Chương 77 - Tình Ca

Ngày lại nối tiếp ngày trôi qua và buổi giao lưu giữa các học viên cùng các nghệ sĩ khách mời cũng gần kề.

Đêm nay, như bao đêm khác, Thi San lại tiếp tục luyện đàn dưới sự hướng dẫn của Thắng Vũ. Cô nhận thấy khoảng thời gian này, cây dường cầm được cô sử dụng nhiều hơn cả anh.

- Thi San à, đêm giao lưu em làm bạn nhảy cùng anh nhé. – Thắng Vũ lên tiếng đề nghị ngay khi nốt nhạc cuối cùng vừa dứt sau quãng ngân dài.

- Em không biết nhảy. Em sẽ giẫm vào chân anh mất. – Cô vội vàng từ chối.

- Không sao đâu, chỉ là những điệu nhảy nhẹ nhàng thôi, anh sẽ dìu em.

- Nhưng mà..

- Nếu em lo lắng quá thì mình thử trước nhé. Nào, đưa tay cho anh. – Thắng Vũ vừa nói vừa bật một bài nhạc trong điện thoại lên.

Thi San biết mình chẳng có lý do gì để từ chối Thắng Vũ trong lúc này nên cô ngoan ngoãn rời ghế, cầm lấy tay anh.

Làn hơi ấm từ đôi tay họ nhanh chóng lan sang và chạm đến trái tim nhau tạo nên hai cảm xúc khác biệt. Với anh là hạnh phúc, còn cô là đau đến tái tê.

Những giai điệu nhẹ nhàng, chậm rãi như quyện vào nhịp chân đôi nam nữ. Điệu nhảy khá đơn giản nên Thi San nhanh chóng bắt nhịp được sau vài lời hướng dẫn của anh dẫu rằng vẫn còn đôi chút lúng túng.

Ở khoảng cách gần, cô cảm nhận được mùi hương nam tính đầy quyến rũ nhưng ánh mắt cô hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào gương mặt đẹp trai ấy mà chỉ nhìn lung tung và mong cho bản nhạc nhanh chóng kết thúc.

- Thế nào, đơn giản đúng không? – Thắng Vũ dịu dàng hỏi khi điệu nhạc vừa ngừng hẳn.

- Dạ.

Mặc dù Thi San rất muốn đứng thẳng lên và rời khỏi vòng tay đang ôm lấy mình nhưng Thắng Vũ cứ giữ chặt không buông.

Chật vật hồi lâu, cô đánh liều nhìn lên mặt anh để đề nghị anh buông tay nhưng vào khoảnh khắc đôi mắt họ chạm nhau, cô như bị bỏ bùa, rơi vào ánh nhìn sâu thẳm chất chứa cả một bầu trời ân tình ấy.

Thời gian gần như dừng lại, không gian trở nên im ắng hơn bao giờ hết. Thi San thậm chí không dám thở mạnh vì sợ hơi thở của mình sẽ phả vào mặt Thắng Vũ. Bàn tay cô vô thức càng nắm chặt lấy áo của anh.

Làn môi hồng mấp máy chẳng thốt nên lời của người con gái khiến anh mất kiểm soát. Trong phút giây đang dạt trôi giữa cơn sóng tình, anh cúi xuống, toan đặt một nụ hôn lên nhưng cô đã nhận ra và nhanh chóng quay mặt lệch sang một bên khiến chiếc hôn kia rơi trên đôi má đang ửng đỏ vì ngại ngùng.

- Thi San, anh yêu..

Lời tỏ tình còn chưa trọn thì cô gái trong vòng tay anh đã vội vùng ra với lý do cô chợt nhớ rằng mình quên không khóa van nước trong phòng tắm. Và vì quá vội vàng nên cô nàng bị vấp, ngã sóng soài trên nền nhà.

Trong cơn đau bất chợt, cô chỉ muốn quát vào mặt người đàn ông đã khiến mình thành ra nông nỗi này.

- Thi San, em có sao không? – Anh hoảng hốt quỳ xuống bên cạnh cô.

- Em không sao.

Cô chống tay đứng dậy và vụt chạy đi. Lúc ngang qua phòng bà Hoàng Mai, đột nhiên nghe thấy có tiếng động mạnh nên cô liền dừng chân.

Như linh tính có chuyện chẳng lành, cô vội đưa tay gõ cửa nhưng còn chưa kịp chạm vào thì bà đã xuất hiện với bộ dạng mệt mỏi.

- Cô, cô bị sao vậy ạ?

- Mẹ, mẹ bị sao thế?

Bà Hoàng Mai còn chưa kịp trả lời Thi San thì Thắng Vũ đã chạy đến và đỡ lấy tay bà.

Lúc này, Thi San cũng nhận ra tiếng động ban nãy là của chiếc ghế đang ngã chỏng chơ bên trong phòng. Cô đoán có lẽ lúc bà đứng dậy đã bị choáng và dẫn đến tình huống kia.

- Con đưa mẹ đến bệnh viện nhé. – Thắng Vũ lo lắng đề nghị.

- Không cần đâu, mẹ bị tụt huyết áp thôi, uống chút mật ong là sẽ khỏe lại. – Bà lắc đầu từ chối.

- Cháu đi lấy ngay đây.

Thi San gấp gáp chạy xuống nhà bếp và thoăn thoắt pha một ly mật ong rừng mang lên.

Và đúng như bà Hoàng Mai nói, sau khi uống hết ly mật ong thì bà đã dần dần khỏe lại khiến cả cô lẫn Thắng Vũ đều thở phào.

- Lâu lắm rồi con không thấy mẹ bị như thế này. Công ty có chuyện gì sao mẹ?

Câu hỏi của Thắng Vũ khiến đôi tay Thi San chững lại nhưng rồi cô nhanh chóng tiếp tục nhặt các giấy tờ vương vãi trên sàn nhà đặt lên bàn.

Nhã Tiên đã từng cảnh báo nên cô luôn sợ rằng bản thân sẽ biến thành nguyên nhân gây ảnh hưởng đến sự nghiệp của gia đình anh.

- Không có đâu. Tuổi già nên lúc khỏe lúc mệt thôi. Con đừng lo lắng quá. – Bà cười hiền, trấn an con trai.

Tuy Thi San ngỏ ý muốn ngủ trong phòng cùng bà chủ để tiện bề canh chừng nhưng bà Hoàng Mai không đồng ý và bảo cả cô lẫn Thắng Vũ cứ về phòng nghỉ ngơi.

Những cơn đau giữa đêm do căn bệnh ung thư đang ở vào giai đoạn cuối khiến bà không thể yên giấc và phải bật thành tiếng rên để giảm bớt nỗi đau nên bà sợ rằng Thi San sẽ phát hiện nếu cô ngủ lại đây.

Hoàng Mai cũng không ngờ mình lại mang căn bệnh hiểm nghèo này. Nửa tháng trước, bà thấy có những triệu chứng lạ nên đã đến bệnh viện khám thử để rồi khi nghe bác sĩ thông báo kết quả, bà gần như sụp đổ.

Biết rằng dẫu có hóa trị, mổ xẻ thì xác suất thoát tay tử thần vẫn rất mong manh như sợi chỉ mành nên bà quyết định chỉ dùng thuốc uống, cố gắng cầm cự để chèo chống công ty cho đến ngày Thắng Vũ hoàn thành chương trình học và thay mình gánh vác Thắng Minh.