Chương 86 - Tình Ca
Thi San vẫn trân mắt lên nhìn Thắng Vũ chứ chẳng nói được câu nào. Hóa ra vào cái ngày cô vừa lãnh tháng lương đầu tiên và mua bánh cùng ít mì gói đến thăm họ thì anh đã lặng lẽ đi theo cô. Anh đã thuê nhà cho họ, hỗ trợ tiền cho cậu bé học nghề ban ngày và kiếm thêm thu nhập vào ban đêm.
- Sao hai người lại đến đây? Hôm nay trung tâm đóng cửa sớm sao? – Thắng Vũ đút tay vào túi quần, nheo mắt nhìn hai người đối diện.
- Điện cúp đột ngột nên mọi người được về sớm. – Thanh Phong đáp.
- Thì ra là vậy.
Tiếng sấm bất chợt vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện. Hai anh chàng hẹn gặp lại nhau vào tối mai rồi nhanh chóng lên xe trở về nhà.
Sắc mặt của Thắng Vũ khiến Thi San cảm thấy vô cùng khó thở. Cô biết anh đang ghen tuông nhưng cũng chẳng buồn giải thích.
Suốt mấy hôm nay, Nhã Tiên liên tục nhắn tin cảnh cáo Thi San, yêu cầu cô rời khỏi nhà Thắng Vũ. Cô thật sự đã quá mệt mỏi và không còn muốn cố gắng bám trụ nữa.
Chỉ vì còn nửa tháng nữa mới được lãnh lương nên đành nán lại. Hơn nữa, cô đang phân vân vì không biết lấy lý do gì để xin thôi việc. Bà Hoàng Mai đối xử với cô quá tốt nên cô khó mà mở miệng.
Khi xe dừng lại, Thi San ngạc nhiên vì nhìn thấy cổng được khóa ngoài nhưng cô vẫn không hỏi.
Đến lúc đi ngang gara, chẳng thấy xe của bà Hoàng Mai đâu thì cô mới chạy đến bên Thắng Vũ và lên tiếng.
- Mẹ anh đi ra ngoài ạ?
- Ừ. Đêm nay mẹ không về đâu. Mẹ đi biển cùng mấy người bạn. – Anh vừa khóa cửa xe vừa đáp.
Thi San thở phào nhẹ nhõm vì giọng điệu của anh vẫn rất bình thường chứ không tỏ vẻ tức giận.
Từ lúc anh thốt ra câu tỏ tình lưng chừng thì mỗi khi trong nhà chỉ có hai người, cô lại cảm thấy mất tự nhiên, cô sợ rằng anh sẽ nhân cơ hội mẹ anh vắng nhà mà nói tiếp lời tình yêu còn dang dở.
- Hết ngày mai, em đừng đến Trung tâm Tình Ca nữa. Anh sẽ dạy em đàn và sau đó anh sẽ đưa em đến Học viện. Học viện âm nhạc thành phố có quy định nếu như học viên được giảng viên hoặc nghệ sĩ có uy tín tiến cử thì sẽ được nhận vào học. Em sẽ được cấp bằng như em mong muốn. – Thắng Vũ nhìn thẳng vào mắt cô và nói.
- Nhưng anh Thanh Phong đã đóng tiền cho nguyên khóa học rồi. Còn hơn một tháng nữa mới kết thúc. – Cô lắc đầu tỏ ý từ chối.
- Anh sẽ chuyển khoản trả lại cho cậu ấy ngay bây giờ.
Anh lướt nhanh qua Thi San, đi thẳng vào trong nhà.
Toàn thân cô run lên bần bật khi nghe câu nói đó. Cô vội vàng chạy theo để ngăn anh dừng lại bởi vì số tiền đó tuy không là gì so với Thanh Phong nhưng nếu Thắng Vũ làm thế thì có khác nào giẫm lên lòng tốt của anh ấy. Bản thân cô đã cảm thấy có lỗi với Thanh Phong nhiều lắm rồi.
- Anh Thắng Vũ, anh nghe em nói đã.
Thắng Vũ cứ sải bước thật nhanh và đi lên cầu thang, bỏ ngoài tai tiếng gọi của cô vì anh biết rõ cô đang muốn nói gì.
Anh có đủ sức đủ tài để lo cho cô mọi thứ nhưng cuối cùng cô lại chọn cách nương tựa vào tiền của Thanh Phong.
Khoảnh khắc đôi chân Thi San vừa bước lên vài bậc thang thì đột nhiên một ý nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu cô.
Dù có chút sợ hãi nhưng có lẽ đây là cách nhanh nhất để ngăn cản anh cũng như giúp cô có lý do chính đáng để không đến bữa tiệc giao lưu cùng các nghệ sĩ dương cầm.
Cô đã vô tình nhìn thấy danh sách khách mời trên tay của Trình Hà Huy và trong số đó có Nhã Tiên.
Sau khi thầm nói lời xin lỗi đến mẹ mình, cô cố tình bước hụt chân, cho cơ thể rơi tự do xuống sàn.
- Á.. á.. á.
Tiếng la thất thanh của cô khiến Thắng Vũ giật mình hoảng hốt, anh vội quay lưng, chạy ngược trở xuống.
Trông thấy cô gái đau đớn nằm sống soài trên sàn, trái tim anh như bị ai lấy dao rạch vào, đau không thể tả.
- Thi San, trời ơi, em bị làm sao thế này?
Chỉ trong mấy giây, anh đã đến bên cạnh và đỡ cô ngồi dậy. Đôi mắt anh không ngừng nhìn khắp cơ thể cô để xem có bị chảy máu không.
- Em đau chỗ nào? Nói anh biết, em đau chỗ nào?
- Chân em đau quá, chắc em bị gãy chân rồi, đau quá. – Cô khóc nấc lên như trẻ con.
Vốn dĩ cô chỉ định khiến bản thân bị thương sơ sơ thôi nhưng chẳng ngờ cú ngã khiến cô gần như bại liệt, cô đoán chân mình gãy mất rồi.
Vừa đau, vừa giận anh nên các móng tay cô cấu chặt vào cánh tay anh khiến cho da anh in hằn những vết lõm dù rằng cách một lớp áo.
- Tại anh, sao em gọi mà anh không quay lại? – Thi San càng khóc to hơn.
- Anh xin lỗi, anh sai rồi. Chân em sẽ không sao đâu. Anh đưa em đến bệnh viện. – Anh bế cô lên và nhanh chóng chạy ra xe.
Căn biệt thự mới chộn rộn chưa được mấy phút thì lại tiếp tục vắng bóng người, cứ như chưa từng có ai về vậy.
Những hạt mưa li ti rơi ướt khoảng sân rồi lại ngừng vì cơn gió mạnh đã thổi mây bay về trung tâm thành phố.