Chương 90 - Tình Ca

- Anh biết? Anh biết từ bao giờ? – Cô cố bật lên từng lời, giọng lạt hẳn đi.

- Anh xin lỗi Nhã Tiên. Anh xem em như em gái anh nên cho dù Thi San chưa xuất hiện thì anh cũng vẫn xem em là em gái anh. Anh đã định nói rõ cho em biết suy nghĩ của anh sớm hơn nhưng anh biết nếu như anh vẫn chưa tìm thấy một nửa của mình thì em sẽ không tin và không chấp nhận.

- Vậy bây giờ anh nghĩ em sẽ chấp nhận được chuyện này hay sao? Anh à, vì hôm nay anh đã nói rằng anh biết em thích anh nên em sẽ bắt đầu theo đuổi anh.

- Nhã Tiên, em đừng cố chấp nữa.

Giọt nước mắt đang cố kiềm nén đã vỡ tan và chảy dài trên gò má Nhã Tiên. Đây là lần đầu tiên cô nghe anh hét lên như vậy.

Anh đã thay đổi rồi, chỉ vì cô gái quê mùa đó mà anh lớn tiếng với cô sao? Rốt cuộc Thi San có tài cán gì mà khiến anh yêu đắm đuối trong khi quãng thời gian anh bên cô ấy chỉ hơn một tháng.

- Anh mới là người cố chấp. Anh yêu Thi San nhưng anh có chắc rằng chị ấy cũng yêu anh không? – Nhã Tiên tiếp tục lên tiếng.

- Đó là chuyện riêng của anh.

- Hôm trước em tình cờ nhìn thấy chị ấy đi hỏi thuê phòng trọ ở gần quán bánh canh Bờm ấy. Nếu yêu anh thì sao lại muốn rời đi chứ?

- Em nói sao? Thi San đi kiếm phòng trọ ư?

- Phải. Thắng Vũ, em biết anh là nghệ sĩ nhưng anh nên sống thực tế một chút sẽ tốt cho anh hơn. Sao anh không hỏi Thi San xem chị ấy nghĩ gì về anh? Riêng em thì thấy chị ấy có cảm tình với anh Thanh Phong.

Dứt lời, Nhã Tiên quay trở vào trong xe và rời đi nhanh chóng.

Vì không muốn bản thân trở nên quá thảm hại trước mặt anh mà cô đã cố gồng mình để che đậy sự yếu đuối tột cùng khi bị tổn thương tình cảm. Nước mắt lại thi nhau tuôn rơi, thấm đẫm vạt váy lụa hồng mong manh.

Vốn dĩ cô đã định đợi khi Thi San ra khỏi nhà anh thì cô mới bày tỏ tình cảm của mình nhưng một chút men rượu cùng vòng tay ấm áp anh ôm cô lúc khiêu vũ và mùi hương mê hoặc từ anh đã khiến cô chẳng còn kiên nhẫn.

- Đừng khóc nữa Nhã Tiên, chỉ cần chị ta rời đi thì anh ấy sẽ nhận ra mày mới là chân tình.

Cô tự an ủi mình rồi lái xe thẳng đến quán rượu. Cô muốn uống thật say để quên đi dáng vẻ tức giận ban nãy của Thắng Vũ và cũng là để xoa dịu tổn thương trong tim.

Cô không biết đây có phải là báo ứng của cô vì đã từ chối và mắng mỏ những chàng trai mang hoa đến tỏ tình với mình hay không nữa.

Cô không biết Thắng Vũ có chán ghét cô giống như cô đã từng chán ghét những người đàn ông kia hay không?

Lúc này, Thắng Vũ cũng rời bờ sông nhưng anh không về nhà mà lái xe đến quán Bờm. Đã chín giờ rưỡi và anh cứ ngỡ rằng quán đã dọn nhưng khi anh dừng xe, bước xuống thì vẫn còn vài ba người khách đang ngồi ăn.

Anh không có ý ăn thêm mà vì nghe Nhã Tiên nói Thi San đi kiếm phòng trọ gần đây nên anh đã đến mà không có mục đích.

- Bánh canh cua không cậu, tôi còn một tô nè, cậu ăn giúp cho tôi dọn quán luôn nha, hôm nay tự nhiên bán ế quá. – Bà chủ quán cười tươi và nhìn anh.

- Dạ, cô bán cho cháu tô đó đi, cháu đem về.

Bà chủ quán vội vàng đứng dậy và thoăn thoắt trút tô bánh canh cua cuối cùng vào bịch. Thắng Vũ đưa mắt nhìn những con hẻm nhỏ gần đó và tự hỏi rốt cuộc Thi San đã thuê chỗ nào.

- Hồi nãy cái cậu hay đi chung với cậu cũng có ghé mua một phần mang đi đó. Sao hôm nay hai cậu không đi chung? – Bà chủ quán vừa thối tiền cho anh vừa nói.

- À. Hôm nay bọn cháu không có hẹn nhau.

Thắng Vũ mỉm cười đáp lời rồi nhanh chóng lên xe, chạy thật nhanh về biệt thự. Anh có linh cảm rằng Thanh Phong đã nói dối và tranh thủ lúc anh không có nhà mà mua bánh canh cua, chạy tới gặp Thi San.

Khi Thắng Vũ chạy được nửa đường thì Thi San cũng đang tiễn Thanh Phong ra về. Nhìn cô tập tễnh nhấc từng bước mà trái tim Thanh Phong đau nhói như bị kim châm.

Hôm qua, giáp mặt nhau trên đường thì anh đã nhận ra tâm trạng người bạn thân không tốt nên khi biết Thi San ngã cầu thang, anh không khỏi nghi ngờ giữa hai người họ xảy ra xô xát.

Có lẽ Thanh Trà nói đúng, có lẽ chỉ mình Thắng Vũ có tình cảm với Thi San mà thôi. Anh thật sự không muốn người con gái anh yêu mắc kẹt tại nơi này.

Chắc chắn cô rất khó chịu và khó xử nhưng không thể rời đi vì tiền bạc không có và chốn nương thân cũng không.

- Em ráng dưỡng thương nhé. Tuy kịch bản không yêu cầu nhân vật hoạt cảnh phải di chuyển nhiều nhưng cũng không thể đi khập khiễng được. – Thanh Phong lên tiếng dặn dò khi cả hai vừa đến cổng.

- Dạ. Một tuần là ổn thôi mà. Bây giờ em chỉ thấy hơi đau chút. – Cô cười thật tươi và đáp.

Sau khi khóa cổng giúp Thi San, Thanh Phong lên xe và rời đi. Anh đã quyết định rồi, sau khi hoàn tất việc ghi hình cho MV thì anh sẽ thổ lộ lòng mình với cô và sẽ đón cô về nhà.

Vì tình cảm của Thắng Vũ chỉ là đơn phương nên anh không hề cảm thấy có lỗi. Thanh Trà nói đúng, chỉ có vợ anh mới đồng hàng cùng anh cả đời và có thể anh sẽ không bao giờ gặp thêm được một người con gái khiến trái tim anh thổn thức như cô.