Chương 9 - Lời đề nghị của Tạ Xuyên - Tình Cũ Đã Qua

9.

Trung tâm mua sắm cách công ty của Giang Thừa không xa, anh ấy mới chuyển trụ sở chính từ Bắc Kinh về đây được hai năm, tôi cũng chưa từng qua đó.

Tôi xách quần áo mới mua cho anh lảo đảo đi vào công ty.

Chỉ là, vừa mới bước ra khỏi thang máy, tôi ngoài ý muốn nhìn thấy anh và Tạ Xuyên đang đi ra.

Bầu không khí giữa hai người lúc đó rõ ràng rất căng thẳng, tôi bị kẹt ở giữa, nhất thời bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

“Cố Kiều, anh có chuyện muốn nói với em.” - Tạ Xuyên lên tiếng đầu tiên.

Giọng hắn trầm thấp, như đang đè nén hàng ngàn cảm xúc: “Chúng ta đi nói chuyện đi.”

Tôi khó khăn cùng hắn đi đến quán cà phê ở trong toà nhà văn phòng.

“Thật sự xin lỗi em, chuyện năm đó, bây giờ anh mới biết được…” - Giọng hắn nghẹn ngào, hơi run run.

Tôi siết chặt chiếc cốc ở trong tay, hào phóng cười cười: “Không sao đâu, hồi đó tôi chưa trưởng thành lắm, đáng lẽ phải tìm cách chia tay tử tế hơn.”

“Hiện giờ tất cả mọi người đều đang rất ổn, nhìn anh xem, cái gì bây giờ cũng có.” - Tôi thoải mái vui đùa.

Tạ Xuyên nhìn tôi, trong mắt dâng lên cảm xúc cuồn cuộn, yết hầu khẽ cử động, khàn giọng nói: “Anh cái gì cũng có… Kiều Kiều, chúng ta… có thể quay lại không?”

Tôi sững sờ nhất thời không biết phản ứng như thế nào. Sau khi bình tĩnh lại, tôi thản nhiên đáp: “Tạ Xuyên chúng ta đều có những sự lựa chọn phù hợp hơn với mình.”

“Anh và Từ Vi, cô ấy chỉ giúp anh ứng phó chuyện trong nhà thôi…” - Hắn vội vàng giải thích.

“Nhưng cô ấy rất thích anh.”

Hắn hờ hững nói: “Cô ấy chỉ thích những lợi ích mà anh có thể mang lại cho cô ấy thôi. Anh sẽ không bao giờ quên được cô gái ngồi sau chiếc xe đạp điện cùng anh mơ về tương lai…”

Tôi lắc đầu, mỉm cười lơ đãng: “Lúc ấy tôi còn quá trẻ và ngây thơ, cho đến hiện tại, tôi nhất định sẽ không yêu một chàng trai nghèo.”

Cho nên mới nói, tình cảm lúc còn trẻ mới là tình cảm chân thành nhất. Lúc đó, không biết cân nhắc lợi hại, có dũng khí, không sợ hãi.

Giọng nói của Tạ Xuyên khàn khàn, mắt hắn đỏ hoe: “Mấy năm nay anh liều mạng kiếm tiền, chính là muốn một ngày nào đó có thể xứng đôi với em…”

Hắn cố gắng hết sức đè nén cảm xúc, lồng ngực không khỏi phập phồng run rẩy: “Từ năm mười tám tuổi đến năm hai mươi tám tuổi anh chỉ yêu một người duy nhất tên là Cố Kiều. Cô ấy thắp sáng thanh xuân ảm đạm của một chàng trai, chàng trai đó đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không giữ được người con gái mà mình yêu…”

“Đời người có bao nhiêu cái mười năm, Cố Kiều, anh không muốn mất em nữa, chúng ta quay lại được không?”

Tôi không ngờ Tạ Xuyên lại nói với tôi như vậy.

Tôi còn tưởng kết cục của chúng tôi sẽ chẳng gì hơn ngoài cái danh người xa lạ quen thuộc.

Chúng tôi đều đã là người trưởng thành, đã xa cách nhau lâu như vậy tốt nhất là nên cho nhau một chút thể diện.

Bao nhiêu năm xa cách, tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày hắn sẽ đến tìm tôi cầu xin quay lại.

Hai người từng yêu nhau mãnh liệt như vậy, giờ đây trong lòng lại tràn đầy cảm giác xa lạ.

Tôi nuốt hết xuống hàng vạn cảm xúc ở trong lòng: “Tạ Xuyên, chúng ta…”

“Kiều Kiều, đừng từ chối anh nhanh như vậy, em hãy suy nghĩ kỹ được không?” - Vành mắt hắn đỏ hoe, trong giọng nói mang theo chút cầu xin.