Chương 71 - Tình Ca
Vì hôm qua Thi San nghỉ nên hôm nay cô sẽ đi học bù. Trung tâm Khuyến nhạc rất linh động trong việc sắp xếp các giờ học thành thử các học viên được bảo lưu và học bù vào các buổi vắng.
Đa phần những người đến trung tâm đều là những người đã và đang đi làm, đôi khi xảy ra những việc đột xuất là điều không thể tránh khỏi.
Thay đổi lịch học đồng nghĩa với việc thầy giáo dạy cô sẽ không còn là Thanh Phong nữa. Tuy anh ngỏ ý đến đón nhưng cô sợ làm phiền anh nên nói dối rằng tối nay bà Hoàng Mai đi công việc, tiện đường và cô sẽ quá giang bà.
- Em đi học sớm vậy? – Thắng Vũ bước nhanh đến bên cô và hỏi.
- Hôm nay anh Thanh Phong không có tiết dạy nên em đi bộ. – Cô thật thà đáp.
- Để anh đưa em đi.
- Như vậy phiền anh lắm.
- Không phiền, anh cũng có việc cần ra ngoài mà.
Nghe anh nói, Thi San mới để ý anh đang ăn mặc rất chỉnh tề, áo sơ mi và quần tây đen, tóc anh cũng được vuốt keo như hôm sinh nhật Thanh Phong.
Tuy cô thích mái tóc rẽ ngôi bồng bềnh của anh nhưng cô không thể phủ nhận rằng anh rất đẹp trai và lịch lãm khi để kiểu tóc này.
- Cháu cứ đi cùng Thắng Vũ, sống chung một nhà thì có gì mà phải ngại.
Bà Hoàng Mai vừa nói vừa bước dần xuống những bậc thang. Bà cũng không ngờ chỉ sau một đêm mà tâm tính của con trai bà đã thay đổi và trở lại bình thường.
Rõ ràng hôm qua thái độ của anh khiến cho người làm mẹ như bà còn thấy bức xúc và gai mắt, ấy vậy mà giờ lại dịu dàng ân cần với cô nàng giúp việc như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ tội nghiệp Thi San, đột nhiên biến thành cái thớt cho anh trút giận.
Trong lúc Thi San còn đang đứng đợi bà Hoàng Mai đi xuống thì Thắng Vũ đã nhanh chóng tiến ra cửa chính.
- Thắng Vũ hết giận cháu từ bao giờ vậy? Có phải là sau khi nó ăn dĩa cơm chiên không? – Bà Hoàng Mai hỏi nhỏ ngay khi vừa đến gần Thi San.
- Dạ vâng ạ, chắc lúc đó anh ấy đói bụng nên cáu gắt.
- Cô cũng không ngờ Thắng Vũ lại xấu tính thế đấy. Xem ra, sau này phải nhờ cháu ghi lại công thức cơm chiên để vợ nó biết mà dỗ dành mỗi khi nó giận.
Nụ cười trên môi Thi San đột ngột vụt tắt khi bà Hoàng Mai nhắc đến chuyện vợ con của Thắng Vũ. Dường như cô đang ghen với cô vợ tương lai của anh thì phải.
Có lẽ chỉ có khoảng cách địa lý và thời gian mới có thể xóa nhòa những cảm xúc đầu đời này trong cô và trả cô về với những ngày tháng ngây thơ hồn nhiên khi chưa giáp mặt anh.
Thế nhưng, để làm được điều đó thì trước hết cô cần tích lũy một ít tiền và phải tìm được một công việc khác, dẫu cho công việc đó cực nhọc, không tốt bằng công việc hiện tại nhưng cô tin mình sẽ đủ sức chịu đựng.
Chiếc xe lăn bánh rời khỏi cổng ngôi biệt thự, tiến thẳng ra đường lớn. Hai tâm trạng của hai con người đang ngồi cạnh nhau đối lập hoàn toàn.
Câu nói ban nãy của Thi San khiến Thắng Vũ phần nào lấy lại chút tự tin rằng giữa cô và Thanh Phong không có tình cảm gì sâu đậm vì nếu như họ đang trong mối quan hệ yêu đương tìm hiểu, chắc chắn Thanh Phong đã đến và đưa đón cô dẫu anh không có tiết dạy.
Về phần Thi San, cô đau đớn trong tim vì phải kiềm nén tình yêu dành cho Thắng Vũ. Anh là người đàn ông đầu tiên cô đem lòng yêu thương tha thiết và bóng hình anh đã đi vào giấc mộng êm đềm thấm đẫm nước mắt hằng đêm của cô.
- Thi San à, tới nơi rồi em. – Thắng Vũ lên tiếng gọi vì xe đã dừng lại khá lâu nhưng cô cứ ngồi im, không nhúc nhích.
- À. Tại em cứ mải nghĩ về mấy nốt nhạc nên không để ý. Chắc em bị khùng mất thôi. Em không nghĩ piano lại ám ảnh em nhiều như vậy.
Thắng Vũ bật cười khi nghe cô nói một tràng dài. Anh không thể tưởng tượng được lúc cô đi học các lớp văn hóa thì bộ dạng của cô sẽ thế nào nữa.
Anh không biết rằng cô gái ngây thơ trong tim anh đã cố tình nói những lời đó để khỏa lấp đi lý do thật sự khiến cho hồn cô như đã lìa khỏi xác.
Lúc Thi San bước xuống thì chiếc xe cũng rời đi. Cô không nhìn theo vì sợ Thắng Vũ cho rằng cô đang lưu luyến.
Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ vào lớp nên cô thơ thẩn rảo bước dọc theo hành lang và mường tượng lại khoảng trời đầy khát vọng của tuổi học trò.
Đâu đó trên các tầng lầu có tiếng piano vang lên. Cô nhận ra giai điệu quen thuộc của bản nhạc For Elise, một trong những bản nhạc dành cho piano nổi tiếng nhất của nhà soạn nhạc thiên tài Ludwig van Beethoven.
Thời gian trôi nhanh và khi các học viên hối hả vào lớp thì Thi San cũng cùng họ đi đến căn phòng trên tầng ba. Có một chút xíu lo lắng len lỏi trong lòng cô vì không biết thầy giáo đứng lớp này giảng có dễ hiểu như Thanh Phong không.
- Nghe đồn thầy giáo mới sẽ đảm nhận lớp của chúng ta từ ngày hôm nay. Nghe nói thầy giáo rất đẹp trai.
Tiếng xì xào bàn tán của các học viên nữ làm xôn xao cả căn phòng nhưng Thi San chẳng mấy để tâm vì cô đến đây là để học. Mục tiêu của cô là sớm có thể đàn một cách thành thục và kiếm ra tiền từ chính niềm đam mê của mình.
Hôm trước cô xem các mục tuyển lao động trên mạng thì thấy có những phòng trà, quán cà phê cần tìm những cô gái, chàng trai biết chơi dương cầm.
- Ôi trời ơi, thầy giáo là nghệ sĩ Trương Thắng Vũ sao?