Chương 8 - Tình Ca

Lần này, Nhã Tiên không đạt được thành tích gì ngoài việc lọt vào đến vòng cuối.

Cuộc thi này có một quy định và sự thật phũ phàng là không phải ai vào chung kết cũng chắc chắn sẽ rinh về một giải hoặc lớn, hoặc nhỏ như bao cuộc thi khác. Bởi thế, hoàn toàn chẳng có niềm an ủi.

Anh không biết rằng đối với Nhã Tiên, chiếc cúp hay tấm bằng khen, thậm chí là danh tiếng cũng chẳng quan trọng bằng việc cô có thể nắm giữ trái tim anh và được cùng anh sớm hôm kề cận, trở thành đôi vợ chồng hạnh phúc.

Ước mơ này của Nhã Tiên không phải là một thoáng say nắng trước ánh dương ngời sáng mà nó được dưỡng nuôi từ những ngày còn chưa biết yêu đương.

Thậm chí, cô có thể từ bỏ tất cả để ngoan ngoãn ở nhà làm người vợ hiền, nấu cơm, giặt giũ, ủi đồ, chăm con cho anh thỏa chí tung hoành.

- Lát nữa xong xuôi thì anh em mình đi ăn nhé. Nhanh vào thôi.

Anh cất tiếng và đi trước, Nhã Tiên hí hửng bám đuôi phía sau. Cô thầm nghĩ cần mình anh tỏa sáng là đủ, cô đi bên cạnh cũng hưởng lây ánh hào quang chói lọi này rồi.

Khi pháo kim tuyến rơi đầy trên sân khấu hoành tráng và vương trên mái tóc của dàn thí sinh thì chương trình cũng khép lại.

Thắng Vũ bắt tay mọi người một lượt nữa rồi cùng cô bạn thanh mai trở xuống taxi, di chuyển đến nhà hàng gần đó dùng bữa bởi đã quá giờ và bụng của cả anh lẫn cô đều đang biểu tình mặc dù chủ nhân của chúng biết rõ, ăn vài miếng vào lại báo no ngay.

- Tiếc quá, em muốn về cùng anh nhưng tại bạn em nó năn nỉ ở lại đi chơi ít hôm, con gái Bộ trưởng, không từ chối được. – Nhã Tiên xụ mặt tiếc nuối, tay cầm dao cắt mãi miếng thịt chẳng đứt.

- Để anh giúp.

Anh vươn tay sang phía Nhã Tiên và nâng chiếc dĩa của cô qua bên mình rồi cẩn thận cắt nhỏ từng miếng vừa vặn.

Tuy lòng hiện tại rất vui nhưng theo đó cũng là cảm giác buồn mênh mang dâng trào trong cô gái. Anh vốn không hề chủ động chăm sóc ngay từ đầu chứng tỏ anh chẳng quan tâm cô như kiểu người nam quan tâm người nữ.

- Của em đây. – Thắng Vũ nói và chuyển phần thức ăn về lại chỗ cũ.

- Cảm ơn anh. – Cô gượng cười, khẽ đáp.

Dùng bữa xong, cả hai trở về khách sạn. Thắng Vũ tranh thủ tắm gội và chợp mắt một lát để tối còn ra phi trường bởi anh không muốn xuất hiện trước mặt mẹ mình với bộ dạng mỏi mệt, xơ xác. Anh sợ bà sẽ đau lòng, lo lắng mà ảnh hưởng sức khỏe.

Thời gian dần trôi, kim đồng hồ quay nhanh hơn tưởng tượng. Lúc nghe tiếng chuông báo thức đã cài đặt sẵn réo vang, Thắng Vũ liền mơ màng tỉnh dậy.

Sau một giấc ngủ dài, chẳng hiểu sao anh vẫn cảm giác mệt và mất thăng bằng, thầm nghĩ có lẽ nào bị lệch múi giờ mà cơ thể xuống sức đến thế.

Thu dọn đồ đạc vào chiếc vali nhỏ rồi đưa mắt nhìn khắp căn phòng lần nữa, Thắng Vũ thầm chào tạm biệt những vật vô tri và cất bước quay lưng.

Anh luôn là như vậy, người ngoài nhìn anh cứ ngỡ anh vô tình nhưng trái tim anh lại vô cùng nhạy cảm, sâu sắc.

Ngay bản thân anh cũng thừa nhận với chính mình rằng nếu mai này trót đem lòng yêu thương ai đó, hẳn anh sẽ chỉ biết yêu người ấy đến tận hơi thở cuối đời, không thể khác hơn.

- Anh, em tiễn anh ra sân bay nhé. – Nhã Tiên đột ngột xuất hiện và chắn ngang trước mặt, tha thiết đề nghị.

- Sao em không nghỉ ngơi? Tiễn đưa làm gì cho mệt vậy? – Thắng Vũ chùng giọng, hỏi.

- Tại em có hẹn bạn gần đó, tiện thể nên theo anh luôn, đi mà anh. – Cô xụ mặt khẩn khoản.

- Ừ, nếu tiện thì đi chung, anh tưởng em chỉ là tiễn anh mà phí thời gian.

Anh hất nhẹ đầu làm mái tóc xõa khẽ phất bay khiến người con gái đối diện loạn nhịp tim. Biết hành động đó thay cho dấu hiệu bảo mình cùng bước, cô mừng rỡ, ríu rít bám theo.

Thực ra, cô đang rất mệt và cuộc hẹn với con gái Bộ trưởng Bộ ngoại giao là vào sáng ngày mai nhưng vì muốn gần anh thêm phút nào hay phút đó thành thử cô đã nói dối trắng trợn.

Chất đồ đạc vào cốp xe rồi, cả hai mau mắn mở cửa chui vào. Chiếc taxi dần chuyển bánh, thẳng tới sân bay quốc tế.

Chuyến bay Thắng Vũ mua vé sẽ cất cánh rời đường băng vào lúc tám giờ tối nên Nhã Tiên biết ra đó thì anh lo các thủ tục xong sẽ đi luôn bởi bây giờ đã là bảy giờ đúng.

- Anh, tháng sau là sinh nhật anh Thanh Phong rồi, hôm đó anh ghé đón cho em quá giang đi chung nhé. – Nhã Tiên thỏ thẻ cất tiếng.

- Ừ. Anh sẽ ghé. Còn lâu mà.

Miệng trả lời nhưng ánh mắt Thắng Vũ vẫn nhìn ra hai bên đường phố như muốn lưu lại thước phim đang quay nhanh này. Anh yêu thành phố hoa đèn nhưng thẳm sâu trong lòng lại yêu những vùng quê thanh bình yên ả nhiều hơn.

Tuy biết phải kế tục sự nghiệp dở dang mà ba mình dày công gây dựng ở chốn phồn hoa đô hội mà sao anh vẫn mơ ước được tự do sống một đời trong căn nhà nhỏ giữa miền quê bên cạnh vợ con mình.

Ngôi nhà ấy sẽ do chính tay anh chăm chút, dựng nên từng thứ một và xung quanh, anh sẽ trồng thật nhiều hoa hướng dương, cho mỗi ban mai, chúng đồng loạt quay về hướng Đông mà đón nắng.