Chương 76 - Tình Ca
Những chiếc càng cua lớn đỏ âu và mùi thơm đặc trưng khiến thực khách phải nuốt nước miếng ngay khi vừa nhìn thấy.
- Anh cứ ăn đi, em bóc được. – Thi San ái ngại lên tiếng vì Thắng Vũ cứ chăm sóc cho cô quá đà.
- Gần xong rồi, em bóc không quen lỡ tay bị thương thì làm sao đàn được nữa. – Anh dịu dàng đáp lời.
- Chị Thi San học đàn ở chỗ anh của em dạy sao?
Thanh Trà vội hỏi vì đã lờ mờ đoán ra lý do mà cả ba người họ xuất hiện ở đây. Chuyện Thắng Vũ đến Trung tâm Khuyến nhạc dạy thì cô đã nghe Thanh Phong nói nhưng chuyện Thi San đang theo học ở đó thì cô hoàn toàn không biết.
- Phải, tôi mới học được hơn một tháng thôi. – Thi San nhỏ nhẹ trả lời.
Ánh mắt hụt hẫng của Thanh Trà lại lần nữa dán lên gương mặt đẹp trai của Thanh Phong. Có lẽ anh trai cô đã rất khó khăn khi phải chứng kiến cảnh họ bên nhau kè kè trong suốt thời gian qua.
Biết bao nhiêu cô gái nổi trội về ngoại hình lẫn học thức theo đuổi anh thì anh ngó lơ để rồi phải lặng lẽ ôm mối tình câm này. Cô cũng không rõ Nhã Tiên đang làm trò gì nữa. Người yêu sắp mất tới nơi còn không giữ.
Để Thi San khỏi ngại ngùng nên Thắng Vũ phụ Thanh Phong bóc càng cua cho cả Mina và Thanh Trà.
Hai anh chàng đều ưa sạch sẽ thành thử sau khi hoàn thành vai trò của người đàn ông ga lăng thì họ rủ nhau đến vòi nước phía sau quán để rửa tay.
- Ôi, Tấn Vinh phải không nhỉ? Trời ơi, cậu mà cũng dám đến đây ăn bánh canh cua sao? Còn dẫn theo hai cô gái nữa. Có phải sau bữa ăn này thì cậu phải nhịn bữa sáng suốt một tháng không?
Giọng nói giễu cợt cất lên khiến cả Tấn Vinh lẫn Thi San và Thanh Trà đều đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Tấn Vinh nhận ra người vừa lên tiếng khinh khi hắn chính là Hoàng Bảo, tên bạn học từ hồi cấp ba.
Bẵng đi mấy năm không gặp, Tấn Vinh không ngờ Hoàng Bảo vẫn chưa chịu lớn, có tuổi mà không có đầu óc, vẫn mang nặng cái tư tưởng trọng sang khinh hèn.
- Cái người này từ đâu chui ra vậy chứ? Sao lại nói năng như mấy tên vô lại nấp dưới cống thế kia?
Thanh Trà bật đứng dậy, chống nạnh và mắng thẳng vào mặt gã đàn ông vô duyên mất nết trước khi Tấn Vinh kịp lên tiếng.
Bộ dạng của cô khiến cho tên phóng viên quên luôn việc mình vừa bị Hoàng Bảo xúc phạm. Hắn chợt hiểu ra khi có Thắng Vũ hoặc Thanh Phong gần bên thì cô nàng sinh viên này mới hùng hồn mạnh miệng.
- Cô gái à, cô biết sân khấu kịch Hoàng Beo không? Tôi là con trai của giám đốc sân khấu kịch ấy đấy. – Hoàng Bảo tự hào giới thiệu.
- Hình như lâu rồi bên sở văn hóa không đến chỗ ba anh kiểm tra đúng không? – Thanh Trà cười nhạt và hỏi.
Cô nàng vừa dứt lời thì Thắng Vũ và Thanh Phong cũng vừa quay lại. Hoàng Bảo nhanh chóng nhận ra hai anh nên mặt mày liền biến sắc. Hắn không ngờ Tấn Vinh lại có thể quen biết với những người thừa kế sáng giá này.
- À, em gái à. Thực ra tôi chỉ muốn đùa Tấn Vinh chút xíu thôi. Tại em không biết đó thôi, hồi còn đi học, cậu ấy còn không có đủ tiền để đóng học phí đấy, phải vay mượn khắp nơi.
Hoàng Bảo càng nói càng loạn, chẳng những không vớt vát lại được gì mà còn khiến cho lửa giận trong lòng Thanh Trà bùng lên gấp bội.
Thế là, cô lôi thành tích của Tấn Vinh ra kể một thôi một hồi, rằng hắn là nhân viên ưu tứu của một tòa soạn tiếng tăm trong thành phố, mời được vô số người nổi tiếng nhận lời phỏng vấn và mua được căn hộ trong tòa chung cư đắt đỏ.
- Quan trọng là anh ấy có đạo đức, biết khiêm nhường, biết phấn đấu, không giống ai kia, bám váy bố mẹ mà cứ tưởng mình giỏi giang lắm. Anh nhìn anh đi, ngay cả việc nói chuyện thôi mà cũng chẳng nói cho ra tuồng. Ba anh nên cho anh đi học lại lớp một để uốn lưỡi đánh vần lại tiếng người.
Quán bánh canh cua lúc này đã biến thành sân khấu của Thanh Trà, cô tha hồ trút lên đầu Hoàng Bảo những lời lẽ không thể nặng nề hơn và hả hê khi thấy hắn khúm núm cam chịu nuốt từng lời của mình vào bụng trong nỗi uất ức.
- Chúng ta nên ăn thôi, em đừng phí lời với những tên như thế này.
Thắng Vũ vừa dứt lời thì mọi người lập tức ngồi xuống, tiếp tục ăn và chuyện trò cùng nhau, chẳng thèm đáp lại lời xin lỗi rối rít từ Hoàng Bảo, khiến hắn mang một nỗi nhục lớn và rời đi với hai hàng nước mắt.
Thi San len lén nhìn sang Tấn Vinh và thầm ngưỡng mộ ý chí phấn đấu của hắn. Cô biết những gì hắn đạt được ngày hôm nay đã đánh đổi bằng rất nhiều mồ hôi cùng nước mắt. Nhất định cô cũng sẽ nhìn vào tấm gương này mà cố gắng hơn.
Cô không thể biết được rằng cho dù Tấn Vinh đã thoát ra khỏi cảnh cơ hàn nhưng trong lòng hắn vẫn mãi hoài mặc cảm khi tiếp xúc với giới thượng lưu. Nếu hôm nay không phải là Thanh Phong mà là Thanh Trà gọi thì chắc chắn hắn sẽ từ chối ra đây.
Trong bữa tiệc sinh nhật của Thanh Phong, bạn của Thanh Trà đã bóng gió cho rằng hắn không biết thân phận, đòi đỉa đeo chân hạc dù rằng hôm ấy hắn tới là theo lời mời của anh trai cô và hoàn toàn không hề có ý định tán tính hay cưa cẩm đứa con gái duy nhất của giám đốc sở. Thế nên, hắn chẳng muốn bị hiểu lầm rồi rước thêm phiền phức vào mình.