Chương 89 - Tình Ca
Đúng sáu giờ chiều, buổi giao lưu bắt đầu diễn ra. Các học viên đều háo hức giơ tay để đặt câu hỏi cho các khách mời là các nghệ sĩ có tên tuổi.
Tuy Thắng Vũ là giảng viên của trung tâm nhưng anh liên tục phải trả lời cũng như đưa ra những lời khuyên cho các học viên vì anh cũng chính là nghệ sĩ nổi tiếng nhất trong nước.
Thường thì trong giờ học, họ chỉ nghe anh giảng và tiếp thu các kiến thức từ anh chứ chẳng mấy ai dám lên tiếng hỏi về những vấn đề xoay quanh sự nghiệp đỉnh cao và quá trình rèn luyện của anh cả.
- Còn ai có câu hỏi nào muốn hỏi các nghệ sĩ nữa không ạ? Nếu như không còn thì chúng ta bắt đầu vào tiệc thôi.
Sau câu hỏi của Trình Hà Huy thì không còn cánh tay nào giơ lên nên hắn cất tiếng mời mọi người tiến vào hội trường.
Thanh Phong vội vàng chen qua đám đông và đến trước mặt Thắng Vũ.
- Thi San không đến sao?
- Hôm qua cô ấy ngã cầu thang, bị bong gân rồi. – Thắng Vũ đáp.
- Anh Thắng Vũ, anh Thanh Phong, chúng ta vào trong thôi.
Nhã Tiên đột ngột xuất hiện cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai anh chàng. Cô cảm thấy rất vui vì Thi San đã không xuất hiện. Có lẽ cô gái quê mùa ấy cũng biết thân biết phận và giữ đúng lời hứa.
Một khi Thi San biến mắt khỏi tầm nhìn của Thắng Vũ thì chắc chắn tình cảm của anh sẽ dành cho cô thôi vì đến tận bây giờ, anh chẳng thân thiết với cô gái nào ngoài cô cả.
- Nhã Tiên hôm nay đẹp quá. Anh thấy em còn lộng lẫy hơn các nghệ sĩ nữ đấy. – Thanh Phong gật đầu và nói.
- Anh đang khen em hay châm chọc em vậy? Lúc nào em cũng đẹp mà.
Cô cong môi lên rồi bám vào cánh tay của Thắng Vũ và Thanh Phong. Cả ba người cùng nhau tiến vào hội trường trong những tiếng trầm trồ khen ngợi.
Lúc trước, các học viên đều cho rằng Thi San là bạn gái của Thắng Vũ và khi cô nói bản thân chỉ là người giúp việc trong nhà anh thì họ chẳng tin. Thế nhưng bây giờ thì họ đã tin rồi vì theo như những gì họ thấy thì Nhã Tiên có vẻ xứng đôi với anh hơn.
Hơn nữa, lúc anh đi cùng Thi San, cô ấy luôn cúi đầu và rụt rè, rất giống như người hầu đi với cậu chủ, luôn luôn giữ khoảng cách.
Bữa tiệc còn chưa kết thúc, Thanh Phong đã về trước với lý do không được khỏe.
Trước lúc rời đi, anh không quên dặn Thắng Vũ cố gắng ở lại đến cuối buổi tiệc vì nếu Thắng Vũ cũng về sớm thì hiệu trưởng sẽ khó xử với những khách mời.
- Anh ấy mệt cũng đúng thôi, vừa dạy bên Học viện rồi vừa dạy bên trung tâm. Anh ấy tưởng bản thân là siêu nhân sao? – Nhã Tiên thở dài và cất tiếng khi Thanh Phong đã mất hút sau cánh cửa.
Thắng Vũ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhâm nhi ly rượu vang. Vốn dĩ anh định về sớm để ở bên Thi San nhưng xem ra không được rồi.
- Mọi người đều ra khiêu vũ cả rồi, mình cũng đi đi anh.
Nhã Tiên phấn khích nắm lấy tay anh, kéo anh hòa vào đám đông đang dặt dìu trong tiếng nhạc.
Hôm nay, hai cha con cô đều là khách mời nhưng ba cô không thể đến vì ông đang phải tiếp các bộ trưởng. Nhờ vậy mà cô cảm thấy thoải mái hơn.
- Lâu lắm rồi chúng ta không khiêu vũ cùng nhau. – Cô thì thầm khi tiếng nhạc dịu dần.
- Sinh viên năm cuối đại học luôn bận mà. Càng lớn tuổi thì anh lại càng thích yên tĩnh hơn. – Thắng Vũ đáp.
- Anh nói như thể anh là ông già vậy.
Cô mỉm cười và tựa đầu vào vai Thắng Vũ, hít hà mùi hương nam tính vương trên tóc anh.
Trái tim cô lúc này rạo rực vô cùng, cô muốn nói với anh tất cả những tình cảm mà cô đã dành cho anh trong suốt bao nhiêu năm qua để nhận được hồi đáp từ anh cho tình yêu trong cô không còn là đơn phương nữa.
Bữa tiệc kết thúc thì đồng hồ cũng điểm chín giờ đêm. Nhã Tiên ngỏ ý muốn cùng anh đến bờ sông đi dạo và nói chuyện một chút.
Là một chàng trai thông minh và đã biết yêu đương nên Thắng Vũ cũng đoán trước được điều cô muốn nói nên anh đồng ý.
Anh muốn nói rõ cho cô biết tình cảm của mình để cô đừng phí hoài thanh xuân quý giá mà chờ đợi anh nữa.
Dòng sông về đêm như khoác lên chiếc áo dạ hội lấp lánh, những ánh điện từ những nhà hàng dọc bên bờ in bóng xuống mặt nước loang loáng tạo thành một mảng màu ngũ sắc rực rỡ.
Cả hai người dừng xe ở bờ bên này, nơi chỉ có ánh sáng tẻ nhạt của những cột đèn cao áp. Cùng trên một dòng sông nhưng hai bên bờ hoàn toàn đối lập.
- Anh xem, đôi tình nhân kia cũng đến đây tâm sự kìa. Thật giống chúng ta. – Nhã Tiên hướng ánh mắt về phía đôi nam nữ đang ngồi bên bờ sông và nói.
- Nhã Tiên à.
Tiếng gọi của Thắng Vũ mang đến cho Nhã Tiên một linh tính chẳng lành. Tuy nhiên, cô vẫn giữ được bình tĩnh và quay sang nhìn anh.
Thắng Vũ mím chặt môi hồi lâu rồi đem chuyện anh đã yêu Thi San nói cho cô nghe. Anh không muốn vòng vo vì trong lòng anh đang nôn nao quay về bên cạnh người con gái anh thương.
- Anh biết đúng không? Anh biết em định nói gì với anh đúng không? – Nhã Tiên rưng rưng nước mắt nhìn anh.
- Anh biết. Nhã Tiên à..
Nhã Tiên hất tay anh ra khỏi vai mình như một cách từ chối sự an ủi đến từ người đàn ông mà cô đã đinh ninh rằng anh sẽ là chồng tương lai của mình.
Thứ cô cần là tình yêu của anh chứ không phải là lòng thương hại dành cho một kẻ thất bại trong hành trình đi tìm một nửa trái tim.