Chương 83 - Tình Ca

Suốt quãng đường đi, qua tấm gương chiếu hậu, Blake nhận ra Ngọc Vy đang buồn. Lúc Thi San chưa xuống xe thì cô vẫn còn vui vẻ lắm nhưng anh không hiểu vì sao cô lại đột ngột thay đổi tâm trạng như vậy.

Vì bầu không khí quá nặng nề nên anh lên tiếng bắt chuyện với cô.

- Ngọc Vy, cô có ý định nâng cao tay nghề nữa không? Tôi sẽ trực tiếp dạy cho cô.

- Tôi không có đủ tiền để theo anh học đâu. – Ngọc Vy khẽ đáp.

- Đừng lo về học phí. Vì cô ở trong nhà của Thanh Phong nên tôi sẽ không lấy tiền cô đâu, đổi lại thì thỉnh thoảng cô hãy làm vài món ngon cho tôi ăn nhé.

Ngọc Vy tròn mắt ngạc nhiên khi nghe lời đề nghị từ anh chàng ngoại quốc. Anh ta bị thiếu ăn hay sao mà lại đưa ra yêu cầu trao đổi này vậy kìa.

Một kẻ lắm tiền và vi vu khắp các nơi trên thế giới như anh thì có món ngon nào mà anh chưa nếm qua chứ.

- Vì tôi nhận thấy tài năng triển vọng của cô nên tôi muốn giúp cô tiến xa hơn trên con đường này. Học trò mà nổi tiếng thì người làm thầy này cũng được nở mày nở mặt. – Anh tiếp tục thuyết phục cô nàng vì nhận ra vẻ hoài nghi trên gương mặt xinh đẹp.

- Tôi đồng ý.

Lúc này, Blake mới lại được thấy nụ cười trên môi cô tuy rằng nụ cười ấy khá buồn. Bao nhiêu năm qua, anh đã đi rất nhiều nơi, tiếp xúc với rất nhiều các cô gái trẻ trung, xinh đẹp và nổi tiếng nhưng lại hoàn toàn không có cảm xúc với họ.

Thế nhưng, khoảnh khắc anh vừa nhìn thấy Ngọc Vy thì trái tim anh đột nhiên rung động và ngay lúc đó, ý định chiếm lấy cô làm của riêng mình đã nhen nhóm trong đầu anh.

Để thuận lợi theo đuổi tình yêu, anh từ bỏ công việc hiện tại, trở về đây với mong muốn hoàn thành mơ ước cuối trong đời mình đó chính là xây dựng một mái ấm yên bình và hạnh phúc bên cạnh người con gái anh yêu.

- Tới nơi rồi. Tôi cảm thấy đoạn đường ngắn quá. – Anh thở dài và nói với vẻ buồn rầu khi chiếc xe vừa dừng ngay cổng chính của căn biệt thự.

- Tôi thì lại cảm thấy đường thật dài. Hôm nay tôi đã làm phiền anh rồi. Rất cảm ơn anh vì đã đưa tôi và bạn tôi về và còn đồng ý nhận tôi làm học trò nữa. – Ngọc Vy khẽ cúi đầu tỏ lòng cảm kích.

- Đầu tuần sau trung tâm chính thức khai trương. Lớp VIP do tôi dạy chỉ có mười học viên thôi. Một tuần ba buổi, thứ hai, thứ tư và thứ sáu. Thời gian từ bảy giờ tối đến chín giờ tối.

- Tôi sẽ đến ạ. Chúc anh ngủ ngon. Tạm biệt anh.

Cô nàng nhanh chóng bước xuống xe và vẫy tay chào Blake lần nữa. Thật lòng mà nói, lúc nghe tin anh sẽ đến dự tiệc sinh nhật của Thanh Phong thì cô đã có mong ước được anh dạy cho những kỹ năng trang điểm nhưng cô nào có dám nói ra.

Có lẽ vũ trụ đã nghe thấy khao khát sâu kín trong tim cô nên đã để anh mở lời trước. Được chuyên gia hàng đầu dạy miễn phí thì chẳng có lý do gì mà cô từ chối cả.

Lúc này, trong căn phòng trên lầu ba, cuộc nói chuyện giữa hai anh em Thanh Phong và Thanh Trà đang gần đi đến hồi kết. Nhân vật chính trong cuộc tranh luận này không ai khác ngoài Thi San.

Sau một hồi vòng vo lảnh tránh thì Thanh Phong cũng đã thú nhận với cô em gái rằng anh thật lòng rất thích Thi San nhưng anh cũng nhận ra tình cảm mà Thắng Vũ dành cho cô gái ấy.

- Quan trọng là chị ấy không có yêu anh Thắng Vũ. Em đã hỏi rồi. Chị ấy ví anh Thắng Vũ như sao trời và chị ấy là cát biển, không thể đến với nhau. – Thanh Trà nắm lấy tay anh trai và nói.

- Có lẽ là do cô ấy mặc cảm.

- Chính vì như vậy nên anh cần hành động ngay, anh phải tiến tới và khiến chị ấy đừng mặc cảm khi ở bên anh. Anh à, tình yêu là thứ không thể nhường cho bất cứ ai. Vợ anh sẽ sống với anh cả đời chứ không phải là bạn bè hay anh em của anh đâu. Anh cứ thế này thì sau này anh sẽ hối hận mà chết cho coi.

- Nhưng anh rất sợ. Anh sợ cô ấy không yêu anh.

Gương mặt của Thanh Trà dường như dài ra thêm khi thấy ông anh quý hóa của mình đột nhiên biến thành một con rùa rụt cổ.

Trong chuyện yêu đương tán tỉnh phái đẹp thì anh cô chẳng khác nào một tấm chiếu mới trải. Chưa đánh trận mà đã giơ tay đầu hàng thì đến già cũng không lấy được vợ mất thôi.

- Trời ơi. Anh bao nhiêu tuổi rồi? Anh mới lớn sao? Anh không quyết tâm, không thử thì làm sao mà biết được? Lẽ nào chị ấy phải tỏ tình với anh sao? Anh là đàn ông thì anh phải chủ động chứ.

Nói đến đó thì Thanh Trà cũng ngáp mấy cái vì quá buồn ngủ. Cô lườm anh thêm cái nữa rồi bỏ đi.

Cho dù Thi San không yêu Thắng Vũ nhưng nếu anh trai cô cứ chần chừ không nói thì cô ấy cũng sẽ kết hôn với một người đàn ông khác.

Những suy nghĩ cứ dồn dập trong đầu khiến Thanh Phong vô cùng khó chịu. Sau một hồi cố gắng hít thở, anh lục tủ lấy chai rượu vang rót ra ly rồi ra ban công ngồi nhâm nhi.

Thanh Trà đã nói với Thi San rằng anh thích cô nên anh đang lo không biết đối mặt với cô như thế nào. Liệu rằng mối quan hệ giữa cả hai sẽ tiến thêm một bước nữa hay sẽ tan vỡ như bóng mưa mùa hạ.

Uống hết ly rượu nhưng Thanh Phong vẫn chưa thể giải tỏa được những rối rắm trong lòng nên anh rảo bước đi lên lầu bốn để dạo vài bản nhạc.

Những cây đàn vĩ cầm và cây dương cầm là nơi giúp anh trút bầu tâm sự, vui có, buồn có và bực dọc cũng có.

Ngoài chúng ra, anh không thể tìm được người nào đồng cảm để sẻ chia nỗi niềm cả. Ngay cả Thanh Trà là em gái anh mà cô cũng trừng mắt, cao giọng khi anh nói ra những lời không đúng ý cô thì còn có thể tìm ai mà nói nữa.