Chương 87 - Tình Ca
Nghe bác sĩ thông báo Thi San chỉ bị bong gân thì Thắng Vũ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ban nãy, cô khóc dữ quá nên anh cũng nghĩ rằng cô bị gãy chân rồi. Lúc này, anh mới có cảm giác đau nơi cánh tay nhưng lại thấy vui vui trong lòng.
- Em đói bụng không? Anh đưa em đi ăn chút gì nhé. – Thắng Vũ đưa tay vén những sợi tóc xõa trên mặt cô và nói.
- Dạ.
Thi San ngoan ngoãn gật đầu vì bụng cô cũng đang đói cồn cào. Lúc chiều, cô ăn no rồi mới đi học nhưng có lẽ cú ngã ban nãy đã khiến cho thức ăn trong bụng cô tiêu hao hết.
Sau khi nghe bác sĩ dặn dò vài điều, Thắng Vũ bế Thi San rời khỏi bệnh viện và đưa cô đến một nhà hàng sang trọng.
Đây là lần đầu tiên cô được dùng bữa tại một nơi xa xỉ thế này, các phần thức ăn vô cùng đắt đỏ nhưng mỗi dĩa chỉ có một chút.
- Không phải anh nói anh thích ăn quán vỉa hè sao? – Cô nheo mắt nhìn anh.
- Anh muốn để em thưởng thức ẩm thực nước ngoài. Thức ăn nơi đây cũng ngon lắm. Em gọi món đi.
Cô lật giở từng trang menu rồi gọi hai món có giá thành thấp nhất. Tuy nhiên, Thắng Vũ hiểu cô nên anh gọi thêm năm món nữa.
Anh cảm thấy hơi buồn khi cô đi cùng một cậu ấm nhà giàu mà lại kêu món theo giá cả chứ không theo ý thích. Có đôi khi, anh ước cô thực dụng một chút, biết lợi dụng anh một chút thì anh sẽ vui hơn.
Dưới ánh nến lung linh trong không gian lãng mạn, Thi San có cảm giác như thể đây là buổi hẹn hò tình tứ giữa anh và cô. Khung cảnh cô ngỡ chỉ có thể nhìn thấy qua phim ảnh thì giờ đây anh đang biến giấc mơ của cô thành hiện thực.
Thế nhưng cô hiểu một khi bước ra khỏi nơi này thì giấc mơ cũng mãi là giấc mơ thôi. Cô sẽ ghi nhớ những khoảnh khắc bên anh như những kỷ niệm ngọt ngào làm động lực để bản thân cố gắng trong tương lai. Ít ra, những lúc nhớ lại, cô sẽ tự tin vì bản thân đã từng được một anh chàng tài năng và giàu có yêu thương rất nhiều.
- Anh ăn xong rồi sao? Anh gọi nhiều món như vậy mà chỉ ăn có chút xíu thôi sao? – Cô tròn mắt nhìn khi thấy anh buông đũa, lấy khăn lau miệng.
- Con mắt của anh to hơn cái bụng của anh rồi. Anh không ăn nổi nữa. Em ăn hết giúp anh nhé. – Thắng Vũ nói giọng như năn nỉ.
- Ôi trời. Tất cả các món đều còn nguyên, anh thậm chí còn không chạm vào chúng. Anh tưởng em là heo sao?
- Vậy thì đành bỏ hết thôi.
- Sao mà được. Anh thật phung phí. Người giàu nào cũng như anh sao?
Mắng cậu chủ xong, Thi San nhanh chóng kéo từng dĩa thức ăn sang phía mình và tiếp tục ăn. Mặt cô cứ cắm vào dĩa nên không biết người đàn ông đối diện đang say đắm ngắm mình.
Tuy anh và cô vẫn chưa tỏ tình cùng nhau nhưng anh đã xem cô là vợ của mình vì anh biết anh chẳng muốn kết hôn với ai khác ngoài cô và anh cũng tự tin bản thân sẽ theo đuổi được cô.
Qua hết một tiếng đồng hồ, Thi San cũng xử lý xong tất cả thức ăn trên bàn, không còn thừa dù chỉ là một chút. Bụng cô no căng và cô thở cũng khó khăn.
Nhìn anh móc ví thanh toán mà cô ghét anh vô cùng. Số tiền đó không hề nhỏ. Hơn nữa, cô vì tiếc của nên mới ráng ăn chứ chẳng còn cảm giác được ngon hay dở.
Vẫn như lúc cả hai vào nhà hàng, anh bế cô trở ra trước ánh mắt ngưỡng mộ của bao nhiêu người. Thi San nhận ra có một vài người dùng điện thoại chụp hình họ.
- Người ta chụp hình anh kìa. Chắc chắn họ nhận ra anh rồi, như vậy có sao không? – Cô lo lắng hỏi.
- Anh cũng đâu phải là diễn viên hay ca sĩ. Anh là nghệ sĩ dương cầm và chẳng có công ty nào quản lý anh nên những điều này là bình thường. Anh không vướng vào tệ nạn hay cãi nhau, xô xát với người khác thì sẽ không sao cả. Nhưng mà.. em nặng thật đấy, lúc anh bế em vào nhà hàng thì nhẹ lắm mà.
Đôi má Thi San ửng hồng lên khi nghe anh nói lời trêu ghẹo. Cô hơi nghiêng đầu, giấu mặt vào ngực anh để tránh ánh nhìn của những người xung quanh.
Vốn dĩ bầu không khí giữa cả hai đang căng như dây đàn nhưng vì tai nạn có chủ ý của cô mà trở nên ngọt ngào, lãng mạn.
Suốt quãng đường về, trái tim cô cứ đập liên hồi, đến mức cô phải dùng tay giữ lại vì sợ Thắng Vũ sẽ nghe thấy. Và rồi, nỗi xấu hổ gia tăng gấp bội khi tiếng ợ hơi bất chợt phát ra khiến cô muốn biến mất ngay lập tức.
- May quá, như vậy là thức ăn sẽ được tiêu hóa tốt. Anh còn đang định ghé tiệm thuốc tây mua thuốc tiêu cho em nữa kìa.
- Lần sau nếu anh còn gọi nhiều món như vậy thì em sẽ mặc kệ anh. Em sẽ không cố ăn nữa đâu. – Cô bực bội lên tiếng.
Thắng Vũ mỉm cười hạnh phúc vì anh cho rằng lời cô nói có nghĩa là cô còn mong có lần sau nữa. Anh không hề biết cô chỉ tiện miệng nói thế mà thôi bởi cô đang có ý định biến mất khỏi tầm mắt anh.
Đặt Thi San lên giường xong, Thắng Vũ cứ đứng nhìn hồi lâu rồi ngỏ lời xin cô cho phép anh ngủ lại phòng cô để canh chừng vì cô đi đứng không tiện, nhỡ đâu té ngã thì vết thương lại nặng thêm.
- Không cần đâu, em có thể tự đi được mà, em sẽ vịn vào bàn, vào ghế, vào tường. – Cô lắc đầu từ chối.
- Nhưng anh không yên tâm và sẽ không ngủ được. Chúng ta quyết định vậy đi, anh sẽ nằm ở đây. Anh cũng không bị mộng du đâu nên em đừng lo lắng.
Kèm theo câu nói là một nụ cười ẩn ý khiến Thi San chỉ biết cúi đầu. Cô hiểu anh đang cố tình nhắc lại chuyện cô trèo lên giường anh.