Chương 84 - Tình Ca

- Anh Thanh Phong. Anh chưa ngủ sao? – Ngọc Vy lên tiếng khi thấy người đàn ông xuất hiện ngay ngưỡng cửa phòng.

- Ừ, anh định đàn vài bài rồi mới đi ngủ.

- Thì ra là vậy. Em lên lấy mấy con thú bông, sáng nay Mina đem lên đây chơi nhưng em quên gom xuống.

Ngọc Vy nói xong thì nhanh chóng cúi xuống nhặt thêm con gấu bông nhỏ lên rồi cúi đầu chào anh lần nữa.

Thế nhưng, khi cô vừa bước qua anh thì anh đã nắm tay cô giữ lại. Đây là lần đầu tiên anh chủ động chạm vào cô nên toàn thân cô hoàn toàn bất động.

- Em nói chuyện với anh một chút được không?

Ở cự ly gần, Ngọc Vy có thể ngửi thấy mùi hương của rượu phảng phất trong hơi thở anh.

Bình thường, cô chẳng thích đàn ông đã uống rượu nói chuyện với mình nhưng anh là ngoại lệ. Thứ rượu vang loại mạnh đó chỉ khiến cho anh càng trở nên nam tính và quyến rũ hơn trong mắt cô mà thôi.

- Dạ được.

Anh cười hiền, buông tay ra khỏi người cô rồi rảo bước đến bên cây dương cầm. Ngọc Vy ôm ba con thú nhồi bông đi theo anh và ngồi xuống bên cạnh.

Anh không nói chuyện với cô liền mà nhẹ nhàng đặt tay lên phím đàn như ý định ban đầu anh đến đây.

Những giai điệu ngọt ngào vang lên trong màn đêm tĩnh mịch phần nào xoa dịu trái tim đang thổn thức của Ngọc Vy.

Khung cảnh này cô vẫn luôn mơ thấy trong những giấc mơ chập chờn giữa khuya như một cách mà não bộ tự an ủi lấy trái tim nhưng giờ đây giấc mơ đó đã thành hiện thực. Có điều cô hiểu rõ người con gái mà anh đang nghĩ đến không phải là cô.

- Anh nghe Thanh Trà nói hôm nay nó đi mua sắm cùng em và Thi San. – Thanh Phong cất tiếng khi bản nhạc vừa kết thúc.

- Dạ, bọn em đến trung tâm thương mại rồi đi ăn cùng nhau để chúc mừng em hoàn thành khóa học trang điểm. – Ngọc Vy thật thà đáp lời.

- Chúc mừng em nhé, ước mơ cũng đã thành hiện thực rồi. Em có dự định gì không?

- Em sẽ nâng cao tay nghề hơn nữa ạ. Hôm nay em đã gặp Blake và anh ấy đã đề nghị dạy em miễn phí.

- Cái anh chàng này cũng thật lạ. Mọi người đều muốn vươn ra thế giới nhưng cậu ta lại thu mình về.

Tuy Thanh Phong nói vậy nhưng thâm tâm anh hiểu rõ Blake. Một khi con người đã đạt được những thành tựu nhất định trên con đường sự nghiệp thì những điều đơn giản và bình dị nhất sẽ là nỗi khát khao tiếp theo của họ. Blake được sinh ra và lớn lên ở đất nước này nên dĩ nhiên trái tim anh ấy sẽ thuộc về nơi đây.

Đúng như những gì Ngọc Vy dự đoán, Thanh Phong muốn trò chuyện với cô là vì anh muốn biết thêm về quá khứ của Thi San và những chuyện mà cô gái ấy đã từng trải qua cũng như những khát khao chôn vùi không dám nói.

Qua lời kể của Ngọc Vy, anh càng thêm yêu quý Thi San nhiều hơn về tấm lòng hiếu thảo cũng như sức chịu đựng bền bỉ như ngọn cỏ dại giữa trời giông bão.

Có lẽ những vất vả cùng đau thương chất chồng đó chính là nguyên nhân khiến nụ cười trên môi cô luôn mang theo nỗi buồn man mác và chỉ khi để ý thì người đối diện mới có thể nhận ra.

- Cô ấy rất dễ xúc động nhưng cũng mạnh mẽ lắm. Em nhớ có lần em bị hàng xóm vu cho tội ăn cắp, chính Thi San đã đứng ra bảo vệ em. Cô ấy vừa cãi vừa khóc. Bây giờ nhắc lại thì thấy buồn cười chứ lúc đó cười không nổi.

Nói đến đây, cổ họng Ngọc Vy nghẹn lại, giọt nước mắt bất giác tràn qua khóe mi. Cô vội lấy tay lau đi và cố mỉm cười. Cô không muốn dùng những giọt lệ này để có được tình thương hại của anh nhưng chẳng rõ vì sao càng cố kiềm nén thì lại càng khiến nỗi xúc động dâng trào.

- Em cũng đã chịu khổ quá nhiều rồi. Ngọc Vy à, anh tin tương lai ngày mai của cả em và Thi San sẽ là những ngày nhiều nắng. Em và cô ấy đều xứng đáng được yêu thương.

- Em về phòng trước đây. Em buồn ngủ rồi.

Cô gấp gáp đứng lên và chạy đi, không biết rằng một trong ba con thú nhồi bông đã rơi xuống sàn, ngay cạnh chân Thanh Phong.

Giá như người trong lòng anh là cô thì có lẽ cô sẽ tựa đầu vào vai anh để được anh vỗ về an ủi, thế nhưng, mối quan hệ của anh và cô là chủ tớ.

Dù rằng Ngọc Vy yêu anh nhiều nhưng cô không muốn cạnh tranh cùng bạn mình, hơn nữa cô biết rằng dẫu có cạnh tranh thì kết quả thua cuộc là điều đã biết trước vì vốn dĩ anh trao trái tim anh cho Thi San rồi.

Khi ánh điện vụt tắt cũng là lúc cô để nước mắt tự do tuôn rơi ướt đẫm chiếc gối và những tiếng nấc liên tục vang lên.

Ở chung trong một nhà nhưng cô luôn nhớ Thanh Phong da diết và cô cũng không biết rằng bóng hình mình đã vô tình bước vào trái tim của anh chàng chuyên gia trang điểm.

Ngay lúc này đây, Blake vẫn chăm chú họa những nét bút cuối cùng để hoàn thành bức tranh chân dung của người con gái anh trót nhung nhớ. Bên dưới bức tranh không hề đề tên người vẽ mà chỉ có hai chữ "Ngọc Vy".