Chương 72 - Tình Ca
Giọng nói đầy ngạc nhiên bất chợt vang sau lưng khiến Thi San gần như bất động. Đôi mắt đang dán xuống quyển giáo trình cơ bản từ từ chuyển động rồi ngước trông lên phía bục giảng.
- Chào các bạn, tôi là Trương Thắng Vũ. Từ hôm nay, tôi sẽ phụ trách lớp học này thay cho thầy Trình Hà Huy.
Những tiếng chào của các học viên liên tục vang lên, chỉ có mỗi mình Thi San là im lặng. Cô vẫn còn thấy quá mơ hồ và không tin người đang đứng trước mặt mình là Thắng Vũ.
Hóa ra anh nói có việc là có việc ở trung tâm Khuyến nhạc này. Rõ ràng lúc nãy cô thấy anh đã lái xe rời đi rồi kia mà.
Phải mất nửa phút thì Thi San mới lấy lại bình tĩnh và quay mặt đi, tránh ánh mắt thâm tình cùng nụ cười đầy ẩn ý của anh. Tuy lo lắng bất an nhưng tim cô lại rạo rực những niềm vui khó tả.
- Được rồi. Chúng ta bắt đầu thôi. Hôm nay tôi sẽ hướng dẫn các bạn tìm hiểu về vị trí các nốt được viết trên khuông nhạc. Mỗi bản nhạc trên giấy đều là bản nhạc chết cho đến khi nó được hồi sinh từ bàn tay của người nghệ sĩ và những tiếng ngân đó sẽ sống mãi với thời gian, trường tồn qua năm tháng.
Cũng giống như Thanh Phong, Thắng Vũ rất tận tụy trong việc giảng dạy và hướng dẫn các học viên.
Tuy anh vẫn chưa tốt nghiệp tại Học viện nhưng với danh tiếng và tài năng đã được khẳng định của anh thì không có bất kỳ một trung tâm nào từ chối đơn xin việc từ anh cả.
Hơn nữa, chính Thi San cũng phải công nhận rằng anh rất có tố chất của một giảng viên yêu quý và trân trọng nghề.
Sau phần học lý thuyết, tất cả mọi người lại tiếp tục đến phòng tập đàn. Vì là piano cơ nên mỗi phòng chỉ có năm cây đàn, tương ứng với năm học viên và Thắng Vũ buộc phải đi từ phòng này sang phòng kia để hướng dẫn cũng như chỉnh sửa tướng ngồi và cách đặt tay cho từng học viên.
- Bạn phải chú ý đến ngón áp út và ngón út, vì chúng khá yếu nên hãy cố gắng nhấn phím đàn đủ độ sâu như các ngón khác rồi từ từ sẽ quen.
Đôi chân mày Thi San khẽ chau lại khi nhìn thấy bàn tay anh đang đặt lên bàn tay cô gái bên cạnh và tận tình chỉ dẫn.
Rõ ràng lúc bị anh cầm tay hướng dẫn thì sợ và lo nhưng khi chứng kiến anh đụng chạm cô gái khác thì cô lại tủi thân, cảm giác như thể cô đang ghen tuông vậy.
Biết rằng nếu cứ chú ý đến anh thì sẽ chẳng nhớ được điều gì khác nên cô không thèm nhìn nữa, quay lại và tiếp tục tập trung chơi thang âm cơ bản. Theo như Thắng Vũ nói thì sau khi học tiến trình hợp âm là có thể chơi các bài nhạc đơn giản.
- Học viên Thi San, thả lỏng cơ thể đi, hai cánh tay của bạn cứ như sắp đi đánh lộn vậy, không giống đánh đàn chút nào.
Anh vừa dứt lời thì những tiếng cười khúc khích cũng vang lên khiến Thi San chỉ muốn độn thổ.
Sao anh chỉ dẫn người khác thì nhẹ nhàng nhưng tới lượt cô thì anh lại nghiêm khắc như vậy chứ? Đêm hôm qua còn suýt hôn cô, vậy mà giờ lại lật mặt nhanh như lật sách vậy.
- Em sẽ chú ý ạ. – Thi San cúi đầu, khẽ đáp.
Sáu mươi phút trôi qua nhanh chóng và mọi người đều đồng loạt đứng lên, rời khỏi phòng. Thi San cũng nhanh chóng rời ghế nhưng âm báo tin nhắn đã ngăn bước chân cô lại.
Cô cho rằng đó là tin nhắn của Thanh Phong hoặc Ngọc Vy nhưng cuối cùng nó lại là tin nhắn đến từ người đàn ông đang đứng cách cô có vài bước chân. Nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn mấy chữ "để anh đưa em về".
- Thái độ này là sao đây? – Anh tiến lại gần, nghiêng đầu để quan sát gương mặt đang cúi gầm của Thi San.
- Em sẽ rất áp lực nếu mọi người trong trung tâm biết em sống chung nhà cùng anh. – Cô lí nhí trả lời.
- Sao lại phải cảm thấy áp lực? Em nên tự hào mới đúng chứ.
Bước chân anh mỗi lúc một gần khiến khoảng cách giữa hai gương mặt dần thu hẹp.
Thi San không biết là anh đang nghĩ cái gì trong đầu nữa, càng ngày, cô thấy anh càng táo bạo nếu không muốn nói rằng có hơi chút lưu manh.
Cô chẳng thể di chuyển khi mà bản thân đang lọt thỏm giữa hai cánh tay anh, chỉ có thể ngả người ra phía sau để tách dần khoảng cách. Nếu anh cứ tiếp tục lấn tới thì cô e rằng nụ hôn đầu đời của cô sẽ xuất hiện ngay lúc này.
Bức tranh đẹp lãng mạn khắc họa hình ảnh một đôi nam nữ bên cây dương cầm đã lọt vào tầm mắt của Trình Hà Huy. Hắn vội vàng khép cửa rồi đi thẳng, không dám ngoái đầu nhìn lại vì sợ bị phát hiện.
Vốn hắn định đến đây để hỏi thăm đồng nghiệp mới nhưng khi vừa hé cửa đã thấy anh chàng nghệ sĩ đang tán tỉnh học viên nữ. Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ Thắng Vũ dễ dãi trong các mối quan hệ như vậy.
- Về nhà thôi.
Thắng Vũ mỉm cười, thu lại hai tay rồi kéo Thi San đứng thẳng lên.
Cô như kẻ bị ngáo ngơ, chẳng phản kháng được gì, cứ thế mà ngoan ngoãn bước đi theo anh trước ánh nhìn ngưỡng mộ của bao người.
Có một vài học viên nữ học bù giống Thi San nhanh chóng nhận ra cô chính là cô gái được Thanh Phong đưa đón.
- Anh dạy một tiết thôi sao? – Thi San hỏi ngay khi cô bị anh nhét vào ghế phụ.
- Đúng vậy, chỉ hôm nay thôi. Từ ngày mai trở đi thì anh dạy hai tiết đấy.
Khi chiếc xe tiến ra cổng chính, Thi San có thể nhìn thấy rất nhiều người đang nhìn vào mình. Cũng may là ngày mai, cô lại ngồi trong lớp của Thanh Phong.
Vì cảm xúc dành cho Thanh Phong chẳng phải tình yêu nam nữ mà chỉ là ngưỡng mộ nên cô không áp lực nhiều như khi ở bên Thắng Vũ.