Chương 85 - Tình Ca

Tuy Thanh Trà đã thay Thanh Phong nói ra tình cảm của anh dành cho Thi San nhưng anh cảm thấy cô gái quê vẫn cư xử rất bình thường, không hề có điều gì khác lạ.

Cô vẫn cười và chuyện trò vui vẻ cùng anh. Thế nhưng, cũng chính vì lẽ đó mà anh lại càng không dám thổ lộ với cô.

Buổi học đàn hôm nay diễn ra bình thường như mọi ngày, các học viên nữ vừa nghe giảng vừa ngắm thầy giáo. Gần đến ngày giao lưu thì mọi người lại càng háo hức và ai cũng mong muốn được khoác lên mình những chiếc váy lộng lẫy để có cơ hội lọt vào mắt xanh của anh.

- Hôm nay các bạn sẽ đàn một bản nhạc của..

Thanh Phong còn chưa dứt câu thì ánh điện đột ngột vụt tắt khiến cho phòng học bỗng chốc tối đen, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Anh lập tức dùng ánh sáng từ điện thoại để thấy đường rời khỏi phòng học. Mọi người cũng nhanh chóng bật đèn pin của điện thoại lên nhưng vẫn ngồi im chờ anh đi hỏi phòng kỹ thuật về sự cố này.

- Thầy cho học viên về đi, tôi vừa xuống phòng kỹ thuật hỏi rồi, nguồn tổng bị hư nên sáng mai mới khắc phục được. – Trình Hà Huy lên tiếng khi thấy Thanh Phong vừa chạm chân xuống bậc tam cấp.

Trong khi Thanh Phong quay trở lại lớp mình thì các học viên của Trình Hà Huy đã lục đục kéo nhau ra về.

Anh khẽ mỉm cười và thán phục sự nhanh nhẹn của anh chàng đồng nghiệp. Có vẻ như vừa cúp điện thì anh ta đã bay xuống phòng kỹ thuật nên mới lấy thông tin nhanh đến thế.

- Hôm nay chúng ta dừng ở đây. Các bạn về sớm và chuẩn bị trang phục thật đẹp cho buổi giao lưu ngày mai nhé. – Thanh Phong lên tiếng ngay khi vừa trở về vị trí.

Mọi người đồng loạt đứng lên chào anh và lần lượt cất bước.

Thi San chậm rãi thu dọn vở, bút vào túi xách, cố tình kéo dài thời gian để đợi cho các học viên rời khỏi. Ánh mắt đau đáu của Thanh Phong liên tục nhìn cô đã chứng minh những điều Thanh Trà nói là đúng.

Thế nên, sau bao ngày suy nghĩ thì cô quyết định tạo lấy một cơ hội để anh thổ lộ rồi sau đó cô sẽ từ chối để anh đừng phí thời gian và tâm sức cho mối tình vô vọng này.

Cho dẫu cô và Thắng Vũ không thể bên nhau và mối quan hệ giữa cô và Thanh Phong được cả gia đình anh ủng hộ thì cô cũng không thể nào đến với anh được vì người cô yêu là Thắng Vũ và anh chính là bạn thân của người đàn ông cô yêu.

- Để anh đưa em về nhé, khỏi gọi Thắng Vũ. – Thanh Phong tiến gần cô, lên tiếng đề nghị.

- Nhưng em chưa muốn về nhà, anh đưa em đến một nơi nhé. – Thi San rụt rè nói.

- Anh sẽ không bao giờ từ chối. Em muốn đi đâu, anh cũng có thể đưa em đi.

Đôi mắt Thanh Phong ánh lên niềm hạnh phúc vô bờ khi cô gái anh yêu chủ động đề nghị ra ngoài cùng anh. Vẻ mặt ấy của anh khiến cho Thi San cảm thấy bản thân thật tội lỗi. Cô khẽ mỉm cười rồi cùng anh đến bãi đỗ xe.

Cách đây một tuần, trong lúc tán gẫu cùng cô bạn bên cạnh thì Thi San đã biết mức phí cho một khóa học ở đây không hề rẻ, nó bằng cả tháng lương của cô. Cô đã ngây thơ tin rằng trung tâm này mở ra để hỗ trợ và giúp đỡ những người có đam mê với âm nhạc nhưng thiếu điều kiện theo đuổi.

- Mình đi đâu đây em? – Anh hỏi khi vừa điều khiển xe ra khỏi cổng chính.

- Anh đưa em tới chân cầu vượt nhé. Em muốn đi thăm một người.

Chiếc xe nhanh chóng lao đi và chẳng mấy chốc thì cầu vượt đã xuất hiện trước mắt họ.

Theo chỉ dẫn của Thi San, Thanh Phong chầm chậm rẽ vào chân cầu và anh ngạc nhiên khi chẳng có ai ở đây cả, xung quanh chỉ toàn cỏ và mấy bao rác bừa bộn chồng chất lên nhau.

- Cậu ấy đi rồi. – Thi San thất vọng nhìn xung quanh và nói.

- Ai cơ?

- Một đứa bé trai sống cùng bà ngoại. Lúc trước em vô tình quen biết nó nhưng không có điều kiện để giúp đỡ. Em chỉ muốn ghé hỏi thăm nó và tặng nó ít tiền.

- Chúng ta thử tìm xung quanh xem sao. Cầu này khá dài, có lẽ họ dời chỗ.

Nói rồi, Thanh Phong cho xe chạy chầm chậm dọc theo chân cầu nhưng cũng chẳng thấy ai. Cầu vượt này không giống các cây cầu vượt gần trung tâm thành phố nên vô cùng vắng vẻ.

Thường thì những người vô gia cư sẽ tập trung ở những nơi sầm uất để tiện cho việc kiếm sống hàng ngày của họ.

Cuối cùng, cả hai đành thất vọng ra về. Thi San cảm thấy buồn và hối tiếc vì khi cô có chút tiền thì lại không thể gặp cậu bé.

Ngày tháng vẫn trôi qua và mọi người vẫn tất bật với những lo lắng mưu sinh, họ sẽ lướt qua đời nhau, có khi không bao giờ còn có thể gặp lại nữa.

- Ôi, anh Thanh Phong, mau dừng xe. Chính là cậu bé đó. – Thi San mừng rỡ chỉ vào cậu bé đang đi bộ trên vỉa hè, reo lên.

Ngay khi chiếc xe vừa dừng lại, cô liền mở cửa nhảy xuống, chạy đến cạnh nó. Bộ quần áo sạch sẽ và thân hình trông có vẻ mập mạp hơn của nó khiến cô hơi ngạc nhiên.

Trong lúc Thi San trò chuyện cùng cậu bé thì Thanh Phong cũng đã nhận ra chiếc ô tô với biển số tứ quý bảy đang đỗ trước con hẻm nhỏ. Anh còn chưa hết ngạc nhiên, Thắng Vũ đã xuất hiện.

- Là anh ấy, chính anh ấy đã giúp em với bà. – Cậu bé háo hứng lên tiếng.

- Em vào với bà đi, anh có mua đồ ăn tối cho hai bà cháu đó. – Thắng Vũ xoa đầu cậu bé và nói.

Nhanh như chớp, thằng bé cúi chào ba người họ rồi vụt chạy đi.