Chương 88 - Tình Ca
Mãi khi cô ngẩng lên nhìn thì anh đã rời khỏi phòng nhưng chỉ năm phút sau anh lại trở sang và chậm rãi trải chăn xuống sàn.
- Chúc em ngủ ngon, Thi San. – Anh nhìn sang cô, cười hiền.
- Vâng, chúc anh ngủ ngon.
Câu nói vừa dứt, Thi San liền kéo chăn trùm kín đầu và nằm im thin thít. Cô có cảm giác như ánh mắt của anh đang dán lên người mình. Cũng may là máy điều hòa đang mở chứ nếu không thì toàn thân cô sẽ ướt đẫm mồ hôi.
Mặc dù tất cả là chủ ý của cô nhưng sao cô vẫn tiếc nuối vì không thể cùng anh dìu nhau trong một vũ điệu cuối cùng.
Qua hồi lâu, không gian trong căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tích tắc của kim đồng hồ báo thức trên bàn khắc khoải vang lên.
Thi San nhẹ nhàng chui ra khỏi chăn và liếc nhìn xuống sàn. Nghe hơi thở đều đều của Thắng Vũ, cô biết anh đã chìm vào giấc mộng.
Có lẽ đêm nay là cơ hội cuối cho cô có thể sống thật với tình cảm của mình để rồi ngày mai, cô lại khoác lên dáng vẻ của một con bé nhà nghèo nhưng đầy kiêu ngạo, không thèm nhận lấy tình yêu chân thành từ chàng hoàng tử cao sang.
Những ngón tay thanh mảnh run run chạm nhẹ vào sống mũi anh rồi di chuyển lên hàng lông mi dài đậm. Đôi môi cô dần hạ xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn phớt qua, thật nhanh, thật khẽ.
Giọt nước mắt long lanh ướt nhòe khóe mi rồi rơi xuống trên gương mặt điển trai như một dấu chấm hết cho đoạn tình song phương mà chẳng khác nào đơn phương giữa hai người không cùng chung thế giới.
Cô biết những hành động sau này của mình sẽ khiến anh đau lòng nhưng cô tin rằng khi cơn đau đạt đến giới hạn, anh sẽ ghét và căm thù cô.
- Thắng Vũ, em yêu anh. Em xin lỗi. Cảm ơn anh vì tất cả.
Nhác thấy anh trở mình, Thi San liền vội vã trở về giường, tiếp tục chui vào trong chăn.
Qua mấy phút sau, cô mới bình tĩnh lại và yên tâm nhắm mắt ngủ vì chắc chắn rằng anh không hề nghe thấy lời nói của mình. Nếu anh nghe thì hẳn anh đã nhân cơ hội mà nói ra lời tỏ tình dang dở kia rồi.
Kim đồng hồ vẫn quay và bóng đêm dần tan đi, nhường chỗ cho bình minh đến.
Suốt một ngày từ sáng đến chiều, Thi San chẳng phải động tay làm bất cứ việc gì vì Thắng Vũ đã thay cô làm hết. Đột nhiên vị trí giữa chủ và tớ bị đổi khiến cô áy náy vô cùng.
Thường thì cô cũng đâu có hầu anh đến mức cơm bưng nước rót dâng lên tận miệng như thế này đâu kia chứ. Cũng may hôm nay là cuối tuần và anh được nghỉ học chứ nếu không thì anh lại phải bỏ tiết vì chẳng yên tâm bỏ cô một mình.
- Để anh dọn cho, em nên hạn chế đi lại trong hai ngày đầu.
Thắng Vũ chạy đến lấy cái tô từ trên tay Thi San và mang xuống nhà bếp.
Cô bất lực nhìn theo bóng lưng anh, thở dài. Bà Hoàng Mai mà nhìn thấy cảnh con trai cưng biến thành người hầu cho cô giúp việc chắc sẽ ngất xỉu mất thôi. Có lẽ cô là người giúp việc may mắn nhất thế giới này.
- Em ăn trái cây đi, con gái phải ăn nhiều trái cây thì mới tốt cho da.
Anh đưa dĩa trái cây cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô và tiếp tục trả lời tin nhắn của các giảng viên ở trung tâm Tình Ca.
Nếu không phải vì hôm nay dàn khách mời của trung tâm toàn là những cây đa cây đề trong giới nghệ sĩ thì anh đã ở nhà rồi.
Viện cớ đau đầu, đau bụng thì cũng được thôi nhưng như vậy lại thấy lương tâm cắn rứt vì anh biết lý do mà họ đến là vì nể mặt anh. Anh mà vắng mặt, hiệu trưởng sẽ khó ăn nói cùng mọi người.
- Giao lưu rồi tiệc tối sau đó khiêu vũ nữa thì cũng hết bốn tiếng đồng hồ. Em ở nhà một mình có ổn không? Hay là anh đưa em theo nhé. Em cứ ngồi nhìn thôi, khỏi nhảy.
- Không đâu, em không muốn xuất hiện với bộ dạng này đâu, thật là kỳ dị. Mọi người sẽ cho rằng em bị thương mà còn ham ăn rồi ráng lết tới đó. – Cô vội vàng từ chối lời đề nghị của anh.
Bộ dạng khẩn trương và lời nói của cô khiến Thắng Vũ bật cười. Sao cô có thể tưởng tượng ra những suy nghĩ của mọi người về mình vậy chứ.
Thật lòng mà nói, nếu để cô đến đó cũng thật tội nghiệp cho cô. Anh bận chào hỏi mọi người thì sẽ không có ai dìu cô đi cả, không lẽ bắt cô ngồi im như tượng?
- Anh sẽ tranh thủ về sớm.
- Em không sao đâu mà. Em chỉ quanh quẩn trong phòng và không xuống cầu thang đâu. – Cô lên tiếng trấn an anh.
Dĩa trái cây cứ thế vơi dần đi, khi Thắng Vũ đứng lên thì điện thoại anh lại ngân nga. Đầu máy bên kia, giọng của một người đàn ông trong ban tổ chức cuộc thi âm nhạc mang tầm cỡ châu lục vang lên đầy lễ phép.
Ông ta thông báo rằng ban tổ chức mong muốn được mời anh xuất hiện trong đêm chung kết, trao giải cho các thí sinh. Tuy thư mời đã được gởi đi nhưng họ sợ anh từ chối nên mới gọi điện trực tiếp để bày tỏ thành ý.
- Được rồi, tôi sẽ cố gắng sắp xếp thời gian. – Thắng Vũ nhẹ nhàng trả lời.
Vì anh mở loa ngoài nên Thi San nghe rõ mồn một. Đột nhiên, cô cũng háo hức dù rằng cô chẳng liên quan gì đến cuộc thi đó cả.
Cô tin sẽ có một ngày cô được đứng trên sân khấu và nhận giải thưởng cao nhất, cô sẽ có cả tiền và danh tiếng như mơ ước của mình.