Chương 96 - Tình Ca
Thanh Trà lấy điện thoại gọi cho cô giúp việc mở cổng rồi cố gắng hít một hơi thật sâu để lấy lại sức lực chuẩn bị chiến đấu. Thật lòng thì cô đang rất buồn nhưng nỗi sợ do Thanh Phong mang lại đã lấn át tất cả.
Tuy rất muốn giúp nhưng Blake đành bất lực nhìn theo ba người đang túm tụm quanh Thanh Phong.
Đến bậc thềm thì cô giúp việc trung tuổi cũng buông tay và quay trở về phòng để xem chừng Mina, chỉ còn lại hai cô gái yếu đuối nhưng kiên cường ráng gồng mình đưa anh lên lầu.
Ngay khi tới trước cửa phòng Thanh Phong, Thanh Trà hoàn toàn kiệt sức và đột ngột khuỵu xuống, hại cả Ngọc Vy cùng anh cũng ngã theo, tạo nên một tiếng động không hề nhỏ.
- Thanh Trà, em có sao không? – Ngọc Vy lo lắng hỏi nhưng không thể tiến lại gần cô chủ của mình vì Thanh Phong đang đè lên chân cô.
- Em không sao. – Thanh Trà nén đau, bò đến cạnh họ.
Cú ngã khiến Thanh Phong mơ màng tỉnh lại, nhác thấy đôi môi đang cong cớn vì đau của Thanh Trà, anh liền ngồi dậy, tóm lấy hai cánh tay cô mà trách móc lẫn khóc than.
- Thi San từ chối anh rồi. Nếu không phải vì em cứ đốc thúc thì anh đã không dũng cảm tỏ tình cùng cô ấy. Giờ thì hay rồi, anh trai em thất bại rồi.
Đầu óc Thanh Trà vốn đang quay cuồng sau khi uống hết một chai rượu, giờ bị anh lắc lay liên tục khiến cho não cô như sắp tan ra thành nước.
Cô cũng không ngờ Thi San lại từ chối một người đàn ông hoàn hảo như anh trai mình. Chẳng lẽ cô gái ấy và Thắng Vũ thực sự đang yêu nhau và những lời nói kia chỉ là để tránh sự nghi ngờ, soi mói của mọi người?
- Cái gì mà ồn ào trên đó vậy?
Nghe tiếng ba mình vọng lên, Thanh Trà hốt hoảng giục Ngọc Vy lôi Thanh Phong vào phòng và dặn cô hãy khóa cửa lại, tạm thời ở trong đó để ngăn đừng cho anh hú hét khóc la.
Khổ thân cho Ngọc Vy, nhìn quanh nhìn quất mà chẳng thấy có cái gì để bịt miệng anh nên cô đành dùng cả hai tay bóp chặt miệng anh và thầm cầu nguyện cho Thanh Trà nhanh chóng đánh lạc hướng của ông chủ.
Phía bên ngoài, Thanh Trà lập tức nhập vai, cô rũ rượi tựa vào tường, giả vờ gọi Thanh Phong, bắt anh ra mở cửa và đàn cho mình nghe vài khúc nhạc.
Dù gì thì khi ba Mina qua đời, bác sĩ cũng đã cảnh báo với gia đình cô rằng cô có dấu hiệu rối loạn thần kinh mỗi khi nhớ nhung quá khứ nên bây giờ cô sẽ dựa vào đó mà làm loạn.
- Thanh Trà, đêm hôm khuya khoắt mà con còn gọi anh con làm gì vậy hả? Mau về phòng của con đi. – Ông Thanh Ẩn vội kéo Thanh Trà đến căn phòng cách đó không xa.
- Con muốn nghe anh ấy đàn. – Cô lầy lội diễn xuất.
- Muốn gì thì ngày mai hãy nói. Anh con còn phải ngủ để ngày mai lên lớp dạy học nữa. Sao con lại uống nhiều rượu thế này hả?
- Con nhớ ba Mina.
Thanh Trà phụng phịu nói rồi gục xuống và khóc rấm rứt. Riêng câu này, cô không hề nói dối. Cô thật sự rất nhớ anh và cảm thấy tủi thân vô cùng.
Thời gian cũng đã giúp cô phần nào lãng quên quá khứ đau buồn nhưng mỗi khi tổn thương trong cuộc sống hàng ngày là cô lại nhớ đến anh.
Giây phút Tấn Vinh đứng ra bênh vực cho hai mẹ con cô trong quán tạp hóa thì trái tim cô đã rung động sau bao tháng ngày ngỡ đã đóng băng.
Vốn dĩ cả hai vẫn đang nhắn tin hỏi han và trò chuyện bình thường nhưng chẳng rõ vì lý do gì mà hắn đột ngột ngó lơ và tránh mặt cô.
Hôm nay, cô đánh liều tìm đến tòa soạn thì hắn lại thản nhiên khoác vai một cô đồng nghiệp và lướt qua cô như chưa từng quen biết.
- Con định sống trong quá khứ đến bao giờ hả? Con vẫn còn Mina mà, hãy nghĩ về con bé mỗi khi con buồn. Bia rượu không khiến tâm trạng con tốt hơn đâu. Thôi, mau vào phòng đi.
Chờ con gái vào trong rồi, ông Thanh Ẩn mới chậm rãi trở về phòng mình. Ông không biết rằng Thanh Trà lại tiếp tục chui ra và gõ vào cửa phòng Thanh Phong để báo hiệu cho Ngọc Vy.
- Chị xuống được rồi đó. Hôm nay cứ để Mina ngủ với chị nhé, người em hôi rượu lắm. – Thanh Trà thì thầm.
Ngọc Vy khẽ gật đầu, nhón chân rời đi.
Khoảnh khắc cánh cửa phòng đóng lại, nước mắt cô chảy dài, thấm đẫm gương mặt xinh đẹp. Cuối cùng thì anh cũng đã tỏ tình với bạn thân của cô.
Tuy Thi San từ chối nhưng điều đó không khiến cô cảm thấy yên tâm hay vui vẻ bởi vì cô hiểu nếu không phải là Thi San thì anh cũng sẽ không để ý đến cô.
Tình yêu đơn phương này bào mòn trái tim cô theo năm tháng. Ví như anh cứ giống như trước đây, không công khai yêu ai thì cô vẫn sẽ còn kiên trì bám trụ để hy vọng và đợi chờ phép màu xảy ra với đời mình nhưng đến đêm nay, tất cả đã hoàn toàn chấm dứt.
Giọt nước mắt mà anh dành cho Thi San đã xóa tan hết mọi ước vọng hão huyền trong cô.
- Tôi nghe đây Blake. – Cô cố gắng kiềm lại tiếng nấc để nói chuyện.
- Mọi thứ ổn chứ? Ba của Thanh Phong có phát hiện ra không?
- Không. Mọi thứ đều ổn, mọi người đã về phòng cả rồi.
- Vậy thì tốt. Tôi cứ lo cho cô. Ngủ ngon nhé.
Câu từ của anh ngắn gọn nhưng đủ cho Ngọc Vy biết anh đang thật lòng quan tâm mình.
Có lẽ anh nghĩ rằng một khi có chuyện xảy ra thì người mang thân phận giúp việc thấp hèn như cô đây sẽ gánh hết những lời trách cứ vì anh không biết thực ra cả gia đình Thanh Phong xem cô chẳng khác nào con cháu, em út trong nhà.