Chương 8 - Thử và Sai - Tình Cũ Đã Qua

8.

Thật ra bây giờ nghĩ lại, hồi đó tôi quả thực là một não yêu đương.

Vì Tạ Xuyên, tôi trở thành bắc phiêu*. Một người từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua khó khăn như tôi, phải đi tàu điện ngầm vào lúc tám giờ sáng, thuê một căn phòng nhỏ cũ nát với mức lương kiếm được cũng chỉ hơn bốn nghìn.

*北漂: ý chỉ người sống ở Bắc Kinh nhưng không có hộ khẩu ở Bắc Kinh.

Lúc đó Tạ Xuyên đang học cao học, vẫn còn là một chàng trai nghèo.

Sau khi đi làm, tôi được tiếp xúc với nhiều người hơn, lúc đó tôi càng thấm thía hơn những điều tốt xấu trong các mối quan hệ ngoài xã hội.

Hồi đó, trong lần đầu tiên đi làm, tôi đã bị sếp quấy rối ở nơi làm việc.

Hắn thẳng thắn hỏi tôi: “Cố Kiều, một tháng bạn trai em kiếm được bao nhiêu tiền, có đủ khả năng để chu cấp cho em không?”

“Tôi nghĩ đã đến lúc em phải đổi chiếc túi mình đang dùng rồi, em thích LV hay Chanel, tôi sẽ mua cho em.”

“Em rất xinh đẹp, cũng rất thông minh, chắc hẳn sẽ hiểu được đi đường tắt như nào.”

Lúc đó tôi đã ném thẳng đơn từ chức lên đầu ông ta, rời đi không thèm ngoảnh lại.

Lúc đó, tôi luôn nói với Tạ Xuyên rằng, túi LV xấ.u như vậy, sao vẫn có người bỏ ra mấy vạn để mua nó.

Sau đó, một chị ở trong tổ của tôi đã dùng thẻ tín dụng của mình để mua một chiếc túi LV, thuận lợi đàm phán thành công một dự án.

Cô ấy nói với tôi: “Cố Dao, bây giờ có rất nhiều người đánh giá con người qua vẻ bề ngoài và cách ăn mặc, nếu em đeo chiếc túi LV ở trên vai, lái xe BMW đi bàn chuyện kinh doanh, thì kết quả chắc chắn sẽ khác.”

“Nhiều người có vẻ ngoài gọn gàng, đẹp đẽ nhưng sau khi tan làm cuộc sống thực sự của họ lại ở dưới tầng hầm, điều này nghe buồn cười đúng không? Nhưng cũng rất thực tế.”

Có lẽ từ đó tôi dần hiểu được sự bất lực của hai chữ “thực tế”.

Sau khi ra trường, tôi rất ít khi xin tiền của gia đình, bố mẹ tôi cũng ủng hộ để rèn luyện tôi một phen.

Trước khi ra trường, với mơ ước bản thân sẽ được thăng chức, tăng lương bằng chính khả năng của mình, bình thường Tạ Xuyên cũng làm thêm một số dự án.

Hắn thường xuyên làm những món ăn ngon rồi đưa đến công ty cho tôi, cũng sẽ tặng cho tôi một số món quà trong khả năng của mình.

Tan làm, tôi sẽ cùng Tạ Xuyên ngồi trên chiếc xe điện nhỏ, vô tư thổi gió, tôi ôm eo hắn nhìn người đi đường và xe cộ đang không ngừng qua lại.

“Tạ Xuyên, nếu nhìn lâu, túi LV quả thực cũng không tệ lắm.”

Hắn cười cười: “Vậy anh sẽ tiết kiệm để mua cho em một cái nhé!”

Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, đắt lắm! Hàng giả cao cấp chỉ hơn một nghìn thôi, mua cái giả cũng được. Anh biết không, bây giờ có rất nhiều người hợm hĩnh.”

“Đợi sau này có tiền, anh sẽ mua túi Hermès cho em, cái loại mà mấy chục vạn một cái ấy.”

Tôi lắc lắc eo hắn, mặc sức tưởng tượng về cuộc sống tương lai, chỉ vào chiếc xe đang chạy như bay bên cạnh mình.

“Anh có thích chiếc xe Land Rover đó không? Hình như mấy trăm vạn á, về sau anh trở nên giàu có thì mình mua nó nhé!”

Tôi nghĩ, chúng tôi có tay có chân, có trình độ học vấn, chỉ cần sẵn sàng làm việc chăm chỉ thì những nỗ lực của chúng tôi chắc chắn sẽ được đền đáp.

Nhưng thứ mà các thành phố lớn không thiếu nhất đó chính là nhân tài, cuộc sống sẽ dần dần san bằng những góc cạnh của tuổi trẻ.

Năm thứ hai sau khi tốt nghiệp, tôi kiếm được hơn một vạn tiền thưởng giữa năm, hạnh phúc không tả nổi.

Khi sinh nhật của Tạ Xuyên sắp đến gần, tôi cắn răng mua cho hắn chiếc đồng hồ trị giá một vạn.

Bình thường hắn rất hay kiểm tra thời gian, xem ngày sinh nhật, vì vậy tôi nghĩ tôi sẽ tặng hắn một món quà thật tốt.

Vốn dĩ đó là một chuyện rất vui vẻ, tôi gọi một chiếc bánh, đi đến nhà hàng mà chúng tôi hay ăn, tặng quà cho Tạ Xuyên trong trạng thái vô cùng mong đợi.

Không ngờ sau khi mở ra, hắn sửng sốt một hồi lâu mới nói: “Cố Kiều, em có thể trả lại nó không?”

Giống như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào sự nhiệt tình của tôi, tôi quay người bỏ đi mà không ăn uống gì.

Lòng tôi cảm thấy vừa tủi thân vừa chua xót, tôi đã làm việc rất chăm chỉ để kiếm tiền, chuẩn bị rất lâu mới chọn được quà cho hắn, nhưng thậm chí một câu cảm ơn hắn cũng không nói.

Hai ngày sau, hắn thậm chí còn không liên lạc với tôi, lần đầu tiên chúng tôi xảy ra chiến tranh lạnh.

Sau đó, thầy hướng dẫn của Tạ Xuyên gọi cho tôi, ông ấy nói gần đây Tạ Xuyên đã vay tiền của một số bạn học cùng lớp, nghe nói là do bố của hắn không may bị ngã, cần phải phẫu thuật.

Thầy hướng dẫn còn nói, suất học bổng du học duy nhất của trường vốn được trao cho Tạ Xuyên, nhưng vì tôi, hắn đã từ chối.

Công việc nghiên cứu khoa học ở nước ngoài được trả lương rất cao, đây là cơ hội mà bao nhiêu người cầu mà không được, thật sự rất khó có được, thầy giáo hy vọng tôi có thể thuyết phục hắn.

Tôi nghỉ phép hai ngày để trở về nhà, vô tình tôi tìm thấy bệnh án của bố ở trong nhà, ông vừa trải qua ca phẫu thuật bắc cầu động mạch vành.

Tôi áy náy đến mức không biết phải đối mặt với bố thế nào, hai năm qua tôi làm việc ở bên ngoài, ngay cả khi bố mẹ bị bệnh cũng không thể ở bên.

“Bố không sao đâu Kiều Kiều, chỉ là một cuộc phẫu thật nhỏ thôi, thấy con bận làm việc nên mới không nói cho con biết.”

Tôi khóc trôi cả tiền đồ, làm bố lại phải an ủi tôi.

Hôm đó, tôi đã nói chuyện với bố rất nhiều.

Tôi hỏi ông, tại sao ngày đó lại đưa ra hai yêu cầu cho Tạ Xuyên.

Bố tôi nói: “Con ngố.c lắm, con cứ nghĩ bản thân đã đưa ra sự lựa chọn đúng đắn nhưng bố mẹ lại có rất nhiều nỗi băn khoăn, chỉ là không muốn chia rẽ hai con.”

“Bố mẹ sợ nhiều năm sau con sẽ nghĩ tới, bởi vì năm đó, chính vì sự ngăn cản của bố mẹ nên hai con mới không thể đi đến cuối cùng rồi sẽ luôn cảm thấy hối hậ.n.”

“Nhưng con vẫn còn trẻ, bố có thể thấy được Tạ Xuyên là một đứa trẻ tốt, nhưng Bần tiện phu thê bách sự ai*, sau khi Tạ Xuyên tốt nghiệp cao học thì đã hai mươi lăm tuổi, cậu ấy còn phải phấn đấu thêm bao nhiêu năm nữa thì mới có thể cho con một mái nhà? Cho dù cậu ấy có cố gắng làm việc chăm chỉ và thành công trong sự nghiệp đi nữa, nhưng có bao nhiêu người đàn ông thăng quan tiến chức xong đã đổi vợ. Liệu cậu ấy có thể bảo đảm sẽ yêu thương con như hiện tại không? Sẽ còn phải tốn bao nhiêu thời gian và bao nhiêu chuyện có thể xảy ra nữa?”

*Bần tiện phu thê bách sự ai: Vợ chồng nghèo nên trăm chuyện buồn thương – câu thơ trong bài “Giải nỗi sầu nhớ 2” của nhà thơ Trung Quốc - Nguyên Chẩn

“Lúc ấy con còn nói đùa, nhắc tới lần đầu tiên con gặp bố mẹ của Tạ Xuyên, con còn giúp họ dỡ gạch, con cười vô tư nhưng không biết bố mẹ đã đau lòng như thế nào. Bố mẹ từ nhỏ đã nuôi con như bảo bối, ngay cả việc nhà cũng không nỡ để con làm.”

“Con bước từng bước một nhưng bố mẹ lại lo tới chín mươi chín bước cho tương lai của con. Lúc con vì Tạ Xuyên mà ở lại Bắc Kinh, mẹ con đã âm thầm khóc rồi hỏi bố, con gái không cần chúng ta nữa sao? Con biết đấy, mẹ con bà ấy rất hay suy nghĩ lung tung, lúc thì lo con sẽ bị lừa, lúc lại lo nếu con có thai ngoài ý thì sẽ phải làm sao. Nuôi con gái chính là tốn rất nhiều tâm tư.”

“Con muốn đâ.m đầu vào chân tường thì bố mẹ cũng chỉ có thể cố gắng hết sức để giúp đỡ con. Dù Tạ Xuyên có đưa 20 vạn tiền sính lễ hay không, bố cũng không quan tâm, chúng ta không cần tiền của cậu ấy. Thứ bố mẹ muốn, một là nhìn thấy thái độ của cậu ấy, hai là muốn cho các con hiểu, cuộc sống vốn không dễ dàng, hai con còn quá trẻ. Về việc không cho hai đứa sống chung trước hôn nhân, bố mẹ chỉ sợ con bị tổn thương. Dù sao thì hai người nam nữ ở chung một chỗ, người con gái lúc nào cũng phải chịu thiệt nhiều hơn.”

“Bố mẹ yêu con nên mới tính toán sâu xa, đợi sau này con có con, con sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của bố mẹ.”

Ngày đó, những lời nói của bố đã làm tôi bừng tỉnh.

Trước đó, tôi đã từng muốn đấu tranh, nói với Tạ Xuyên: “Anh ra nước ngoài đi, em sẽ đợi anh trở về.”

Ngày trước tôi không hiểu, tại sao hai người yêu nhau nhưng lại không thể đi đến cuối cùng.

Sau này tôi mới hiểu được, gặp nhau sai thời điểm, nhất định sẽ kết thúc trong nuối tiếc.

Tất cả đã bị đánh bại bởi hai chữ “thực tế”.

Nếu bạn liều lĩnh vì tình yêu, rất có thể bạn sẽ bị thương tích đầy mình.

Năm đó, tôi nghe nói chi phí chữa trị của bố Tạ Xuyên còn thiếu khoảng năm vạn nên tôi đã gọi điện cho Giang Thừa, người đang ở rất xa ở bên kia đại dương.

“Giang Thừa, cho tôi vay năm vạn.”

Ở đầu dây bên kia vẫn đang là nửa đêm, anh mơ mơ màng màng hỏi tôi: “Vay tiền để làm gì?”

“Thôi bỏ đi.”

Tôi không có tâm trạng cãi nhau với Giang Thừa.

Điện thoại kêu “ting” một tiếng, thông báo chuyển khoản vang lên.

“Lấy tiền đi.”

Anh tặc lưỡi, không kiên nhẫn hỏi lại tôi: “Bị lừa dối? Hay cãi nhau?”

“Không có.”

Tôi nhận tiền rồi cúp điện thoại, tôi và Giang Thừa từ trước đến nay vẫn luôn không cần khách sáo.

Tôi chuyền tiền cho thầy giáo của Tạ Xuyên, nói với ông ấy hãy giao cho Tạ Xuyên như học bổng.

Tôi chia tay với Tạ Xuyên, vì không để cho mình bất kỳ lối thoát nào, tôi hoàn toàn chặt đứt ý niệm của bản thân, khẳng định chắc chắn: “Tạ Xuyên, anh chỉ là một chàng trai nghèo, tiền sính lễ hai mươi vạn cũng không chuẩn bị nổi, tôi hối hận rồi, tôi không bao giờ… muốn cùng anh sống một cuộc sống không thể nhìn thấy tương lai như này nữa.”

Nghĩ lại năm đó, tôi quá ngây thơ và non nớt.

Tôi cứ nghĩ con người trưởng thành sẽ phải trải qua quá trình thử và sai liên tục.

Chẳng qua là chúng tôi không ai sai mà chỉ là không phù hợp với nhau mà thôi.