Chương 7 - Chia Tay - Tình Cũ Đã Qua
7.
Giữa trưa nhà hàng đưa tới một số món ăn mà tôi thích, sau khi ăn xong tôi viết thêm vài dòng. Thời tiết hôm nay rất đẹp, rất phù hợp để ra ngoài đi shopping.
Giang Thừa ra tay rất hào phóng, nhớ tới ngày hôm qua mình đã làm bẩn áo sơ mi và cà vạt của anh, tôi liền nghĩ cách để bồi thường.
Tôi đến thương hiệu mà anh thường mặc, đi dạo một vòng.
Hay thật, tôi chưa nhìn thấy món đồ nào giá thấp hơn năm chữ số, tên choá này mặc long bào à?
Nữ nhân viên lịch sự hỏi tôi: “Chị ơi, chị muốn chọn áo sơ mi cho anh nhà ạ? Chị có cần em giới thiệu qua cho không?”
Tôi xấu hổ cười cười: “Việc này, chỗ các cô món đồ nào là rẻ nhất vậy?”
Nữ nhân viên hơi sửng sốt, chỉ chỉ cho tôi: “Mẫu này ra vào năm ngoái, hiện tại đang giảm giá. Anh nhà mình mặc size bao nhiêu vậy ạ?”
Tôi nào biết anh ấy mặc size bao nhiêu. Tôi nhặt một cái tương tự lên thử so sánh với số đo của chính mình, nó to và dài quá.
Chắc là anh mặc được…
Tôi lại chọn thêm chiếc cà vạt rẻ nhất, cắn răng quẹt thẻ.
Trong lúc xách túi rời khỏi trung tâm thương mại, tôi bất ngờ va phải một người.
Là bạn gái nhỏ của Tạ Xuyên, Từ Vi.
Tôi không muốn chào hỏi, mối quan hệ của chúng tôi vốn đã khó xử rồi nhưng cô ta lại gọi tôi lại: “Cố Kiều.”
Tôi nhìn kỹ, mắt cô ta đỏ hoe, hình như vừa mới khóc xong.
“Có chuyện gì vậy cô Từ?” - Tôi khó hiểu.
“Tôi với Tạ Xuyên chia tay rồi.”
Cô ta cắn môi, giọng nói đầy buồn bã: “Là vì cô.”
Tôi cạn lời: “Cô Kiều, chúng ta mới chỉ gặp nhau có một lần, cô nói điều này nghe có buồn cười không?”
“Tôi tưởng anh ấy hận cô, hận cô năm đó bỏ rơi anh ấy nên mới làm khó dễ cô.”
Từ Vi nắm chặt ngón tay, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tôi cứ tưởng ở trong lòng anh ấy tôi có một vị trí đặc biệt, nhưng hoá ra anh ấy vẫn không quên được ánh trăng sáng của mình. Cố Kiều, cô căn bản không xứng với Tạ Xuyên, tôi không biết tôi không bằng cô ở điểm nào, so với cô tôi trẻ tuổi hơn…”
Tôi không kiên nhẫn phất tay ngắt lời cô ta: “Đúng, cô trẻ hơn tôi nhưng tôi thực sự hâm mộ người nào có thể trẻ mãi không già đó.”
Tôi cười khúc khích, đừng bao giờ xem thường trình độ mắng chử.i của một tác giả mạng.
“Còn nữa cô Từ, tôi thật sự rất chán ghé.t bộ dạng này của cô, tôi càng ghé.t hơn khi cô nói tới vấn đề tôi xứng hay không xứng, cô làm tôi không thể nhịn được mà muốn mắng chử.i cô.”
Từ Vi há miệng thở dốc, mắt đỏ hoe cãi lại: “Nhưng cô thực sự thích Tạ Xuyên sao, không phải năm đó vì anh ấy không có tiền nên cô mới đá anh ấy ư?”
Tôi lắc đầu, cười hờ hững: “Vậy cô Từ thích anh ấy ở điểm nào? Sự nghiệp thành công? Hay đẹp trai nhiều tiền?”
Từ Vi giật mình không trả lời.
Tôi thản nhiên nói: “Nếu bây giờ Tạ Xuyên không có tất cả những gì anh ấy đang có, vậy cô có còn thích anh ấy nữa không? Nếu anh ấy không mua nổi cho cô một chiếc túi hàng hiệu, thậm chí ăn uống cũng là vấn đề, cô có còn thích anh ấy nữa không? Tình yêu này của cô có thể kéo dài được bao lâu, một năm, hai năm, hay ba năm?”
“Chuyện tình cảm của tôi và Tạ Xuyên đã kết thúc từ nhiều năm trước. Về phần đúng sai, tôi nghĩ người ngoài không có tư cách để phán xét. Tôi tự biết bản thân không thẹn với lương tâm, chúng tôi chia tay cũng được mấy năm rồi, tôi cũng không cố ý tạo hiềm khích, chuyện giữa hai người bọn cô thì có liên quan gì đến tôi?”
Tôi thản nhiên cười: “Hơn nữa, tôi không có thói quen ăn lại.”
Giữa trưa nhà hàng đưa tới một số món ăn mà tôi thích, sau khi ăn xong tôi viết thêm vài dòng. Thời tiết hôm nay rất đẹp, rất phù hợp để ra ngoài đi shopping.
Giang Thừa ra tay rất hào phóng, nhớ tới ngày hôm qua mình đã làm bẩn áo sơ mi và cà vạt của anh, tôi liền nghĩ cách để bồi thường.
Tôi đến thương hiệu mà anh thường mặc, đi dạo một vòng.
Hay thật, tôi chưa nhìn thấy món đồ nào giá thấp hơn năm chữ số, tên choá này mặc long bào à?
Nữ nhân viên lịch sự hỏi tôi: “Chị ơi, chị muốn chọn áo sơ mi cho anh nhà ạ? Chị có cần em giới thiệu qua cho không?”
Tôi xấu hổ cười cười: “Việc này, chỗ các cô món đồ nào là rẻ nhất vậy?”
Nữ nhân viên hơi sửng sốt, chỉ chỉ cho tôi: “Mẫu này ra vào năm ngoái, hiện tại đang giảm giá. Anh nhà mình mặc size bao nhiêu vậy ạ?”
Tôi nào biết anh ấy mặc size bao nhiêu. Tôi nhặt một cái tương tự lên thử so sánh với số đo của chính mình, nó to và dài quá.
Chắc là anh mặc được…
Tôi lại chọn thêm chiếc cà vạt rẻ nhất, cắn răng quẹt thẻ.
Trong lúc xách túi rời khỏi trung tâm thương mại, tôi bất ngờ va phải một người.
Là bạn gái nhỏ của Tạ Xuyên, Từ Vi.
Tôi không muốn chào hỏi, mối quan hệ của chúng tôi vốn đã khó xử rồi nhưng cô ta lại gọi tôi lại: “Cố Kiều.”
Tôi nhìn kỹ, mắt cô ta đỏ hoe, hình như vừa mới khóc xong.
“Có chuyện gì vậy cô Từ?” - Tôi khó hiểu.
“Tôi với Tạ Xuyên chia tay rồi.”
Cô ta cắn môi, giọng nói đầy buồn bã: “Là vì cô.”
Tôi cạn lời: “Cô Kiều, chúng ta mới chỉ gặp nhau có một lần, cô nói điều này nghe có buồn cười không?”
“Tôi tưởng anh ấy hận cô, hận cô năm đó bỏ rơi anh ấy nên mới làm khó dễ cô.”
Từ Vi nắm chặt ngón tay, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tôi cứ tưởng ở trong lòng anh ấy tôi có một vị trí đặc biệt, nhưng hoá ra anh ấy vẫn không quên được ánh trăng sáng của mình. Cố Kiều, cô căn bản không xứng với Tạ Xuyên, tôi không biết tôi không bằng cô ở điểm nào, so với cô tôi trẻ tuổi hơn…”
Tôi không kiên nhẫn phất tay ngắt lời cô ta: “Đúng, cô trẻ hơn tôi nhưng tôi thực sự hâm mộ người nào có thể trẻ mãi không già đó.”
Tôi cười khúc khích, đừng bao giờ xem thường trình độ mắng chử.i của một tác giả mạng.
“Còn nữa cô Từ, tôi thật sự rất chán ghé.t bộ dạng này của cô, tôi càng ghé.t hơn khi cô nói tới vấn đề tôi xứng hay không xứng, cô làm tôi không thể nhịn được mà muốn mắng chử.i cô.”
Từ Vi há miệng thở dốc, mắt đỏ hoe cãi lại: “Nhưng cô thực sự thích Tạ Xuyên sao, không phải năm đó vì anh ấy không có tiền nên cô mới đá anh ấy ư?”
Tôi lắc đầu, cười hờ hững: “Vậy cô Từ thích anh ấy ở điểm nào? Sự nghiệp thành công? Hay đẹp trai nhiều tiền?”
Từ Vi giật mình không trả lời.
Tôi thản nhiên nói: “Nếu bây giờ Tạ Xuyên không có tất cả những gì anh ấy đang có, vậy cô có còn thích anh ấy nữa không? Nếu anh ấy không mua nổi cho cô một chiếc túi hàng hiệu, thậm chí ăn uống cũng là vấn đề, cô có còn thích anh ấy nữa không? Tình yêu này của cô có thể kéo dài được bao lâu, một năm, hai năm, hay ba năm?”
“Chuyện tình cảm của tôi và Tạ Xuyên đã kết thúc từ nhiều năm trước. Về phần đúng sai, tôi nghĩ người ngoài không có tư cách để phán xét. Tôi tự biết bản thân không thẹn với lương tâm, chúng tôi chia tay cũng được mấy năm rồi, tôi cũng không cố ý tạo hiềm khích, chuyện giữa hai người bọn cô thì có liên quan gì đến tôi?”
Tôi thản nhiên cười: “Hơn nữa, tôi không có thói quen ăn lại.”