Chương 79 - Tình Ca
- Cô thấy thoải mái không ạ. – Thi San vừa hỏi vừa bóp mạnh vào hai vai của bà Hoàng Mai.
- Ừ. Đỡ nhức nhiều lắm. May mà có cháu chứ nếu không cô lại phải uống thuốc giảm đau. – Bà Hoàng Mai cười vui vẻ và đáp.
Thi San tiếp tục xoa bóp xuống cánh tay và bàn tay của bà. Cô thấy ai lớn tuổi thì cũng đều như nhau cả, mỗi khi có triệu chứng bệnh thì đều không muốn đi khám, cứ đòi ở nhà cho đến lúc kiệt quệ mới chịu đến bệnh viện.
Mẹ cô không có tiền thì đã đành, đằng này bà chủ tiền nhiều như vậy mà cũng không muốn đi kiểm tra sức khỏe là sao.
- Hình như là Thắng Vũ về đó, cháu ra mở cổng cho nó đi. – Bà giục cô ngay khi tiếng chuông vừa vang lên.
Cô liền đứng dậy, lấy chìa khóa rồi chạy ra sân. Hôm nay, Thắng Vũ không đến trường mà đến công ty để hỏi han tình hình vì anh cho rằng công việc trục trặc là nguyên nhân khiến mẹ anh bệnh.
Tuy Nhã Tiên đã nói cho Thi San biết những khó khăn mà Thắng Minh đang gặp phải nhưng cô nào dám nói với anh. Cô không muốn anh có ấn tượng xấu về Nhã Tiên vì mai này anh còn cần hai cha con cô ấy hỗ trợ rất nhiều.
- Mẹ thấy trong người thế nào rồi? - Thắng Vũ đặt chìa khóa xe lên bàn, đến ngồi bên cạnh bà Hoàng Mai và hỏi.
- Nhờ có Thi San xoa bóp mà mẹ thấy khỏe hơn rồi. Mai này ai làm mẹ chồng của Thi San chắc là thích lắm.
Câu nói của bà khiến đôi má cô gái quê ửng hồng vì thẹn thùng. Còn Thắng Vũ lại cảm thấy rất bình yên và hạnh phúc.
Anh thật sự muốn nói với mẹ mình rằng Thi San chính là cô gái mà anh muốn nên duyên chồng vợ nhưng anh sợ lúc này vẫn chưa phải là lúc thích hợp. Anh vẫn chưa có cơ hội tỏ tình cùng cô. Đêm qua, anh định nói tiếng yêu cô nhưng cô đã cắt ngang và bỏ chạy giữa chừng.
Thắng Vũ cũng không biết Thi San suy nghĩ gì về mình nữa. Có đôi lúc anh cảm nhận được cô cũng rất quan tâm và anh cũng thấy cô hay nhìn trộm anh nhưng có đôi lúc cô lại tránh né anh.
- Điện thoại của cháu reo kìa Thi San. – Bà Hoàng Mai lên tiếng nói.
Cô vội vàng đến bên bàn và nhận ra tên người gọi đến là Ngọc Vy nên bắt máy luôn chứ chẳng đi ra ngoài.
Ở đầu dây bên kia, Ngọc Vy hào hứng rủ Thi San cùng nhau đi mua sắm để chúc mừng ngày cô nhận bằng tốt nghiệp của khóa học trang điểm chuyên nghiệp.
Vì Thi San lỡ tay nhấn nhầm loa ngoài nên cả bà Hoàng Mai lẫn Thắng Vũ đều nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện giữa hai cô gái.
Thấy Thi San cứ tần ngần nên bà Hoàng Mai liền xua tay ra hiệu bảo cô hãy nhận lời.
- Được rồi, khoảng hai giờ chiều San sẽ đến đó. – Thi San nhẹ nhàng nói.
- Ừ. Hẹn gặp lại San. Lên danh sách những thứ cần mua đi, Vy sẽ thanh toán tất cả.
Câu nói mang giọng điệu như phú bà của Ngọc Vy làm Thi San bất giác phì cười. Thật lòng mà nói, cô không có thiếu thốn gì cả, cứ cách một tuần thì bà Hoàng Mai lại mua quần áo mới cho cô, có những bộ cô còn chưa mặc tới nữa.
Sau bữa cơm trưa, bà Hoàng Mai lên phòng nghỉ ngơi. Căn bếp lúc này chỉ còn lại Thi San cùng Thắng Vũ. Cô vẫn chăm chú làm việc của mình, dọn dẹp và rửa chén, còn anh thì đứng đó ngắm cô.
- Có phải ở công ty xảy ra chuyện gì không anh? – Thi San nhỏ giọng hỏi để xóa tan bầu không khí ngột ngạt.
- Ừ. Có một chút trục trặc nhưng ba của Nhã Tiên đang giải quyết. Sẽ ổn thỏa cả thôi. Vốn dĩ chẳng có việc gì là suôn sẻ hoài nên em đừng lo.
Anh trả lời nhẹ như lông hồng khiến cho cô càng lo hơn. Có lẽ anh vẫn chưa biết sự phức tạp bên trong nên mới nói như thế.
Nhã Tiên nói đúng, nếu không có ba cô ấy thì công ty Thắng Minh khó lòng trụ vững.
- Chiều nay anh đưa em đến trung tâm mua sắm nhé. Tiện thể chọn cho em một chiếc đầm thật đẹp để khiêu vũ trong buổi tiệc giao lưu với các nghệ sĩ luôn. – Anh dịu dàng đề nghị.
- Em đi taxi được rồi. Em sẽ tự mua đầm. – Cô vội vàng lên tiếng như một lời từ chối.
- Em sao vậy? Đi cùng anh khiến em xấu hổ với bạn em ư?
- Không.. không có chuyện đó. Chỉ là.. mẹ anh đang bị bệnh, cần có một người ở nhà trông nom.
Nụ cười đầy yêu thương bất giác nở trên đôi môi người đàn ông. Anh không ngờ cô lại quan tâm đến mẹ mình thật tâm như vậy.
Tuy anh biết mẹ anh có thể ở nhà một mình được nhưng vì Thi San đã lo lắng như thế nên anh sẽ theo ý của cô.
Anh sợ nếu như cứ cố chấp đi cùng cô, cô sẽ cho rằng anh là một đứa con trai bất hiếu, không quan tâm đến mẹ hoặc là cô sẽ phân tâm và đòi về nhà sớm.
- À, thì ra là vậy. Em cứ đi chơi vui vẻ nhé, về trễ một chút cũng không sao đâu.
Dứt lời, Thắng Vũ liền lên lầu, trả không gian lại cho Thi San. Lúc đi ngang phòng cô, anh tần ngần hồi lâu rồi đánh liều bước vào, bỏ thêm tiền vào chiếc túi xách cô đang để trên bàn.
Chiếc túi xách này là chiếc túi đầu tiên mẹ anh mua cho cô và cô luôn dùng nó. Anh biết lát nữa cô cũng sẽ xách nó ra ngoài vì cô từng nói với mẹ anh rằng đó là thói quen của cô, chỉ khi nào chiếc túi này rách thì cô mới dùng sang cái mới.
Dẫu biết rằng tự ý vào phòng người khác là không tốt nhưng nếu đưa tiền trực tiếp thì cô sẽ từ chối nên anh đành làm kẻ xấu vậy.