thì đang mải điều chỉnh nhiệt độ nên cũng không để ý lắm.
Anh tham lam nắm chặt tay cô, tận hưởng cảm giác mát lạnh từ làn da mịn màng của cô truyền đến. Ánh mắt anh càng lúc càng như có lửa đốt, dán chặt cơ thể cô, hơi thở mỗi lúc một nặng nề thêm.
- Hai mươi sáu độ chắc là ổn rồi. – Hạ Vân Thanh lên tiếng.
- Không ổn rồi. – Anh thều thào.
- Vậy hai lăm độ nhé. – Cô tưởng anh nói nhiệt độ quá cao nên hạ xuống chút nữa.
- Vân Thanh, hình như… anh… anh uống phải thứ không sạch sẽ rồi.
Nghe giọng anh run rẩy, cô liền quay lại nhìn. Mặt anh lúc này thậm chí còn đỏ hơn ban nãy, ánh mắt rất kỳ lạ.
- Anh đau bụng sao? – Cô hơi hoảng, vội cúi xuống ngang tầm với mặt anh và hỏi.
- Không, anh… muốn… anh bị bỏ thuốc…
Hạ Vân Thanh nheo mắt vài giây, cố hiểu những gì anh nói. Khi ánh mắt cô vô tình chạm vào nơi đang phồng lên giữa hai chân anh, cô giật bắn mình và nhanh chóng thông suốt tất cả.
Như gặp phải ma, cô vội hất tay anh ra rồi phóng ra ngoài, chạy sầm sập xuống cầu thang.
Trần Quân Nghị ngã sóng soài trên giường sau cú đẩy của Hạ Vân Thanh. Cảm giác nóng bức khó chịu khiến anh muốn phát điên, hình ảnh ướt mưa của cô lại xuất hiện trong đầu anh. Anh muốn cô, anh thật sự muốn cô.