Chương 10 - Tình Ca
Đúng sáu giờ chiều thì bà Hoàng Mai về tới với một bó hoa hồng và một giỏ hoa hướng dương trên xe.
Thi San vội vàng đón lấy ngay khi bà vừa mở cửa xe bước xuống, cô cũng lờ mờ đoán được rằng bà mua để chúc mừng chàng nghệ sĩ tài hoa Trương Thắng Vũ.
- Lát cô tặng giỏ hướng dương cho Thắng Vũ, còn cháu cầm hoa hồng tặng nó nhé, cho có không khí chút. Cô tính ra sân bay đón mà nó không chịu, kêu mẹ cứ ở nhà đợi là được, nó tự lái xe về.
Dứt lời, bà hí hửng về phòng sửa soạn, y hệt đứa trẻ nghe tin mẹ sắp về.
Thi San dõi mắt nhìn theo. Cô thấy người phụ nữ này không giống kiểu doanh nhân làm kinh tế, có chăng vì chồng đột ngột ra đi, con trai còn nhỏ nên bà mới buộc bản thân phải gồng mình gánh vác công ty mà thôi.
Đặt hoa ngay ngắn lên bàn xong, Thi San vô bếp và bắt đầu chuẩn bị. Tuy chưa bao giờ chế biến các món ăn mà theo như cô nói là của nhà giàu này nhưng vì có sẵn công thức, liều lượng cũng như cách nấu nên dù bỡ ngỡ nhưng kết quả vẫn suôn sẻ.
Nhìn thành quả của mình, cô tự tấm tắc khen bản thân vì khi bày biện lên dĩa trông khá bắt mắt, vị cũng ngon và mùi thật thơm.
- Xong rồi hả cháu? Cũng ổn ha? Đúng là đảm đang như dì Tâm Lan nói.
Bà Hoàng Mai tươi cười khen ngợi rồi phụ Thi San bê lên bàn để cô rảnh tay dọn vén bếp núc cho gọn sạch. Khi mọi thứ đã đâu vào đấy, như chợt nhớ ra điều quan trọng, bà vừa hối thúc vừa nắm tay cô chạy lên lầu.
Thi San ngơ ngác đến ngẩn người vì không hiểu có chuyện gì mà bà chủ làm như cháy nhà tới nơi, thế nhưng, cô vẫn rối rít lao theo.
Mấy giây sau, cả hai đã có mặt trước cửa phòng bà Hoàng Mai và tiếp đó là vào bên trong.
- Cháu ngồi đây, để cô trang điểm sơ sơ cho, lát cô cháu mình còn phải chụp hình cùng người nổi tiếng mà.
Nói rồi, bà cười tít mắt, nhanh tay lôi chiếc hộp trang điểm ba tầng đồ sộ ra, phù phép trên gương mặt cô gái trẻ.
- Lông mặt nhiều quá, để cô cạo rồi dặm kem, dặm phấn mới ăn vô da được. Mặt cháu đẹp lắm, thêm tý kem phấn là như hoa hậu ngay.
Vừa làm, bà vừa tấm tắc ca ngợi.
Thi San chỉ biết im lặng và giữ cho cơ thể đừng nhúc nhích vì sợ lỡ mà chệch một chút thì lưỡi dao lam bén ngọt kia chắc chắn rạch thẳng vào mặt mình.
Khi bàn tay ấm áp ấy lướt qua cánh mũi, cô hoàn toàn nín thở bởi lo sẽ phà hơi trúng.
- Nào, bắt đầu thôi.
Sau bốn chữ rất gọn, bà Hoàng Mai tập trung cao độ lên khuôn mặt mà bà biết rõ vốn dĩ nguyên thủy rất trắng, chỉ vì cái nắng quê đã hong xạm khiến nó trở nên ngăm đen.
Bà là người phụ nữ yêu cái đẹp và muốn chăm chút cái đẹp, vậy nên, đối với Thi San cũng không là ngoại lệ. Ngay lúc trông thấy cô núp sau lưng dì Tâm Lan thì bà đã nảy sinh ý định biến cô từ vịt con xấu xí trở thành thiên nga lộng lẫy.
Để tiện cho bà chủ thao tác nên Thi San nhắm mắt từ đầu tới cuối, cô cảm nhận được mùi thơm dìu dịu của các loại mỹ phẩm đắt tiền đang thẩm thấu lên da mình, ngỡ như được chồng tới mấy lớp.
- Mở mắt ra nhìn mình nào.
Theo lời bà, Thi San từ từ hé mi. Giây phút thấy cô gái trong chiếc gương soi, cô còn không nghĩ ấy là mình, thật sự quá khác. Chẳng ngờ bà chủ đây còn có tài trang điểm đỉnh như vậy.
Trong lúc cô còn đang thẫn thờ ngắm mình thì bà Hoàng Mai gấp gáp tiến về phía chiếc tủ lớn và lục tìm. Mấy phút sau, bà trở lại, trên tay là chiếc váy quay vai màu thiên thanh, tiệp màu với chiếc váy bà đang mặc.
- Thay cái này vào nè cháu.
Bà bắt tay Thi San lên, trao vào rồi ra hiệu bảo hãy mang về phòng. Cô vâng dạ, cám ơn và bước thật mau. Tuy không biết chiếc váy này bao nhiêu tiền nhưng cô cũng đoán được nó rất đắt, y hệt mấy mẫu trang phục mà cô từng thấy mấy cô người mẫu mặc để quảng cáo trên ti vi.
Phía bên ngoài, lấp ló một hồi chẳng thấy cô bé giúp việc ló ra, bà Hoàng Mai sốt ruột đưa tay gõ cửa. Vài giây sau, người đã xuất hiện.
Nhan sắc cô gái quê khi khoác lên tấm lụa đào đã tôn lên hoàn toàn vóc dáng chuẩn từng milimet của thiếu nữ trưởng thành.
- Cô ơi, chỗ này..
Thấy Thi San nhăn nhó, tay cứ che ngang phần dưới cổ mà bà Hoàng Mai chẳng nhịn nổi, bật cười khúc khích. Vươn tay kéo cô ra khỏi ngưỡng cửa phòng, bà ôn tồn giải thích cho cô đấy là bình thường, con gái thành phố ai cũng ăn vận thế cả.
- Chiếc váy này cách đây hai năm cô còn mặc vừa, giờ phát tướng nên hơi chật, đâu có lộ liễu gì lắm đâu, từ từ cháu sẽ quen. – Bà ân cần nói.
- Vâng ạ. – Cô cúi đầu, đáp khẽ.
- Cháu đẹp lắm, sau này hãy tập chăm chút cho bản thân nhé, cô sẽ từ từ dạy cháu. Thi San à, một khi trở nên xinh đẹp, phụ nữ có nhiều cơ hội hơn.
Và rồi, vừa xuống lầu, bà tiết lộ cho cô hay, mối tình giữa bà và ba Thắng Vũ bắt đầu chớm nở cũng nhờ nhan sắc của bà.
Lý do ban đầu cô sinh viên Hoàng Mai rơi vào tầm ngắm của anh chàng thủ khoa Thắng Thiên chính là vẻ đẹp sang trọng nhưng không kém phần ngây thơ nhí nhảnh theo nguyên ý mà ông tiết lộ sau này.
Thi San nghe thì nghe nhưng cảm thấy hoàn cảnh hiện tại của mình không thể so sánh hay trông vào đấy mà làm gương vì người mà tối nay cô giáp mặt là con trai bà chủ mà, hai chữ "cơ hội" kia sao dùng lúc này được chứ, để dành cho lần khác vậy.