Chương 91 - Tình Ca
Thấy ánh đèn ô tô lóe lên ngoài cổng, Thi San liền đứng dậy và tập tễnh bước tới tựa cửa.
Vì cổng được khóa từ bên ngoài nên cô cũng không đi ra mà chỉ đứng nhìn. Cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua khiến cô bất giác rùng mình vì lạnh.
- Bánh canh cua. – Cô thốt lên khi Thắng Vũ đưa phần thức ăn cho mình.
- Ừ. Anh sợ em đói nên mua cho em đấy, cũng may là còn đúng một tô. – Anh cười hiền.
Tuy Thắng Vũ chỉ uống một ly rượu vang nhưng làn hương quyện trong hơi thở của anh đủ cho Thi San biết anh đã sử dụng thức uống có cồn. Thật sự cô đã rất no vì ban nãy Thanh Phong cũng đem cho cô một phần bánh canh cua.
Cũng may, Thanh Phong đã giúp cô rửa tô chứ nếu không thì Thắng Vũ sẽ phát hiện ra mất. Anh đang có hơi men nên tốt hơn không nên chọc anh tức giận.
- Anh ăn chung với em được không? – Cô đánh liều cất tiếng đề nghị.
- Đương nhiên rồi. Mình vào nhà thôi.
Anh hớn hở dìu cô vào nhà và đỡ cô ngồi xuống ghế, sau đó thoăn thoắt chia phần bánh canh cua thành hai tô rồi cùng cô ăn.
Nhìn cô gái đối diện ăn một cách ngon lành nên anh cũng yên tâm. Có lẽ anh đã lo lắng quá nhiều rồi, nếu như cô vừa ăn xong thì không thể nào ăn nổi nữa.
Về chuyện Thi San đi mướn phòng trọ, anh nghĩ rằng Nhã Tiên đã nhìn lầm hoặc giả là cô ấy cố tình nói dối vì Thi San đã từng khóc lóc thảm thương khi tưởng rằng anh đuổi cô ra khỏi nhà. Vì anh đã yêu cô nên anh sẽ chọn cách tin tưởng vào trực giác của chính mình.
- Anh.. có nhận lời đến dự đêm chung kết piano khu vực hay không? – Thi San rụt rè hỏi.
- Chắc anh phải đi thôi, người ta đã gọi điện trực tiếp rồi. Anh sẽ mua quà cho em.
Thi San khẽ mỉm cười và cúi gầm mặt xuống, tiếp tục ăn. Cô cảm thấy hạnh phúc nhưng lại chẳng thấy vui chút nào, tâm trạng và cảm xúc của cô vô cùng mâu thuẫn.
Kết thúc bữa ăn khuya, Thắng Vũ dìu Thi San về phòng. Anh dự định sau khi từ nước ngoài trở về thì anh sẽ thưa chuyện với mẹ và nhờ mẹ ngỏ lời với Thi San giúp mình luôn. Anh tin mẹ anh chắc chắn sẽ đồng ý mối quan hệ này bởi vì bà cũng rất thương cô.
Khi cả hai đã chìm vào giấc ngủ thì trong quán rượu nằm giữa thành phố hoa đèn, Nhã Tiên vẫn đang tiếp tục uống nốt chai rượu thứ hai. Trong đầu cô lúc này đang tưởng tượng ra cảnh Thắng Vũ âu yếm Thi San.
- Cho tôi thêm một chai rượu nữa. – Nhã Tiên lè nhè lên tiếng.
- Chị ơi, quán chúng tôi sắp đóng cửa rồi ạ. – Nhân viên phục vụ nam ái ngại cất lời.
- Tôi sẽ trả gấp đôi tiền.
Tên nhân viên méo mặt nhìn Nhã Tiên, lần nữa lặp lại câu nói vừa rồi.
Cô gật gù đưa mắt nhìn xung quanh và nhận ra cả cái quán rượu rộng lớn chỉ còn có mỗi mình mình. Cơn say khiến toàn thân cô trở nên mềm nhũn, chẳng còn hơi sức đâu để lớn tiếng phô trương thân thế của mình nữa.
Bàn tay cô dần rời khỏi chiếc ly rỗng rồi mò mẫm trong túi xách hồi lâu. Khi màn hình điện thoại sáng lên, cô nhận ra đã gần mười hai giờ đêm rồi.
Trong hơi men chếch choáng, cô đã gọi nhầm cho Tăng Thiện thay vì gọi cho quản gia của nhà mình.
- Chị Hoa, chị bắt taxi tới quán Every Day chở em về với, em say quá, không lái xe nổi nữa. – Cô nói ngay khi vừa nghe tiếng bắt máy bên kia rồi gục luôn xuống bàn.
Đúng mười phút sau, Tăng Thiện đã xuất hiện trước cổng quán rượu rồi nhanh chóng bước vào bên trong.
Hắn đang trên đường từ bệnh viện về nhà thì nhận được điện thoại của cô nên vội vàng chuyển hướng. Tuy biết cô gọi nhầm cho mình nhưng hắn vẫn đến vì nhận ra tiếng nhân viên lay gọi cô khi cuộc gọi còn chưa kết thúc.
Thấy nhân viên cầm hóa đơn thanh toán đứng cạnh Nhã Tiên, hắn liền hỏi giá tiền rồi móc ví trả, sau đó bế bổng cô lên, quay trở ra.
Vì không muốn Nhã Tiên mất công đến đây lấy xe vào ngày mai nên hắn gọi người lái thuê tới để anh ta chạy theo mình về nhà cô.
- Nhã Tiên, cô sao vậy? Cô thấy khó chịu ở đâu sao? – Tăng Thiện lo lắng hỏi vì thấy Nhã Tiên đang quờ quạng tìm cách mở cửa xe.
- Dừng lại, dừng lại. – Cô mệt mỏi thúc giục hắn.
Tăng Thiện nhanh chóng tấp vào lề, dìu Nhã Tiên đến ngay chiếc cống gần đó.
Hắn xót xa khi cô vừa nôn vừa khóc như một đứa trẻ bị bạn bè bắt nạt. Hắn thật không ngờ một cô gái kiêu hãnh như cô lại có lúc trở nên thảm thương thế này. Phải chăng tất cả chỉ là vỏ bọc để bảo vệ và che đậy tâm hồn nhạy cảm, yếu đuối.
Hộp khăn giấy ướt hắn mới mua hôm qua nhanh chóng hết sạch vì Nhã Tiên dùng vô tội vạ. Hắn cũng chẳng an ủi hay hỏi han gì mà chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh và thu dọn mớ rác do cô xả ra cho vào thùng rác.
- Em đã sửa tướng mũi của mình rồi nhưng tại sao tình duyên của em vẫn lận đận như vậy chứ? Thắng Vũ, anh có biết em đã cố tình ngã cầu thang để thay đổi nhân tướng học của mình hay không? Tại sao em lại không bằng một đứa con gái quê mùa chứ?
Câu trách móc than van của Nhã Tiên làm lạnh lòng người đàn ông bên cạnh.
Cho dù trí tưởng tượng của Tăng Thiện có phong phú đến mức nào thì hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc cô cố tình khiến bản thân bị thương chỉ vì muốn thay đổi vận số của tình yêu. Hắn đã sai khi cho rằng cô là một người sống theo lý trí nhiều hơn con tim.