Chương 73 - Tình Ca

Sau hơn một tháng đến trung tâm cũng như được Thắng Vũ kèm cặp thêm tại nhà, Thi San đã có thể chơi được các bản nhạc đơn giản.

Cô vẫn học theo các thứ chẵn trong một tuần dưới sự hướng dẫn của Thanh Phong, còn Thắng Vũ thì đứng lớp vào các thứ lẻ. Tuy vậy thì người đưa đón cô không còn là Thanh Phong nữa.

- Trông họ đẹp đôi lắm đúng không? Lúc đầu tôi còn tưởng thầy Thắng Vũ chỉ trêu ghẹo qua đường thôi. – Trình Hà Huy bước đến đứng cạnh Thanh Phong mà cảm thán.

Đôi mắt Thanh Phong lộ rõ vẻ buồn rầu, nhìn chằm chằm xuống cổng lớn, nơi chiếc xe sang trọng đang dần chuyển bánh, để lại cô gái nhỏ nhắn đứng dõi theo.

Thi San vào trung tâm học ngày trước thì ngày sau Thắng Vũ đã xin vào giảng dạy và giờ thì anh kiêm luôn việc đưa đón cô gái nhà quê nên Thanh Phong cũng đoán được tình ý mà bạn anh dành cho Thi San.

Anh đã yêu cô mà quên mất rằng bên cạnh cô là chàng trai tài năng và tốt bụng chẳng thua kém mình.

Cả hai sống chung mái nhà, gặp nhau hằng ngày thì đương nhiên tình cảm cũng sẽ lớn dần theo năm tháng. Nếu như không phải là ghét thì chính là yêu thương.

Thanh Phong vốn không nghĩ đến việc Thắng Vũ lại có tình cảm với Thi San. Trong thâm tâm của anh luôn cho rằng Nhã Tiên mới là người mà chàng nghệ sĩ thương mến.

- Thầy cũng nên tìm bạn gái đi, thầy định lẻ bóng cả đời hay sao? Các học viên nữ trong lớp cũng được đấy chứ, chọn một cô và theo đuổi.

Trình Hà Huy khẽ vỗ vào vai Thanh Phong rồi rời đi. Trên tầng ba lúc này chỉ còn lại một mình chàng giảng viên đang dõi mắt nhìn theo cô gái bên dưới đang bước dần qua cánh cổng. Cớ gì mà người anh yêu lại cũng là người mà Thắng Vũ đeo đuổi.

- Anh Thanh Phong, sao anh đến sớm vậy? – Thi San lên tiếng ngay khi vừa thấy anh.

- Em cũng tới sớm còn gì.

- À. Tại anh Thắng Vũ phải đến đoàn thiện nguyện họp hành gì đó nên em quá giang theo. – Cô hồn nhiên trả lời.

Tuy Thanh Phong mỉm cười nhưng cõi lòng anh tan nát. Sống đến nửa đời người, anh mới biết đến dư vị của tình yêu nhưng lại là một tình yêu đơn phương thầm kín.

Lúc này đây, anh rất muốn thẳng thắn hỏi cô về mối quan hệ giữa cô và Thắng Vũ nhưng không hiểu sao chẳng thể thốt thành lời.

- Còn nửa tiếng đồng hồ nữa mới vào lớp. Em.. có muốn nghe anh đàn không? – Thanh Phong nhìn cô, dịu dàng hỏi.

- Đương nhiên là em muốn rồi ạ. Em nghe Ngọc Vy nói anh chơi được cả violin. Anh thật là tài giỏi.

Thi San không hề che giấu sự ngưỡng mộ dành cho người thầy của mình nhưng chính vì cô như vậy nên càng khiến người đàn ông đối diện thêm buồn.

Anh tài năng, anh đẹp trai và anh có gia thế, có tiền của nhưng những điều đó chẳng đổi lấy được một mảnh tình yêu của cô.

Trong số những học viên mà Thanh Phong đang hướng dẫn thì Thi San là người nổi trội nhất. Anh biết không phải vì cô có khiếu hơn những người khác mà là vì bên cạnh cô có Thắng Vũ.

Cứ nghĩ tới hình ảnh hai người bọn họ cùng nhịp tay trên một cung đàn là anh thở không nổi.

- Đi thôi, chúng ta đến phòng tập violin.

Tiếng gót giày của người đàn ông và tiếng guốc của người con gái gõ nhẹ trên hành lang rồi tiếp tục gõ lên những bậc thang dẫn đến tầng bốn. Đây là lần đầu tiên Thi San đặt chân tới phòng tập violin vì cô chỉ học mỗi piano mà thôi.

Chiếc vĩ cầm xinh xắn nhanh chóng được Thanh Phong lấy ra. Thi San hồi hộp đến ghế ngồi xuống theo ánh mắt ra hiệu của anh.

Đột nhiên, cô cũng thấy thích violin và muốn bản thân có thể thông thạo luôn nhạc cụ được mệnh danh là nữ hoàng của các loại nhạc cụ này.

- Em muốn nghe giai điệu nào? – Thanh Phong dịu dàng hỏi.

- Song from a secret garden ạ. – Cô thành thật trả lời.

Sau nụ cười buồn man mác của anh, tiếng vĩ cầm dìu dặt ngân lên, lúc thì thanh tao, lúc thì mềm mại. Thi San có cảm giác như đó là giọng ca của một người con gái.

Tiếng đàn của anh vô cùng cuốn hút nhưng mênh mông buồn. Âm sắc này tựa một lưỡi dao vô hình cứa ngang tim cô, không làm đau đớn nhưng vô cùng tái tê, chua xót. Phải chăng lòng anh cũng đang chất chứa những tủi buồn.

Phía bên ngoài hành lang, các học viên vừa đến đều dừng lại và lắng tai nghe giai điệu như đến từ thiên đường.

Chàng giảng viên đã mang đến khung cảnh ngập tràn hoa cỏ cùng ánh nắng giữa mùa thu vàng trụi lá của thành phố xô bồ nhộn nhịp.

- Thi San.

Anh lên tiếng gọi khi thấy giọt nước mắt long lanh rơi xuống từ khóe mắt của người con gái. Anh không nghĩ điệu nhạc này lại có thể khiến cho cô rơi lệ.

- À. Anh chơi đàn hay quá. – Cô đưa tay lau vội khuôn mặt và cười thật tươi.

Cả Thanh Phong và Thi San đều không biết rằng trong số những người đang đứng ngoài kia còn có cả Thắng Vũ.

Ban nãy, đang trên đường đến điểm hẹn thì trưởng đoàn thiện nguyện có việc bận đột xuất và dời cuộc họp đến trưa ngày mai nên anh liền quay lại trung tâm.

Khoảnh khắc nghe tiếng vĩ cầm du dương cất lên, anh nhận ra đó là Thanh Phong nên đã tìm tới và phát hiện người con gái anh yêu cũng đang say mê thưởng thức bản nhạc bất hủ này.