Chương 95 - Tình Ca

- Một chai nữa. – Thanh Phong trút cạn những giọt rượu cuối cùng vào ly rồi lớn tiếng gọi anh chàng phục vụ.

- Đừng uống nữa, cậu say quá rồi. Có chuyện với cậu vậy? Bị bạn gái đá hả?

Trịnh Văn Chương vừa nói vừa ra hiệu cho nhân viên của mình cất chai rượu về chỗ cũ rồi bước đến ngồi cạnh chàng giảng viên.

Từ lúc hắn quen biết anh đến nay thì đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến anh uống rượu vô tội vạ như thế này. Nếu không phải vì thất tình thì cũng chẳng còn lý do gì khác.

- Nói linh tinh. Tôi thậm chí còn chưa hẹn hò được với cô ấy thì làm sao bị đá được chứ? Không bán rượu nữa sao? Cậu sợ tôi không có tiền trả à?

- Người ta nói ăn no rồi mà ăn nữa thì sẽ phí, uống rượu cũng như vậy đấy, say rồi thì đừng uống nữa. Ngồi chờ tôi một chút, tôi vào lấy chìa khóa xe rồi đưa cậu về. Thật là, mất sạch hình tượng rồi.

Thanh Phong bật cười khi nghe anh bạn chỉ trích mình. Cho dẫu hình tượng của anh có cao quý và tốt đẹp đến đâu thì cuối cùng vẫn không thể khiến người con gái anh yêu động lòng.

Anh đã có một cô em gái và bạn bè anh không hề thiếu, anh chỉ đang thiếu một người tình sẽ sống cùng anh đến trăm năm.

Trong khi anh chàng chủ quán bar trở vào phòng lấy chìa khóa thì Thanh Phong đã loạng choạng rời đi. Anh không muốn làm phiền bất kỳ ai và muốn tự mình bắt taxi về nhà.

Nhân cách tốt đẹp và luôn suy nghĩ cho người khác ngay cả trong lúc say khiến anh ý thức được bản thân không nên ngồi vào ghế lái.

Bàn tay Thanh Phong quờ quạng bám vào dãy xe hơi đậu dọc bên đường để tìm một chiếc taxi.

Bây giờ anh mới nhận ra men rượu hoàn toàn không có tác dụng khiến anh vơi đi nỗi buồn. Anh tự tin và hy vọng bao nhiêu thì bây giờ lại tự ti, thất vọng bấy nhiêu.

Giá như Thi San cứ ngồi im trong xe và để anh đưa cô về thì anh đã không cảm thấy bản thân ê chề như vậy. Cô bỏ chạy, không hề quay đầu nhìn lại chứng tỏ cô đã vứt anh ra khỏi cuộc đời của cô rồi.

- Ôi trời, đúng là anh Thanh Phong rồi. – Ngọc Vy vội vàng đỡ lấy anh ngay khi anh suýt ngã xuống lề đường.

- Thi San, em quay lại rồi sao? May quá.

Thanh Phong chỉ nói được bấy nhiêu đó rồi ngất đi trong vòng tay cô nàng giúp việc.

Blake vội vàng bước xuống xe, chạy đến giúp Ngọc Vy dìu anh sang bên kia đường.

Ban nãy, khi Ngọc Vy bảo Blake dừng xe vì thấy người đàn ông đang say xỉn có bóng lưng rất giống Thanh Phong, anh còn nghĩ là cô bị cận, nhìn nhầm bởi từ lúc quen biết với chàng giảng viên, anh chưa bao giờ thấy anh chàng đẹp trai này buông thả bản thân mà uống đến mức đi không vững như vậy.

Trông thấy anh chàng nhà giàu bị một đôi nam nữ đưa lên xe, Trịnh Văn Chương liền tức tốc chạy sang nhưng khi nhận ra Ngọc Vy và Blake, hắn thở phào nhẹ nhõm.

- Anh ấy uống hết ba chai rượu, thật kinh khủng. – Trịnh Văn Chương cất tiếng.

- Chắc rượu của quán anh ngon quá nên Thanh Phong quá chén thôi. - Blake nói và cẩn thận lấy tấm chăn mỏng đắp lên người Thanh Phong vì sợ anh bị lạnh.

- Cô Ngọc Vy vào ngồi cạnh Thanh Phong rồi cho anh ấy tựa đầu vào vai của cô đi, để anh ấy nằm trên ghế vậy lúc xe di chuyển sẽ chóng mặt lắm.

Dứt lời, Trịnh Văn Chương liền đỡ Thanh Phong ngồi dậy và giục Ngọc Vy nhanh chóng làm theo ý mình.

Cô ngoan ngoãn chui vô băng ghế sau, ngồi sát Thanh Phong. Khoảnh khắc anh gục đầu vào chiếc cổ trắng ngần, cô cảm giác toàn thân tê dại vì hơi thở ấm nồng mùi rượu đột ngột phả vào.

Suốt quãng đường về nhà, Ngọc Vy chẳng dám cử động dù rằng rất mỏi, cánh tay cô vòng lên giữ đầu anh áp vào vai mình vì anh cứ lắc lư mỗi khi Blake giảm tốc độ.

Hôm nay, sau khi tan học, Blake rủ cô đi ăn rồi ngỏ ý muốn đưa cô về, chẳng ngờ đến đây thì lại gặp cậu chủ.

Mãi tận khi chiếc xe dừng lại trước cổng căn biệt thự, Ngọc Vy mới có thể thoải mái nhúc nhích.

Lúc Blake và cô dìu Thanh Phong ra khỏi xe thì ánh đèn của chiếc ta xi đối diện khiến cả hai chói mắt và đồng thời nhìn lên.

- Thanh Trà. – Ngọc Vy nói khẽ.

Có vẻ như Thanh Trà cũng đã uống rượu vì tướng đi của cô ấy xiêu xiêu vẹo vẹo, tuy nhiên, cô ấy chẳng đến nỗi ngã như anh trai và ít nhất, cô ấy còn nhận ra ba người lù lù trước mặt mình là ai.

- Ôi trời, anh trai của tôi. Anh ấy làm sao thế này? – Cô tròn mắt nhìn Blake.

- Không phải là tôi rủ cậu ấy uống rượu đâu. Cô đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi chứ. Anh trai cô đã uống mà không hề nhớ tới bạn bè. – Blake vội phân trần.

- Chị thấy Thanh Phong khi đang trên đường về. Xe anh ấy để lại quán rồi.

Ngọc Vy tiếp lời rồi nhờ Blake cõng Thanh Phong vào nhà giúp nhưng Thanh Trà đã ngăn lại.

Anh cô luôn là sách mẫu trong cách sống và là niềm tự hào của ba cô nên cô không thể để ba mình chứng kiến cảnh này.

Bản thân cô thì cho dù có say đến mức ngủ ngoài đường cũng chẳng có vấn đề gì nhưng Thanh Phong thì tuyệt đối không được.

- Ba tôi sẽ ngất nếu như ông thấy anh tôi đổ đốn thế này. Làm ơn đưa anh ấy ra cổng sau giúp tôi. Tôi và chị Ngọc Vy sẽ dìu anh ấy vào.

Thế là Thanh Phong lại được nhét ngược trở vào xe và cả bốn người nhanh chóng di chuyển ra phía sau căn biệt thự.