Chương 82 - Tình Ca
- Anh Blake, anh vẫn còn ở đây sao? Tôi tưởng anh đã về nước cùng minh tinh Lucasta rồi chứ. – Ngọc Vy tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
- Tôi vừa thanh lý hợp đồng với cô ấy cách đây hai ngày. – Anh cười thật tươi và đáp.
Theo hướng tay anh, hai cô gái nhận ra phía đối diện họ là một trung tâm dạy trang điểm chuyên nghiệp, trông có vẻ như nó vừa mới được hoàn thành. Trên bảng hiệu lớn là hình của anh chàng chuyên gia trang điểm nổi tiếng.
- Ôi trời ơi, lẽ nào anh định ở lại đây để dạy trang điểm sao? – Ngọc Vy thốt lên vì quá ngạc nhiên.
- Đúng vậy. Dù sao thì nơi đây cũng là quê hương thứ nhất của tôi. Tôi bôn ba nhiều năm rồi nên bây giờ muốn dừng bước giang hồ, làm ăn lương thiện, cưới vợ và sinh con.
- Anh nói cứ như trước giờ anh làm việc bất chính vậy.
Vì chẳng có chút kiến thức nào về lĩnh vực này nên Thi San chỉ ngồi nghe hai người họ nói chuyện.
Những người xa xứ vẫn luôn muốn có ngày về lại cố hương và cô cũng không ngoại lệ. Thế nhưng, cô không giống Blake, cô không có điều kiện như anh, cô không có tiền nên thậm chí cả việc rời khỏi nhà Thắng Vũ mà cô còn không dám, cứ cố bám trụ lay lắt và lo sợ từng ngày.
- Cũng trễ quá rồi, chúng tôi phải về đây, tạm biệt anh nhé. – Ngọc Vy lên tiếng và gọi phục vụ tính tiền.
- Để tôi đưa hai cô về. Dù sao tôi cũng đang rảnh. Đừng từ chối.
Sự nhiệt tình của anh chàng mang hai dòng máu khiến hai cô gái không thể lắc đầu.
Sau khi lấy lại tiền thối, cả ba người nhanh chân tiến ra chiếc xe sang trọng đậu gần đó. Chiếc xe do Blake sở hữu thuộc dòng xe thể thao đắt đỏ và hạn chế nên tất cả ánh mắt của những người xung quanh đều tập trung lên Thi San và Ngọc Vy.
Theo địa chỉ mà Thi San đọc, Blake liền định vị trên bản đồ, dễ dàng đưa cô về tới khu villa và dừng ngay trước cổng ngôi biệt thự sang chảnh.
Qua ô cửa kính xe, cả ba người nhận ra Thắng Vũ đang đứng tựa lưng vào cái cây to gần đó, bấm điện thoại.
Khi vừa trông thấy cô giúp việc của mình mở cửa bước xuống thì anh liền bước tới.
- Chào chàng nghệ sĩ dương cầm. Anh đang đợi Thi San sao? – Blake hạ kính xuống và thò đầu ra hỏi.
- Đúng vậy. Anh đi cùng họ sao? – Thắng Vũ vừa gật đầu vừa nói.
- Không. Chúng tôi tình cờ gặp và tôi muốn đưa hai cô gái xinh đẹp về.
Sau vài lời chuyện trò ngắn ngủi, Blake chào tạm biệt Thắng Vũ rồi lái xe rời đi. Ngọc Vy cũng vẫy tay với Thi San. Cô nhận ra giữa bạn mình và anh chàng nghệ sĩ có điều gì đó rất lạ.
Chẳng có cậu chủ nào phơi sương để chờ người giúp việc đi chơi về. Vẻ mặt lo lắng rồi chuyển sang mừng rỡ khi Thi San xuất hiện đã nói lên tất cả.
- Mẹ anh vẫn ổn chứ ạ? – Thi San hỏi khẽ.
- Ừ. Mẹ ngủ rồi. Mẹ nói ngày mai có thể tới công ty được, không sao cả.
- Tiền này là anh bỏ vô túi xách em đúng không? – Cô lấy xấp tiền ra, đưa cho anh.
- Em không dùng sao? Anh đưa để em mua đầm mà. Em không mua sao?
- Em có mua rồi. Anh Thắng Vũ..
- Thi San, những người chủ sẽ có những khoản tiền tặng thưởng riêng cho những người làm việc chăm chỉ. Em cứ giữ lấy, đừng suy nghĩ nhiều. Đây là đặc quyền của anh.
Thắng Vũ lên tiếng cắt ngang lời Thi San rồi nhanh chóng đi vào trong nhà.
Cô đứng lặng nhìn theo cái dáng gầy hao của anh hồi lâu mới có thể nhấc chân đi tiếp. Trong lòng cô bất giác nghĩ rằng nếu như anh liên tục tặng thưởng thì cô sẽ nhanh chóng có đủ tiền để ra ngoài tự lập.
Tuy nhiên, nếu cô nhận tiền của anh quá nhiều rồi bỏ anh đi thì chắc anh sẽ nổi điên lên mà trừng trị cô mất. Người ta vẫn thường nói chẳng ai cho không ai cái gì mà.
Về đến phòng, Thi San liền lấy chiếc đầm ra mặc lần nữa vì cô thật sự rất thích nó. Ban nãy, cô chỉ mới mặc được có mấy phút thì lại cởi ra nên chưa thỏa mãn lắm.
Quay vài vòng trước gương xong, cô lấy điện thoại định tự chụp vài tấm để làm kỷ niệm thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Bởi vì nghĩ đó là bà Hoàng Mai nên cô vội vàng chạy đến mở cửa nhưng khi cánh cửa mở toang thì đập vào mắt cô là gương mặt đẹp trai của Thắng Vũ.
Trên tay anh cầm một chiếc túi và anh gần như bất động trước vẻ đẹp thuần khiết của cô gái anh yêu.
- Anh Thắng Vũ. – Thi San cất tiếng gọi vì thấy người trước mặt mình cứ đứng trơ trơ mà chẳng nói gì.
- À. Của em đây. Lúc chiều, dì Tâm Lan đưa người giúp việc tới cho một gia đình trong khu villa nên ghé qua. Dì nói đây là món bánh đặc sản của quê em.
Cô run run nhận lấy món quà quê từ tay anh. Sống mũi cô bất giác cay xè vì cảm động.
Cứ nghĩ tới mộ phần lạnh tanh không người hương khói của bà và mẹ là cô cảm thấy xót xa vô cùng. Người chết cũng đã chết, người sống vẫn phải tiếp tục sống nên cô chẳng còn lựa chọn nào tốt hơn.
- Nhiều quá, em ăn một mình không hết được đâu. Anh lấy một ít mà ăn.
Thấy anh mỉm cười gật đầu, Thi San liền lấy bánh đưa cho anh. Trông hai người họ vô cùng đáng yêu, chẳng khác nào hai đứa trẻ con đang chia quà.
Cô không biết rằng vào giây phút cô xuất hiện sau cánh cửa thì hình ảnh đó trong mắt anh đã hóa thành một cô dâu đang rạng rỡ trong ngày thử váy cưới.