Chương 7 - Tình Ca

Đến mãi gần khuya thì cuộc thi mới bước vào giai đoạn trao giải, và dĩ nhiên là công bố hạng mục piano trước.

Lúc này, trong căn biệt thự đã chẳng còn chút khoảng cách nào của chủ hay tớ nữa, bà Hoàng Mai nắm chặt đôi tay của Thi San và cùng cô hồi hộp chờ đợi thời khắc quan trọng.

Các giải được công bố lần lượt từ thấp đến cao, bắt đầu là từ ba giải khuyến khích và đổ lần lên giải ba, giải nhì. Cứ mỗi khi người dẫn chương trình xướng tên nghệ sĩ nhận giải là y như rằng cả hai cô cháu tuột huyết áp.

- Giải nhì rồi mà vẫn chưa thấy tên Thắng Vũ nhà cô, có khi nào nó trượt không chứ? – Bà Hoàng Mai lo lắng hệt đứa con nít.

Nhìn bà chủ bên cạnh mình đây, Thi San thật không dám tin bà chính là người lãnh đạo và chèo chống công ty Thắng Minh sau khi chồng bạo bệnh qua đời. Mà theo như dì Tâm Lan quảng cáo thì công ty ấy chuyên về xây dựng và kinh doanh bất động sản, thành công có tiếng trên thành phố này.

- Cháu nghĩ là anh ấy sẽ đạt giải nhất ạ. – Thi San cất tiếng khẳng định.

Cuối cùng thì giây phút công bố giải nhất cũng tới, nữ nghệ sĩ đạt giải năm trước trịnh trọng từ hàng ghế đại biểu bước lên theo lời mời của MC để xướng tên quán quân năm nay. Thi San nhìn theo cô ấy mà tim cứ nhảy nhót liên hồi.

- Và giải nhất hạng mục piano năm nay đã thuộc về..

Nữ nghệ sĩ mỉm cười, ngưng lại cả quãng làm hai khán giả yếu tim thật sự. Bà Hoàng Mai tặc lưỡi, trách sao cô gái xinh đẹp ấy chẳng nói luôn mà còn ngập ngừng làm bà thở không nổi.

- Xin chúc mừng.. nghệ sĩ.. Trương Thắng Vũ.

Khoảnh khắc này, cả khán phòng vỡ òa cảm xúc, mọi người đồng loạt đứng lên vỗ tay vang dậy, chúc mừng tân quán quân của năm nay.

Thắng Vũ khiêm tốn bước lên, chào mọi người lần nữa và nói đôi lời tri ân cũng như cảm nghĩ của bản thân mình. Anh cũng không quên gởi lời cảm ơn đến người mẹ tảo tần đã sinh thành, nuôi dưỡng, dạy bảo và động viên anh.

Bà Hoàng Mai nghẹn ngào, quay sang ôm lấy Thi San mà khóc. Anh đạt giải thì bà chỉ mừng vui thôi, nhưng khi nghe lời gởi gắm của đứa con trai từ phương xa thông qua sóng truyền hình trực tiếp, nỗi xúc động lại dâng trào, không kiềm nén được.

- Nó đạt giải nhất rồi, Thắng Vũ làm được rồi. – Bà buông Thi San ra, đưa tay lau vội dòng nước mắt.

- Cháu chúc mừng cô và anh, anh Thắng Vũ giỏi quá, cháu thật ngưỡng mộ anh ấy. – Thi San mỉm cười, nói khẽ.

- Ừ, mai mốt nó về rồi. Thôi, cô lên phòng đây. Cháu cũng đi ngủ đi, khuya quá. Để mai cô dẫn cháu đi chợ cho quen.

- Dạ.

Chờ bà chủ khuất hẳn, Thi San mới cẩn thận tắt điện và trở lên lầu, trùm chăn nhắm mắt. Tuy chẳng máu mủ ruột rà gì với bà Hoàng Mai và Thắng Vũ nhưng cô cảm thấy bản thân cũng vui lây và tự hào vì được sống cùng họ.

Gương mặt đẹp, rất đỗi hiền hòa kia của anh bên cạnh chiếc dương cầm khiến cô liên tưởng đến những chàng bạch mã hoàng tử trong giấc mơ của muôn vàn thiếu nữ. Cô thầm ngưỡng mộ cô gái có tên Nhã Tiên, người bạn thanh mai trúc mã cùng anh khôn lớn.

Phía bên kia, trong căn phòng phủ một màu thiên thanh tao nhã, bà Hoàng Mai đang vui vẻ trò chuyện và không ngớt lời khen ngợi đứa con trai ưu tứu của mình. Thắng Vũ vừa nhận giải xong liền tranh thủ ra ngoài gọi về cho mẹ.

- Mẹ đừng khen con nữa mà, là may mắn thôi ạ. – Thắng Vũ khiêm tốn nhỏ giọng.

- Con mẹ giỏi, con mẹ hay thì mẹ khen thôi, may mắn là một phần trăm con à, đừng cứ đổ lỗi cho may mắn thế, tội nghiệp.

Câu nói pha chút dỗi hờn, hài hước của bà khiến Thắng Vũ phải mỉm môi cười. Anh biết rõ sức khỏe bà không mấy tốt như vẻ bề ngoài kia, huyết áp lên xuống thất thường, vậy nên, anh muốn bà luôn vui vẻ, đừng phiền muộn hay lắng lo điều gì để có thể sống cùng anh lâu hơn nữa.

Cũng may, mẹ anh là người luôn giữ bình tĩnh rất tốt mỗi khi xảy ra chuyện, nếu không, với áp lực ở vị trí hiện tại thì khó mà chống chọi nổi nếu cứ nóng nảy, nghĩ ngợi.

- Được rồi, con nói không lại mẹ. Tối nay con đặt vé bay về luôn ạ. Thôi, con vào trong tiếp đây, còn phải lên sân khấu một lần để kết thúc nữa.

Sau tiếng "ừ" khẽ vang bên kia đầu máy, Thắng Vũ di chuyển ngón tay, cúp điện thoại và trở vào.

Vừa quay lui liền chạm phải ánh mắt long lanh sáng lấp lánh của Nhã Tiên, cô tủm tỉm nói lời chúc mừng vì ban nãy anh vòng xuống thì đi một mạch ra ngoài luôn, cô bám theo thì nghe anh đang gọi cho bà Hoàng Mai nên giữ im lặng mà đợi.

- Chúc mừng anh. Có phải vì bữa ăn rất ngon sáng nay không nhỉ? Em đoán trúng phốc luôn, giải nhất rồi.

- Nhã Tiên, em còn nhỏ, tập luyện thêm một thời gian nữa rồi quay lại đấu trường này tiếp nhé, đừng từ bỏ. – Anh dịu giọng động viên.

- Vâng ạ, em sẽ cố gắng chờ cuộc thi tới, không có anh thì em sẽ giật giải, là em nhường anh đấy, không phải giải nhất thì em cũng không muốn lấy giải nào cả.

Nghe Nhã Tiên nói với vẻ mặt nghịch ngợm bình thường, Thắng Vũ cũng yên tâm trong lòng.