Chương 94 - Tình Ca
Khoảnh khắc ánh nắng chiều buông dần cũng là lúc cảnh quay cuối cùng kết thúc.
Vốn dĩ ban đầu đạo diễn muốn cả hai hôn nhau trong ánh hoàng hôn tím thẫm nhưng vì Thanh Phong sợ Thi San ngại ngùng và hiểu sai về mình nên anh đã nói chuyện riêng với đạo diễn và bọn họ thống nhất chỉnh sửa phân cảnh này thành cảnh Thi San tựa đầu vào vai anh, cùng anh ngắm mặt trời lặn sau những tòa cao ốc sừng sững.
- Cảm ơn cô Thi San nhé, cô đã làm rất tốt. Tôi thật không ngờ mọi việc hoàn thành chỉ trong một ngày. – Đạo diễn tiến lại bắt tay Thi San và nói.
- Lần đầu tôi đứng trước máy quay nên cũng run lắm, cảm ơn anh và mọi người rất nhiều. – Cô ngại ngùng đáp vì thực ra có những phân cảnh phải quay lại tận hai lần.
- Như vậy là tốt lắm rồi. Tôi thích thái độ làm việc chuyên nghiệp của cô.
Đạo diễn ca tụng Thi San thêm vài câu nữa rồi hối thúc mọi người thu dọn để ra về.
Chờ đến lúc chiếc xe tải nhỏ rời khỏi, Thanh Phong và Thi San mới lên xe và di chuyển đến một nhà hàng dùng bữa tối vì cũng đã gần sáu giờ chiều.
Một ngày làm việc với cường độ cao nên Thi San cũng mệt rất nhiều nhưng cô vẫn cố nở nụ cười thật tươi.
Hôm nay, cho dù thế nào thì cô nhất định cũng sẽ nói rõ tình cảm của mình để Thanh Phong đừng phí thời gian vô ích. Nếu anh không mở lời trước thì cô sẽ lấy cớ là cô nghe chuyện anh thích mình từ Thanh Trà.
Đôi mắt Thi San mở to khi nhìn thấy bảng hiệu của nhà hàng mà Thanh Phong đang rẽ vào. Cách đây mới một tuần thôi, Thắng Vũ đã đưa cô đến đây và còn bị một số bạn trẻ chụp hình quay phim.
- Thức ăn nơi đây rất ngon và tươi. Em hãy ăn thật nhiều để bù lại số calo bị mất nhé. – Thanh Phong cười hiền, đưa cuốn menu cho cô.
- Vâng ạ.
Suốt bữa ăn, Thi San nhận ra ánh mắt tình bể bình mà Thanh Phong dành cho mình. Trái tim cô đập loạn lên và cô cũng không còn cảm nhận được mùi vị của thức ăn nữa.
Linh tính và trực giác mách bảo cho cô biết rằng anh sắp bày tỏ điều gì đó với cô. Thật lòng mà nói, cô rất muốn có anh làm bạn.
Nếu như sau hôm nay, mối quan hệ giữa cô và anh trở về như hai người dưng ngược lối thì sẽ là một mất mát lớn đối với cô.
Trước giờ, cô luôn tâm niệm rằng tình bạn sẽ đưa đến tình yêu nhưng tình yêu sẽ không thể nào trở lại thành tình bạn được.
- Thi San à, chúng ta đến bờ sông đi dạo một lát nhé. – Thanh Phong lên tiếng đề nghị khi chiếc xe vừa rời khỏi nhà hàng không lâu.
- Em.. em thấy hơi mệt, anh đưa em về nhà đi, em không muốn đi dạo.
Giọng nói của Thi San trở nên run rẩy và lập cập dù rằng cô đã cố nhủ lòng bình tĩnh. Rõ ràng là cô cũng muốn anh nói ra tình cảm của anh để cô có thể từ chối thẳng thừng nhưng chẳng hiểu sao khi cảm giác điều đó đang đến gần thì cô lại mất sạch dũng khí ban đầu.
Anh không nói thêm gì, tiếp tục cho xe chạy thẳng đến công viên gần đó rồi dừng lại. Anh đủ tinh tế và thông minh để nhận ra sự bất thường của cô gái bên cạnh mình. Thế nhưng, anh không muốn lãng phí thêm một giây phút nào nữa. Lý trí và trái tim anh đang thôi thúc anh nói ra những lời tự đáy lòng.
- Thi San à, anh yêu em.
Toàn thân Thi San gần như đông cứng khi nghe Thanh Phong nói lời yêu thương mình. Sau khoảnh khắc sợ sệt là cảm giác tội lỗi bủa vây dù rằng cô chẳng làm gì nên lỗi.
Nhác thấy bàn tay anh đang dần tìm đến tay mình, cô vội rụt lại, lấy hết cam đảm nhìn vào mắt anh.
- Thanh Phong, em xin lỗi, em không thể đáp lại tình cảm này của anh được.
- Lý do là gì?
- Em.. em còn nhiều thứ để lo, em còn..
- Thi San, em không còn người thân, em không còn phải lo cho ai cả. Anh sẽ lo lắng và chăm sóc em.
Sự cố chấp của người đàn ông khiến Thi San phải cố tìm một lý do chính đáng hơn nhưng hiện tại cô không thể nghĩ được cái cớ gì đủ thuyết phục. Nếu đem gia thế và địa vị xã hội hay học thức ra để so sánh thì anh chắc chắn sẽ gạt phắt đi cho mà xem.
- Anh à, em chỉ xem anh như một người anh và một người bạn, em không có tình cảm nam nữ với anh.
- Vì Thắng Vũ đúng không? Em thích Thắng Vũ đúng không? Ngoài cậu ấy ra thì bên cạnh em không có ai đủ hoàn hảo để có thể khiến em từ chối anh.
Dưới ánh sáng héo hắt của ngọn đèn cao áp, Thi San nhận ra trong đôi mắt anh chất chứa đau thương lẫn tuyệt vọng. Cô biết nếu cô thừa nhận thì anh sẽ dễ dàng từ bỏ nhưng nếu như thế thì có khác nào cô làm vướng chân Thắng Vũ.
Cô hiểu một khi Thắng Vũ nghe ngóng được điều này từ Thanh Phong, anh chắc chắn sẽ bám lấy cô không buông, tương lai của anh cũng sẽ theo đó mà bị hủy hoại.
- Em.. không thích ai cả. Em sẽ tự về nhà.
Dứt lời, Thi San nhanh chóng bước xuống xe, chạy thẳng đến chỗ chiếc taxi đang đậu gần đó, mặc cho Thanh Phong liên tục gọi tên cô.
Anh không thể tin được anh vừa bị một cô gái từ chối và bỏ rơi giữa đường. Cơn đau nhói trong tim hại anh khó thở, chẳng còn sức mà đuổi theo cô nữa.
- Thi San, lẽ nào tất cả chỉ là do anh ngộ nhận. Anh đã cho rằng em cũng có tình cảm với anh. – Thanh Phong gục đầu trên vô lăng, bật khóc.