Chương 78 - Tình Ca
- Nếu mẹ thấy khó chịu thì gọi cho con liền nhé.
Thắng Vũ dặn dò bà rồi bước ra khỏi phòng, Thi San cũng theo chân anh. Tuy rất muốn nói lên vài lời an ủi để tâm trạng anh khá hơn nhưng cô chẳng thể mở miệng được. Cô sợ sự quan tâm của mình sẽ khiến cho cuộn tơ tình này rối rắm thêm.
Nhã Tiên nói không sai, chỉ có cô ấy mới giúp đỡ và hỗ trợ được Thắng Vũ mà thôi, còn cô, chỉ gây thêm phiền phức, là viên đá ngáng đường anh.
- Cám ơn em Thi San, nếu lúc nãy chỉ có mình anh chắc anh rối trí lắm. – Anh quay sang nhìn cô và cất tiếng ngay khi cô vừa toan đẩy cửa để vào phòng.
- Cô sẽ không sao đâu. Anh đừng lo quá mà ảnh hưởng sức khỏe.
Cuối cùng, nhờ Thắng Vũ mở lời trước nên Thi San cũng có thể nói ra những câu tự đáy lòng mình. Chờ khi cánh cửa phòng anh đóng lại thì cô mới yên tâm đảo xuống lầu một vòng để kiểm tra các cửa và nhà bếp lần nữa.
Cứ ngỡ rằng bản thân sẽ ngủ một giấc thật ngon sau một ngày tất bật nhưng những suy nghĩ mông lung khiến Thi San không tài nào chợp mắt được dù chỉ là một chút.
Cô trăn trở suốt mấy tiếng đồng hồ trên giường rồi lại đẩy cửa ra ngoài ban công để bớt bức bối. Mãi khi nghe chuông điện thoại đổ dồn thì cô mới quay vào.
- A lô. – Giọng Thi San hơi run vì dãy số gọi đến rất lạ.
- Là tôi, Nhã Tiên đây. Chị.. đang ở một mình đúng không?
- Phải, tôi đang ở trong phòng một mình. Nhưng.. sao cô lại có số của tôi?
- Chị không cần biết điều đó. Thi San à, tôi nghe nói chị tập tành học đàn và anh Thắng Vũ cũng xin đến Trung tâm Khuyến nhạc để dạy. Tôi tự hỏi có phải chị đang phớt lờ những điều tôi nói không?
Tiếp đó, chẳng để cho cô gái quê kịp phân trần, Nhã Tiên liền nói luôn tình hình hiện tại của công ty Thắng Minh.
Bà Hoàng Mai tuy rất giỏi nhưng trong quá trình điều hành đã xảy ra những sai sót bởi các nguyên nhân khách quan lẫn chủ quan, khiến cho vòng quay vốn của Thắng Minh gặp trục trặc và mất lòng tin với các khách hàng lớn.
Đến thời điểm này thì các đối tác đều đồng loạt dựa vào các sai phạm trong hợp đồng để đòi bồi thường và chấm dứt hợp tác.
- Tôi không biết chị có nhận ra là mẹ anh ấy đang chịu rất nhiều áp lực hay không? Ba tôi vì chuyện này đã phải xuôi ngược chạy vạy và năn nỉ bọn họ cho Thắng Minh cơ hội khắc phục, tốn không ít công sức đâu.
- Xin cô đừng hiểu lầm, người đưa tôi đến trung tâm Khuyến nhạc là anh Thanh Phong, người dạy tôi cũng là anh ấy. Anh Thắng Vũ dạy ngày lẻ, anh Thanh Phong dạy ngày chẵn..
- Tôi chỉ muốn nói cho chị biết thế thôi. Bao lâu chị và anh Thắng Vũ còn ở chung một nhà thì chẳng có gì để giải thích cả. Nếu để tôi biết giữa hai người xảy ra chuyện gì thì đừng trách tôi không báo trước.
Những lời cảnh cáo cuối cùng được Nhã Tiên nhấn mạnh rõ ràng khiến toàn thân Thi San run rẩy. Cô không lo rằng Nhã Tiên sẽ làm gì mình mà cô chỉ lo cho Thắng Vũ và bà Hoàng Mai.
Cô không muốn cuộc sống nhung lụa của hai mẹ con họ bị phá hủy chỉ vì họ đã có lòng tốt cưu mang và yêu thương cô.
Sức khỏe Thắng Vũ không tốt, anh không thể nào bôn ba để làm những công việc nhọc nhằn được, còn bà Hoàng Mai sẽ đau lòng biết bao khi thấy cơ ngơi do một tay chồng bà gây dựng lại sụp đổ trong thoáng chốc.
Lúc này, Nhã Tiên cũng run chẳng kém gì Thi San. Thế nhưng cô không phải run vì sợ mà là vì bực tức.
Mấy tuần nay, cô xin nghỉ phép ở trường để bay sang nước ngoài trùng tu lại chiếc mũi bị gãy do bất cẩn ngã cầu thang, hôm nay vừa về nước thì lại nghe Thanh Trà mách rằng Thi San và Thắng Vũ đang hẹn hò, còn đóng vai thầy trò lãng mạn nữa chứ.
Tiếng chuông điện thoại bất chợt ngân nga và tên của Tăng Thiện hiển thị trên màn hình buộc Nhã Tiên phải cố kiềm nén cơn giận để có thể điều chỉnh giọng nói của mình trở về bình thường.
Cô cũng không biết có chuyện gì mà tên bác sĩ lại gọi vào giữa đêm thế này. Từ sau cái hôm cô đưa ba cô đến bệnh viện khám thì hắn chỉ gọi đúng một lần để nhắc cô để ý chế độ ăn uống của ông.
- Tăng Thiện, tôi nghe đây.
- À. Hôm nay tôi gặp ba cô nên mới biết được chuyện cô ngã cầu thang phải ra nước ngoài điều trị. Cô.. đã khỏe chưa?
- Chỉ là vết thương nhỏ thôi, chẳng qua tôi nhân cơ hội đó để nâng mũi luôn, tôi vốn không hài lòng về chiếc mũi của mình.
- Vậy thì tốt. Nhã Tiên à, thực ra.. trên mặt cô không có điểm nào xấu cả.
Tăng Thiện nói đến đó thì chiếc điện thoại trên tay hắn cũng hết pin và sập nguồn, chỉ còn lại tiếng "tút, tút" vọng sang.
Đêm nay, khi đã một mình uống hết một chai vang đỏ thì hắn mới có đủ dũng khí để gọi điện hỏi thăm Nhã Tiên. Nếu có thể, hắn rất muốn chạy đến gặp cô, mang tặng cô chút quà gọi là bồi bổ.
Thế nhưng, hắn không can đảm đến mức đó. Hắn sợ một khi vượt quá giới hạn thì thứ hắn nhận về sẽ chỉ là một mớ hỗn độn đầy tiếc nuối. Có thể được cô nói chuyện như những người bạn đã là quá xa xỉ rồi.
Anh ta say rượu ư? Tăng Thiện mà cũng có lúc uống say đến mức làm phiền người khác vào nửa đêm sao? – Nhã Tiên cau mày, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại và lẩm bẩm.