Chương 9 - Tình Ca

Buổi sáng của ngày đầu tuần, Thi San dậy thật sớm và theo bà Hoàng Mai đi chợ vì lát nữa nữ giám đốc còn có cuộc hẹn với khách hàng.

Tuy hôm nay công ty được nghỉ phép bù nhưng bà không thể từ chối lời đề nghị từ họ.

Nhìn bà ôm vô lăng, điều khiển xe rất chi là chuyên nghiệp mà cô ao ước có một ngày được giống như bà chủ của mình.

Tính ra thì, chợ cách khu biệt thự cũng không xa lắm. Dọc đường, Thi San chăm chú để ý và ghi nhớ tên các bảng hiệu của những trung tâm lớn hoặc giả chỉ là quán nước nhỏ để làm dấu mai này còn đi một mình kẻo lạc.

- Chợ đây nè cháu.

Bà Hoàng Mai quay sang nhìn Thi San, mỉm cười và nhanh chóng tháo dây an toàn, mở cửa chui ra. Cô cũng lật đật chui ra theo bà, không quên cầm chiếc giỏ nhựa trên tay.

Ngôi chợ có tuổi đời mấy chục năm này kinh doanh tất tần tật các mặt hàng từ nhu yếu phẩm, đồ gia dụng, hàng hóa và thực phẩm khô có, tươi cũng có, vô cùng đa dạng, giá cả lại phải chăng, không nói thách, không chặt chém cho dẫu là khách du lịch từ phương xa đến ngơ ngáo, chẳng rành.

Vì dòng người chen tới chen lui cùng tiếng mời chào, hỏi han, kêu réo nhộn nhịp hơn chợ quê nhiều nên phút đầu, Thi San khá choáng váng, chông chênh cảm xúc.

Bà Hoàng Mai đưa cô len lỏi qua mấy con đường nhỏ len giữa những sạp hàng rồi dừng chân trước quầy bán thịt gà.

- Mua gà thì mua ở đây nha cháu, lát nữa cô chỉ cho hàng thịt heo, thịt bò.

Dặn dò cô gái bên cạnh xong, bà quay lên nói với cô bán hàng lấy cho mình một con gà và ra thịt sẵn giúp để về nhà cho Thi San đỡ phải chặt, tiết kiệm chút thời gian bởi dẫu sao thì con dao của họ bén ngọt hơn nhiều, động tác cũng thuần thục, vung lên hạ xuống một xíu là ra ngô ra khoai cả.

- Ui. Con dâu tương lai hả chị? Nhìn dễ thương quá, hiền lành quá. – Bà bán thịt gà làm như rành chuyện người khác lắm, khen lấy khen để.

- Ừ, cũng cầu cho có đứa con dâu giống vậy. – Bà Hoàng Mai vui vẻ đáp lời.

- Cầu gì chị? Ngay bên cạnh rồi, cưới luôn là xong.

- Con gái nhà người ta mà chị làm như dễ lắm sao. Bộ ưng cưới là cưới được chắc.

Hai người phụ nữ bô lô ba la nói chuyện mà không biết bên cạnh họ, cô gái quê mặt mày đỏ bừng, thẹn thùng quá đỗi dù hiểu rằng bà chủ chỉ nói đùa cho vui thôi.

Con trai bà ấy tài năng giỏi giang, sau đêm hôm qua, Thắng Vũ đã trở thành một người nổi tiếng, thuộc về công chúng, làm sao mà cô dám tơ tưởng hay vươn tay với tới chứ. Ánh sao tỏa sáng trên trời ấy chỉ có thể để cô ngắm nhìn, ngưỡng mộ mà thôi.

Mua thịt gà xong, cả hai tiếp tục di chuyển sang quầy bán rau củ, hoa quả và sau đó là phần chỉ điểm các nơi mối lái, bạn hàng để cô nàng giúp việc có thể nhớ chỗ mà đi chợ vào ngày mai.

- Nhiều vậy nhớ nổi không cháu? Hay là, mai cô đưa cháu đi thêm lần nữa.

Nghe bà nói vậy, Thi San vội vàng trả lời rằng cô đã thuộc lòng hết và không cần phiền bà chủ thêm đâu.

Tính ra thì, chợ khá rộng và đông đúc nhưng để ý để tứ một chút sẽ nhận ra chỗ ngay, cũng y như lúc đi trên đường, cô lấy các điểm nổi bật làm nơi đánh dấu.

Thấy Thi San có trí nhớ khá tốt, bà Hoàng Mai càng thêm hài lòng. Sau khi mua thêm ít ký táo và tô phở bò nữa, cả bà và cô liền quanh trở ra, lên xe, về nhà.

Liếc nhìn bịch phở nóng nằm trong giỏ, cô thấy lòng ấm áp lạ. Ví như người khác, chưa chắc họ để tâm cô sẽ ăn sáng bằng cái gì.

Đến cổng biệt thự, đợi Thi San xách giỏ xuống xong thì bà Hoàng Mai cũng điều khiển xe đến điểm hẹn luôn.

Cô nhanh chóng mở cửa và soạn thức ăn ra, chất lên bàn chờ phân loại, xử lý rồi đổ bịch phở ra tô, ăn vội.

Nuốt một đũa đầu tiên, nước mắt cô bất giác trào tuôn và rồi tiếng nấc nghẹn ngào vang lên, ru buồn cả căn nhà trống trải.

Từ lúc có trí khôn để ghi nhớ thì dường như cô chưa lần thấy mẹ mình được ăn một tô phở cho ngon nghẻ. Ngày ba bữa toàn là cơm trắng với rau dưa, nước mắm, lâu thật lâu mới có thịt cá xen vào nhưng rất ít.

Sau khi húp cạn nước trong tô, Thi San bắt đầu bắt tay vào làm việc, tưới cây, quét dọn, lau chùi và rửa thịt, tẩm ướp, nhặt rau, xong lại quay đi giặt giũ, lấy quần áo khô vào ủi và treo lên ngay ngắn gọn gàng. Vì Thắng Vũ đang ở nước ngoài nên hầu như chỉ có đồ của bà Hoàng Mai thôi.

Cũng may, hôm qua cô hỏi mượn bà chủ cái bàn ủi để ủi mấy chiếc áo sơ mi dùng ăn nói của mình bị gấp trong túi xách nhăn nhúm nên mới được bà chỉ cho cách sử dụng bàn ủi điện chứ không thì cô chẳng biết đâu mà rờ. Ở dưới quê, cô toàn dùng bàn ủi than có con gà trống thuộc hàng cổ lỗ sỉ.

Những công việc nhà tưởng đơn giản nhưng cứ nối tiếp hết việc này đến việc kia khiến Thi San quần quật mãi tận ba giờ chiều mới cảm thấy ổn thỏa.

Bà Hoàng Mai nói đúng thật, ví như vơ hết việc trong nhà dọn dẹp một lúc thì chắc cô bất tỉnh nhân sự mất thôi.

Vì bà Hoàng Mai đã dặn tối nay cả nhà đợi Thắng Vũ quay về hãy dùng cơm nên sẽ ăn trễ một chút, thành thử buổi chiều của Thi San khá nhàn nhã, chỉ là quét vài chiếc lá rơi rụng ngoài sân, nhổ mấy cọng cỏ dại cho vào túi rác rồi đi tắm gội.