Chương 74 - Tình Ca

Khi tiếng chuông điện thoại của Thanh Phong ngân lên cũng là lúc những người ngoài hành lang tản đi. Anh hơi ngạc nhiên vì màn hình hiện lên tên của cô em gái có bờ môi hờn dỗi.

- Anh nghe đây Thanh Trà. – Thanh Phong vừa nói vừa đặt lại cây violin về chỗ cũ.

- Anh ơi, hôm nay anh dạy một tiết rồi chạy tới quán Bờm ăn bánh canh cua với em và Mina nha. Em sẽ đi taxi tới đó rồi anh chở em về. – Giọng Thanh Trà vang lên bên kia đầu máy.

- Vậy để anh mua về nhà cho em. Đi làm gì cho cực.

- Không. Mina đòi đến đó ngồi ăn.

- Mina đòi hay là em đòi?

- Thì ngồi ở quán ăn ngon hơn mà anh.

- Vậy thì ngày mai đi. Hôm nay anh dạy tới chín giờ mới xong mà.

- Em và Mina đang thèm mà anh bảo đợi là sao? Anh nhờ ai thay thế anh đi.

Cuộc đối thoại của hai anh em khiến Thi San bật cười vì quá hài hước. Cô nhớ lại món hủ tiếu gõ mà Thắng Vũ từng mua về cho mình. Thật lòng mà nói, cô cũng cảm thấy ngồi ngoài quán thưởng thức thì sẽ ngon hơn.

Cuối cùng thì Thanh Phong vẫn phải chiều theo ý Thanh Trà. Vì hôm nay anh có hai tiết dạy nên buộc lòng phải gọi điện nhờ Trình Hà Huy dạy thay tiết sau.

Quán Bờm chỉ mở cửa đến chín giờ, nếu anh dạy hết tiết hai mới chạy tới thì chắc chẳng còn nước lèo mà húp nữa.

- Hôm qua anh ở nhà thì mẹ con nó không đòi ăn. Đúng là hành người khác mà. – Thanh Phong cất điện thoại vào túi và lầm bầm.

- Anh Thanh Phong chiều chuộng em gái và cháu gái như vậy thì chắc sau này anh còn chiều vợ và con hơn nữa.

Thi San bày tỏ suy nghĩ một cách tự nhiên mà không biết rằng người con gái Thanh Phong muốn chiều chuộng và nâng niu từng ngày cho đến cuối đời anh chính là cô.

Những lời tỏ tình vừa đến khóe môi thì bị lý trí làm tan biến nên anh không thể nói được câu nào.

Thà rằng anh không biết thì thôi, đằng này rõ ràng anh nhận ra Thắng Vũ có tình ý với cô, lý nào anh lại chen ngang cướp đoạt tình yêu của bạn mình.

Nếu Thắng Vũ là kẻ bướm ong, anh sẽ làm như vậy để bảo vệ cô gái anh yêu nhưng anh hiểu Thắng Vũ hơn ai hết. Thi San là cô gái đầu tiên được chàng nghệ sĩ đưa đón tận tình.

- À. Thi San nè, tan học, em đi ăn bánh canh cua với anh và Thanh Trà nhé. Quán này bán ngon lắm, đặc sản của thành phố luôn đó. Để anh gọi Thắng Vũ đi chung.

Thanh Phong đánh liều ngỏ lời mời vì anh đang lo Thanh Trà sẽ đưa cô gái nào đó tới quán đợi sẵn.

Tuy cô em gái đã hứa sẽ từ bỏ ý định làm mai làm mối cho anh nhưng anh vẫn thấy bất an với những cuộc gọi rủ rê đột ngột như thế này.

Vì ban nãy Thắng Vũ nói rằng sau khi họp xong thì anh sẽ đi ăn cùng nhóm thiện nguyện và có khả năng sẽ về trễ, không đón cô kịp thành thử cô liền đồng ý đi cùng Thanh Phong.

Thanh Phong đã giúp đỡ cô quá nhiều, nếu đến một bữa ăn cũng từ chối anh thì thật là khó coi.

- Anh Thắng Vũ nói anh ấy sẽ đi ăn cùng mọi người trong đoàn thiện nguyện luôn.

- Vậy thì anh chở em đi, ăn xong thì anh chở em về.

- Dạ.

Hơn một tháng nay, Thắng Vũ đưa đón Thi San nên cả trung tâm đều ngầm mặc định anh chính là bạn trai của cô.

Thế nên, khi thấy cô hay nói chuyện riêng cùng Thanh Phong thì họ cũng coi điều đó là bình thường vì ai cũng biết tình bạn đẹp giữa hai anh chàng.

- Thi San à, cậu có đi học khiêu vũ không? Hôm qua mình mới đăng ký khóa học cấp tốc ở trung tâm gần đây luôn nè. – Cô gái ngồi gần Thi San lên tiếng hỏi nhỏ.

- Mình không học đâu. – Cô lắc đầu, đáp.

- Sao mà được chứ? Buổi giao lưu với các nghệ sĩ sắp diễn ra rồi, tới lúc đó cậu cứ đứng ì một chỗ thì quê lắm đó. Hơn nữa, cậu mà không nhảy được là sẽ có cô gái khác mời thầy Thắng Vũ nhảy cho mà coi.

Sau khi hù dọa cô gái nhà quê xong thì Vân Vy lại tiếp tục tập trung vào những phím đàn.

Vân Vy cũng là cô gái từ quê nghèo lên thành phố lập nghiệp và may mắn quen được người bạn trai cũng thuộc hàng trung lưu nên cô nàng quyết tâm rũ bùn, biến bản thân thành một cô gái thành thị, biết đàn hát, nhảy múa, trang điểm và kiếm thật nhiều tiền để xứng tầm với chồng tương lai.

Thi San chỉ khẽ mỉm cười chứ không nói thêm gì. Mối quan hệ giữa cô và Thắng Vũ vẫn luôn bị người khác hiểu lầm nên cô không muốn giải thích vì cô biết rằng có nói gì thì họ cũng không tin khi mà anh cứ bám lấy cô không rời.

Đúng tám giờ, buổi học kết thúc. Như đã hẹn từ trước, Thi San theo chân Thanh Phong đến bãi đỗ xe. Thế nhưng, khi cả hai người vừa xuống hết lầu hai thì đã thấy Thắng Vũ đang tiến lại.

- Không phải em nói cậu ấy đi họp rồi ăn với bạn bè luôn sao? Họ ăn với tốc độ ánh sáng hay gì nhỉ? – Thanh Phong quay sang Thi San và hỏi.

- Anh ấy nói như vậy mà. Anh ấy còn bảo em bắt taxi về nữa. – Cô cũng ngạc nhiên không kém người đàn ông bên cạnh.