Chương 75 - Tình Ca

- Hôm nay cậu có tiết dạy à? – Thanh Phong lên tiếng hỏi ngay khi Thắng Vũ vừa dừng bước trước mặt anh.

- Không có. Tôi đến đón Thi San về nhà.

Thắng Vũ trả lời người bạn nhưng ánh mắt anh lại dán lên gương mặt có vẻ ngạc nhiên của người anh yêu. Chẳng hiểu sao anh có cảm giác giống như là cô không muốn anh xuất hiện vậy.

- Không phải anh nói họp xong sẽ đi ăn cùng bạn anh luôn sao? – Thi San lên tiếng thắc mắc.

- À, trưởng đoàn bận nên dời lại hôm khác.

- Vậy đi ăn bánh canh cua cùng nhau luôn đi. Quán Bờm ấy.

Nói rồi, Thanh Phong nhanh chóng tiến đến bãi đỗ xe. Thắng Vũ bảo Thi San ra cổng đợi, còn anh cũng nối gót Thanh Phong.

Anh thầm nghĩ có lẽ nào vì cô sợ anh đến đón thì cô sẽ không được đi ăn bánh canh cua với Thanh Phong nên cô mới tỏ vẻ không vui như vậy không?

Hai chiếc xe từ từ rời khỏi cổng, thẳng tiến ra đường lớn.

Thanh Phong mỉm cười thật buồn vì không ngờ rằng mọi chuyện lại hy hữu như vậy. Khi anh nghe Thi San nói Thắng Vũ có việc bận, thật lòng anh đã rất vui, anh đã cho rằng bản thân sẽ có cơ hội đưa cô đi và đưa cô về.

Tình yêu của anh nhẹ nhàng và êm ái như chính bản tính của anh vậy. Chỉ cần được gặp cô, ngồi gần bên cô, ăn cùng cô là cảm giác hạnh phúc đã dâng trào trong anh chứ không cần nghĩ điều gì thêm nữa.

Những trục đường chính bao giờ cũng đông đúc, không vắng vẻ giống những con đường chạy quanh các khu villa, bất kể là ngày hay đêm.

Muôn vàn ánh điện nhiều màu từ những biển hiệu của vũ trường, quán bar, nhà hàng và khách sạn đã trở thành một nét đặc trưng của chốn thành đô mỗi khi đêm về.

- Em có muốn vào đó cho biết không? – Thắng Vũ lên tiếng hỏi vì thấy cô nàng cứ tập trung quan sát vào các vũ trường lớn hai bên đường.

- Em đâu có biết khiêu vũ. – Cô đáp.

- Không phải ai vào đó thì cũng biết khiêu vũ đâu. Người ta nhảy loạn xạ cả lên đấy. – Anh bật cười, giải thích.

Thi San không nói gì, chỉ khe khẽ liếc nhìn anh rồi lại nhìn con đường trước mặt. Trước đây, cho dù có nằm mơ thì cô cũng chưa từng mơ đến có ngày cô được ngồi chung xe cùng một chàng hoàng tử có cả tài lẫn sắc như anh.

Thế nhưng, sao cảm giác không phải là vui sướng, là tự hào mãn nguyện mà lại là lo âu cùng chua xót.

Cô biết giấc mơ này sẽ nhanh chóng tan mau khi anh bước chân ra khỏi cổng trường đại học.

Lúc đó, chắc hẳn cô cũng đã có tiền và đủ can đảm để rời khỏi nhà anh, không còn vương vấn hay liên quan gì đến nhau nữa.

Khi chiếc xe vừa dừng lại, Thi San đã trông thấy hai mẹ con Thanh Trà đang ngồi bên chiếc bàn kê dưới gốc cây cổ thụ.

Cô còn chưa kịp làm gì thì Thắng Vũ đã chồm sang, giúp cô tháo dây an toàn. Hành động chăm chút này của anh đã lọt vào tầm mắt của hai anh em nhà họ Trần.

- Họ đi cùng anh sao? Hay chỉ là trùng hợp? – Thanh Trà hậm hực hỏi ngay khi Thanh Phong vừa kéo ghế ngồi xuống.

- Là anh rủ. – Thanh Phong đáp gọn.

Mina vội vàng gỡ tay Thanh Trà ra, tuột xuống ghế, chạy về phía Thắng Vũ và đòi anh bế như mọi lần.

Thanh Trà thở dài lắc đầu, xem ra sức hấp dẫn của anh chàng kia không buông tha một ai. Cô không ngờ con đường tình của anh trai cô lại gặp phải một chướng ngại vật tầm cỡ thế này.

- Chào anh Thắng Vũ, chào chị Thi San. Lâu lắm rồi em mới lại được gặp hai người. – Thanh Trà niềm nở lên tiếng.

- Ai cũng bận mà. – Thắng Vũ vừa nói vừa kéo ghế và ra hiệu bảo Thi San ngồi.

- Hai anh còn nhớ anh Tấn Vinh không? – Thanh Trà lại tiếp tục cất lời.

Cả hai chàng trai đều đồng loạt gật đầu. Ánh mắt của họ không giấu được sự ngạc nhiên vì chẳng rõ vì sao Thanh Trà lại đột ngột nhắc tới tên phóng viên ấy.

Và rồi họ nhanh chóng nhận được đáp án khi cô nàng tiết lộ nơi Tấn Vinh sống chính là căn chung cư đối diện.

- Anh gọi điện cho Tấn Vinh và mời anh ấy ra đây ăn tối cùng chúng ta luôn đi.

Làm anh trai của cô hơn hai mươi năm nên Thanh Phong hiểu tâm tư của em gái mình hơn ai hết. Lần trước, Thanh Trà nhắc anh viết thiệp mời Tấn Vinh đến dự tiệc sinh nhật là anh đã có chút nghi ngờ nhưng chưa chắc chắn.

Có lẽ trái tim lạnh lẽo của Thanh Trà đã lần nữa rung động sau vụ tai nạn kinh hoàng cướp đi mạng sống của người đàn ông cô yêu.

- Ừ. Để anh gọi. – Thanh Phong gật đầu, nhanh chóng lấy điện thoại ra.

Cuộc gọi diễn ra nhanh chóng và chỉ năm phút sau thì Tấn Vinh đã xuất hiện phía bên kia đường. Chiếc áo sơ mi trắng khiến hắn nổi bật lên giữa những cô nàng mặc váy hoa sặc sỡ cũng đang chờ đường trống xe để băng qua.

Trái tim Thanh Trà đập rộn ràng khi khoảng cách giữa cả hai dần thu hẹp theo từng bước chân của Tấn Vinh. Mãi đến khi hắn đã đến gần và chào hỏi, bắt tay cùng Thắng Vũ và anh trai cô thì cô vẫn hồi hộp đến mức không thể thốt nên lời.

- Trùng hợp quá, tôi vừa định nấu mì gói ăn cho qua bữa thì anh gọi. – Tấn Vinh cười khi vừa buông tay Thanh Phong ra.

- Cậu đi làm về trễ thế sao? Rồi tiền để đâu cho hết hả? – Thanh Phong nháy mắt, trêu chọc.

- Cũng tùy ngày thôi anh, có những hôm được về rất sớm.

Những tiếng cười nói tiếp tục vang lên làm xôn xao cả một góc quán.

Bà chủ khệ nệ bưng từng tô bánh canh cua đến và đặt xuống bàn. Cũng may là bà còn đúng năm tô bánh canh cho người lớn và một tô cho trẻ em.