Chương 92 - Tình Ca

Khóc lóc chán chê, Nhã Tiên mệt lả và ngất đi trong vòng tay Tăng Thiện.

Đường phố về đêm vắng vẻ vô cùng, chỉ có một vài chiếc xe thi thoảng chạy vụt qua rất nhanh. Hắn ngước mắt nhìn lên vầng trăng lơ lửng phía trời xa và thở dài ảo não.

Hắn ước gì người trong tim cô là mình bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có thể sống thật với bản chất của chính cô, không cần thay đổi bản thân thành hình mẫu trong mắt người khác.

Hai chiếc ô tô tiếp tục lăn bánh trên con đường thênh thang vắng ngắt. Người mình yêu đang ngồi bên cạnh nhưng Tăng Thiện lại chẳng cảm thấy rạo rực như những lần giáp mặt vội vã khi ở đoàn từ thiện hoặc những lúc cô đưa ba cô đến bệnh viện kiểm tra lại lượng đường trong máu.

- Ôi trời ơi, nó đi dự tiệc giao lưu mà uống say đến mức này ư? – Triệu Kiến Đức thảng thốt kêu lên khi Tăng Thiện vừa mở cánh cửa xe.

- Cháu đưa cô ấy về từ quán rượu ạ. Cô ấy ở đó một mình. – Tăng Thiện đáp.

- Nó nghiện rượu từ khi nào thế nhỉ? Nào, Tăng Thiện, cháu bế nó vào nhà giúp bác đi.

Nói rồi, Triệu Kiến Đức và vợ liền rối rít đi trước để dẫn đường cho chàng bác sĩ.

Nhã Tiên nghe những tiếng trò chuyện lao xao thì chỉ than sao ồn quá chứ cũng chẳng mở mắt ra nỗi. Cô ngoan ngoãn nằm yên trên tay Tăng Thiện, thi thoảng chép miệng, dụi đầu vào ngực hắn và gọi tên Thắng Vũ.

Lẽ đương nhiên, Triệu Kiến Đức nghe rõ tên của con trai bạn ông được con gái ông liên tục lặp lại và ông cũng phần nào đoán ra nguyên nhân khiến Nhã Tiên trở thành bộ dạng thế này. Có lẽ trong tiệc giao lưu đã xảy ra chuyện gì đó nên con ông mới buồn và lê la quán rượu.

- Cám ơn cháu nhé Tăng Thiện, lần đầu cháu đến thăm nhà lại là trong hoàn cảnh này. – Triệu Kiến Đức ái ngại lên tiếng khi chàng bác sĩ vừa đặt Nhã Tiên xuống giường.

- Không có gì đâu ạ. Nhã Tiên gọi cho ai đó nhưng nhầm qua số của cháu nên cháu chạy tới luôn. Cũng khuya quá rồi, cháu xin phép về ạ. Tạm biệt hai bác.

Triệu Kiến Đức vội tiễn Tăng Thiện ra cổng còn Hứa Tuyết Linh thì ở lại với Nhã Tiên. Chứng kiến đứa con gái nhỏ nhắn ứa nước mắt và khóc trong mơ khiến bà đau nhói trong tim.

Lúc chiều, khi bà trang điểm cho Nhã Tiên thì con bé vẫn rất hào hứng và vui vẻ kể về những kỷ niệm thuở ấu thơ giữa nó và Thắng Vũ nhưng cuối cùng khi trở về lại mang theo dáng vẻ của một kẻ thất tình.

- Hôm nào bác cháu ta cùng nhau dùng bữa cơm nhé. – Triệu Kiến Đức vui vẻ đề nghị.

- Vâng ạ.

Tăng Thiện cúi chào rồi gấp gáp lên xe và rời đi. Triệu Kiến Đức nhìn theo cho đến khi chiếc ô tô khuất hẳn mới thủng thẳng trở vào nhà.

Khi ông vừa đặt chân đến bậc thang thì đã thấy vợ mình đang khoang tay đứng đợi sẵn, đôi mắt bà lộ rõ vẻ thất vọng lẫn buồn rầu.

- Con gái chúng ta thất tình rồi. Sao Thắng Vũ có thể khiến con bé buồn trong khi ông phải vất vả để giúp mẹ cậu ấy gồng gánh công ty chứ? Gia đình chúng ta mắc nợ họ sao?

- Để ngày mai tôi hỏi Nhã Tiên xem có chuyện gì rồi chúng ta mới biết chứ.

- Còn đợi hỏi sao? Ông không thấy nó khóc và gọi tên ai sao? Ông nên gặp Thắng Vũ và trao đổi với cậu ấy. Một là cậu ấy trở thành con rể chúng ta và Thắng Minh sẽ không xảy ra chuyện gì, còn hai là chúng ta sẽ rút sạch vốn đầu tư và không còn liên quan đến họ nữa.

Lời vừa dứt thì Hứa Tuyết Linh cũng quay lưng bước nhanh về phòng, đóng sầm cửa lại. Triệu Kiến Đức đưa tay bóp trán mấy cái rồi vào thư phòng ngồi.

Mấy năm nay, dưới sự điều hành của Hoàng Mai, số cổ tức mà ông nhận được từ Thắng Minh chẳng thấm vào đâu cả.

Nếu không phải vì Nhã Tiên nói rằng cô muốn lấy Thắng Vũ làm chồng thì có lẽ ông đã rút sạch vốn và đầu tư vào nơi khác từ lâu rồi.

Ông đã xem số tiền đổ vào Thắng Minh và những công sức mình bỏ ra như một món quà hồi môn cho con gái nhưng nếu Thắng Vũ không cưới Nhã Tiên thì ông cũng chẳng còn lý do gì để tiếp tục hỗ trợ mẹ con họ nữa.

Sau khi dập tắt điếu thuốc, ông vươn tay với lấy cuốn lịch để trên bàn và nhẩm tính.

Ngày mai, ông phải ra nước ngoài theo đoàn công tác của chính phủ để tham dự hội nghị thượng đỉnh kinh doanh.

Tuy hội nghị chỉ kéo dài ba ngày với mười chín phiên họp tập trung nhưng đoàn cũng sẽ ở lại và du lịch cũng như tham quan theo lời mời của các cấp lãnh đạo nước bạn nên dự kiến thời gian sẽ là hơn một tuần.

- Đợi sau khi trở về rồi gặp Thắng Vũ nói chuyện vậy. Gấp gáp quá cũng không phải là cách tốt.

Ông tự nhủ bản thân rồi tắt điện và trở về phòng mình. Khi đã thả lỏng đầu óc để chìm vào trong giấc ngủ, ông lại thấy khuôn mặt và nụ cười của người yêu cũ chập chờn trước mắt.

Đã hơn hai mươi năm kể từ ngày ông quyết định buông bỏ quá khứ và cắt đứt liên lạc với mối tình đầu thì hầu như không có đêm nào mà ông không mơ thấy người ấy, có khi rõ ràng và có khi cũng rất mơ hồ.